Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 130

Nhiễm Thanh Vân đương nhiên sẽ không thể để Phó Kim Phong tìm cớ chạy khỏi, tư thế của bọn họ, vừa hay có thể dễ dàng hành động hơn.

" A" Phó Kim Phong bất ngờ bị Nhiễm Thanh Vân ép buộc đứng gập người xuống bàn trà, toàn bộ thứ trêи mặt bàn đều bị Nhiễm Thanh Vân một đường gạt toàn bộ đồ vật xuống đất, như vậy cũng có thể dễ dàng hoạt động hơn, Nhiễm Thanh Vân nhướn mày, nhấc bổng Phó Kim Phong đặt lên trêи bàn, Phó Kim Phong hơi gấp cất giọng

" Ngươi làm gì thế, mau buông ra."

Phó Kim Phong nằm úp sấp xuống mặt bàn, một tay túm lấy góc bàn, một tay trống ở ngực Nhiễm Thanh Vân.

" Nhịn một chút là được." Nhiễm Thanh Vân trầm giọng, túm lấy lớp áo cuối cùng trêи người Phó Kim Phong, dễ dàng gỡ xuống.

Lần này y có linh lực trợ giúp, thứ bên dưới mặc dù kϊƈɦ thước không nhỏ nhưng cũng không quá lớn, không thô cứng như khi là xác sống, hơn nữa cơ thể lần này của lò sưởi cũng không phải người thường, cho dù thật sự đâm vào, lò sưởi vẫn sẽ chịu được đi.

Nhiễm Thanh Vân đoán già đoán non, cẩn thận cân nhắc, ngón tay thon dài cũng dễ dàng mang theo linh lực tiến vào bên trong miệng nhỏ phía dưới.

" A!" Dị vật đột ngột chen vào nội bích Phó Kim Phong nhất thời không kịp thích ứng, lớn giọng rêи lên một tiếng.

" Nhịn một chút." Nhiễm Thanh Vân trầm giọng, mơ hồ nói với Phó Kim Phong, nhưng lại càng giống như đang tự nói với bản thân mình hơn.

ɖu͙ƈ vọng điên cuồng cắn nuốt tâm trí Nhiễm Thanh Vân, y thật sự sắp không nhịn được nữa rồi.

" Ngươi..." Phó Kim Phong đột ngột chống tay xuống mặt bàn, đè ép cơ thể lại gần, cũng may Nhiễm Thanh Vân phản ứng nhanh, kịp thời rút đi ba ngón tay đang chen trong người Phó Kim Phong. Cánh ʍôиɠ mềm mại vì động tác của Phó Kim Phong mà đập phải ɖu͙ƈ vọng đang ngẩng cao của Nhiễm Thanh Vân, khiến Nhiễm Thanh Vân không kìm được mà thấp giọng bật ra một tiếng rêи.

Tiêu cự Nhiễm Thanh Vân hơi co lại, toàn bộ cơ thể phiếm hồng của Phó Kim Phong đều bị Nhiễm Thanh Vân thu vào trong mắt, miệng nhỏ phía dưới mấp máy đòi hỏi giống như đang khiêu gợi mời gọi Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân đen mặt, toàn bộ kiên nhẫn đều tiêu tán. Đặt ɖu͙ƈ vọng ở trước cửa động, Nhiễm Thanh Vân cúi người, ôm lấy Phó Kim Phong:" Ta vào nhé."

" Ừm..." Phó Kim Phong mơ hồ đồng ý, hơi quay đầu, tự mình tìm đến đôi môi của Nhiễm Thanh Vân, gấp gáp cắn ʍút̼. Còn chưa đợi Nhiễm Thanh Vân chủ động, Phó Kim Phong đã tự mình đẩy hông, đem ɖu͙ƈ vọng của Nhiễm Thanh Vân khó khăn đẩy vào trong.

" A... ư.." ɖu͙ƈ vọng mới chỉ vào được phần đầu, Phó Kim Phong đã không thể tự mình tiếp tục nữa, nụ hôn của y cũng vì vậy mà ngắt quãng.

Không đợi Phó Kim Phong kịp thích ứng, Nhiễm Thanh Vân lập tức giữ chặt đầu Phó Kim Phong, tự mình tìm lấy đôi môi ngọt ngào của y, tay còn lại đặt ở bụng dưới của Phó Kim Phong, dùng sức ấn xuống, đồng thời hông cũng đẩy về phía trước.

" Ưm... ưm..." Phó Kim Phong bất ngờ mở lớn mắt, lệ quang điên cuồng trào ra, Phó Kim Phong chống tay ở ngực Nhiễm Thanh Vân vừa cào vừa đánh, muốn y thả mình ra.

Nhiễm Thanh Vân vừa vào được bên trong, một tia lý trí cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn, y không quản Phó Kim Phong còn đang phản kháng, mạnh mẽ đè gập Phó Kim Phong xuống bàn, để y chống hai tay trêи mặt bàn, chính mình liền bắt đầu nhấp hông.

" Vân... ưm... ngươi..." Phó Kim Phong muốn nói cái gì đó, lại bị nhịp điệu của Nhiễm Thanh Vân làm ngắt quãng, từ được từ không, mơ mơ hồ hồ bật ra khỏi cuống họng.

" Phó Kim Phong, gọi tên ta." Nhiễm Thanh Vân thân dưới điên cuồng đè ép Phó Kim Phong, bên trêи lại cực kì dịu dàng nhậm lấy môi Phó Kim Phong.

Âm thanh của Phó Kim Phong hoàn toàn bị Nhiễm Thanh Vân khống chế, kɧօáϊ cảm từ thân dưới theo từng cú nhấp chảy dọc toàn thân, truyền đến đại não, ngăn chặt toàn bộ suy nghĩ trong đầu y.

" Vân... Thanh ừm Vân... tha cho ta đi." Phó Kim Phong chống hai tay trêи bàn, hai chân vô lực, nếu không phải eo được Nhiễm Thanh Vân giữa chặt, có lẽ cả người Phó Kim Phong đều đã dán sát lên mặt bàn.

" Khoan... khoan đã... ngươi chậm chút."

" Vân.. Vân... chậm lại."

Phó Kim Phong mơ hồ cầu xin đến khản cả giọng, tận đến khi chính mình gần như không giữa nổi nữa, thứ điên cuồng ra vào phía sau đột nhiên chôn sâu vào bên trong, không còn động tĩnh.

Người đã theo ý y mà dừng lại, Phó Kim Phong lại hụt hẫng đến mờ mịt, hai mắt chỉ còn ɖu͙ƈ vọng mơ hồ nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Vân, lệ quang bởi vì uất ức mà chảy ra:" Đừn.. đừng dừng, ngươi giúp ta."

Phó Kim Phong vụng về tự mình lắc eo nhức mỏi, muốn vật trong người kia chuyển động trở lại, một tay từ bỏ mặt bàn, tự mình luồn xuống phía dưới nắm lấy ɖu͙ƈ vọng nhỏ bé cũng đang ***** **** khó chịu của mình, vừa vuốt vừa lắc vòng eo, cổ họng kháng nghị mà nhỏ giọng gầm gừ như mèo nhỏ.

Phó Kim Phong tự mình an ủi lại không đáp ứng đủ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Nhiễm Thanh Vân:" Thanh Vân,.. khô..ng đủ... giúp ta."

Nhiễm Thanh Vân đỏ mắt, bị bộ dạng của Phó Kim Phong càng làm cho không giữ được lý trí, miệng khó khăn bật ra một âm thanh trầm thấp:" Chết tiệt!"

Lần này, thật sự là giữ không được nữa rồi.

- ---

Mỗi ngày 2 chương... vốn định ngày mai đăng 2 chương cho khỏi ngắt, nhưng các bạn nhỏ ko muốn... vậy thì cứ như vậy đi:v
Bình Luận (0)
Comment