Hoàng hôn bên ngoài vẫn mang màu sắc đặc chưng như vậy, ánh sáng đỏ thẫm nhuộm kín cả không gian, cho dù nó có trải qua bao nhiêu năm, vẫn không hề thay đổi. Phó Kim Phong ngồi trêи bậc tam cấp nhìn lên trời cao, phảng phất như trở lại quãng thời gian 6 tuổi, ở dưới mãi hiên, ở trong bốn bức tường, vọng tưởng mà nhìn ra bên ngoài mơ ước.
Y hiện tại đang ở nơi cao nhất để nhìn về phía mặt trời kia, thế nhưng tại sao, khoảng cách của y với mặt trời lại dường như không hề được thu ngắn? Y rõ ràng đã với được mong ước bấy lâu, tại sao trong lòng lại cảm thấy đau đớn tuyệt vọng?
Phó Kim Phong không quản được đại não nghĩ linh tinh, cũng không quản được trái tim trong ngực nhói lên từng hồi, y cứ như vậy, ngồi trở bậc tam cấp, nhìn mặt trời chậm chạp khuất bóng.
Hoàng đế chết tiệt, có chút chuyện triều chính mà đến giờ vẫn chưa tìm y ăn cơm.
Phó Kim Phong ôm bụng đói nhìn trăng, phẫn nộ bĩu môi.
" Phó công tử, cơm nước đã nguội lạnh, ngài còn chưa muốn dùng thiện hay sao ạ?"
Phía sau đột ngột vang lên giọng nói rụt rè của tiểu cung nữ, Phó Kim Phong hơi nhíu mày, quay lưng.
Nhiễm Thanh Vân.
Y quên mất, Nhiễm Thanh Vân đã bị y tính kế, bây giờ sống chết chưa rõ. Nói là sống chết chưa rõ, bởi vì cái ngày hôm đó, y căn bản không dám tự mình xuống tay. Y do dự.
Có lẽ y thật sự bởi vì một tháng ngắn ngủi kia mà động tâm.
Có lẽ thật sự một tháng này, có thể lấp kín tổn thương trồng chất mà y phải hứng chịu trong cả ba năm bị người kia lạnh nhạt. Chỉ là một ánh nhìn của hoàng đế, lại có thể khiến y lưu luyến.
Phó Kim Phong nhìn trăng, nhếch mép cười tự diễu.
Dù sao cũng đã đến bước này, muốn quay lại, thật sự đã không còn quay lại được nữa, đâm lao thì phải theo lao.
Phó Kim Phong đã không còn tâm trạng ăn uống, phiền não mà bò vào phòng ngủ. Đã quen bị tên kia bá đạo dày vò, nhiệt độ mát lạnh chỉ thuộc về người đó khiến y vô thức mà an tâm, bây giờ không còn nữa, thật khó để y có thể chìm vào giấc ngủ.
Nhiễm Thanh Vân mơ màng tỉnh dậy, phát hiện tứ chi đang bị xiềng xích ngăn chặn, trói chặt trêи tường, mùi ẩm mốc cùng tử khí lạnh lẽo bao quanh không gian, Nhiễm Thanh Vân chớp chớp mắt, lồng ngực vẫn còn hơi đau, tuy nhiên vết thương cũng đã đóng vảy. Nhiễm Thanh Vân tùy tiện cử động cũng không thể khiến vết thương đó một lần nữa rỉ máu.
Nhiễm Thanh Vân nhàm chán thử tự mình dùng sức, cử động tay chân. Tiếng xích sắt va vào nhau cực kì thanh thúy, nhưng cũng chỉ đồng loạt vang lên một lúc, ngay sau đó, không gian một lần nữa khôi phục yên bình.
Có một chút thực lực cũng muốn nhốt y? Nhàm chán! Cũng may trước khi ngất đã tặng lò sưởi vỏ kiếm trong hình dáng của trâm ngọc, cho dù có thật sự bị mấy thế lực trong bóng tối nhân lúc y rơi vào trạng thái trị liệu mà ngất đi, lò sưởi cũng sẽ không bị thương tổn quá lớn.
Nhiễm Thanh Vân một lòng hướng về Phó Kim Phong, không biết Phó Kim Phong bây giờ bị nhốt ở đâu, có bị người ta bắt nạt không. Sau khi lôi Bất Vong ra khỏi không gian, Nhiễm Thanh Vân dễ dàng trốn khỏi đại lao.
Được mái hiên của đại lao che chắn, Nhiễm Thanh Vân thoải mái dùng Bất Vong làm loạn cũng không sợ bị thiên đạo phát hiện. Một đường trở ra ngoài, mới cẩn thận giấu kín bất vong.
Nhiễm Thanh Vân phát hiện mình bị nhốt trong đại lao của hoàng cung.
Nhiễm Thanh Vân cho dù tự nhận thông minh cũng không thể lý giải được sự ngu ngốc của đám người phía sau màn... nhưng có lẽ bọn họ nhận định nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Bị nhốt trong đại lao cũng tốt, Nhiễm Thanh Vân có thể dễ dàng chạy đi tìm lò sưởi của mình hơn.
Phó Kim Phong hiện tại không gặp nguy hiểm, Nhiễm Thanh Vân sẽ không nhận được định vị từ phía hệ thống, chỉ có thể tự mình lật cửa từng phòng để tìm người.
Nửa đêm, bụng đói vốn rất khó chịu, Phó Kim Phong lại bị người khác tìm đến, ồn ào cả mấy canh giờ.
Người đứng đối diện y tên là Bạch Dạ, là nhϊế͙p͙ chính vương đương chiều, ôm mộng lật đổ hoảng vị. Bởi vì tân hoàng từ khi lên ngôi đều lộ ra một mặt đam mê tửu sắc bỏ bê triều chính, Nhϊế͙p͙ chính vương lấy cái cớ đó, lôi kéo được rất nhiều phe cánh từ những đại thần có lòng yêu nước thương dân. Mắt thấy có thể từ từ nuôi dưỡng thế lực, chính là không ngờ tân hoàng đột ngột thay đổi, không những ném hết nữ nhân phi tần vào một cung, còn chăm chỉ lo việc triều chính, mỗi một tầu chương đều xử lý rất thành thạo.
Nhϊế͙p͙ chính vương không khỏi lo sợ chỗ đứng của mình trong lòng các đại thần bị lung lay, chỉ có thể nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ.
Phó Kim Phong quen biết Bạch Dạ cũng chỉ là do một lần tình cờ, y bị một phi tần của tân hoàng bắt nạt trong ngự hoa viên, không có sức lực phản kháng, là được Bạch Dạ tiện tay cứu giúp. Phó Kim Phong vô tình để lộ phẫn hận của mình với tiên hoàng, nên được Nhϊế͙p͙ chính vương để ý, muốn y phối hợp với mình, lật đổ hoàng vị.
Phó Kim Phong khi đó còn chưa nhận được sủng ái, vốn tưởng mình là quân cờ chết, chỉ có thể mỗi ngày âm thầm báo ra vài tin tức nhàm chán. Thật không ngờ....