Phó Kim Phong còn muốn hỏi thêm mấy câu, ở trong ổ chăn hơi mấp máy miệng.
Nhiễm Thanh Vân bị quấy nhiễu giấc ngủ, nhẫn được đến mức độ này đã là quá đủ rồi, y không muốn tiếp tục nghe lò sưởi thắc mắc nữa, trực tiếp quấn người trở về ổ chăn. Mấy cái thành thật là quan trọng nhất trong tình yêu gì đó đều bị y ném ra sau đầu.
Mặc dù khúc mắc trong lòng Phó Kim Phong đã được gỡ bỏ gần hết, nhưng y vẫn còn chuyện cần hỏi... có điều nếu thiên tử hết kiên nhẫn, y cũng không ngại chờ đợi một thời cơ thích hợp khác.
Phó Kim Phong ngoan ngoãn nằm trong lòng của Nhiễm Thanh Vân, cảm nhận nhiệt độ đặc chưng của y, nhắm chặt hai mắt.
" Ngủ ngon.". TruyenHD
Phó Kim Phong hơi ngẩn người... đáy lòng bị ngọt ngào xâm lấn, khóe miệng bất giác cong lên, ngoan ngoãn dịu dàng:" Bệ hạ cũng ngủ ngon."
Nhiễm Thanh Vân hai mắt nhắm chặt, chuẩn xác giúp Phó Kim Phong vuốt đi tóc mai dính trêи má nhỏ, cẩn thận chỉnh cho y tư thế thoải mái nhất.
Một đêm yên bình nhất từ khi sinh ra đến giờ của Phó Kim Phong.
Sáng hôm sau, Nhiễm Thanh Vân phải dậy sớm thượng triều, Phó Kim Phong vẫn còn say ngủ. Nhiễm Thanh Vân cẩn thận đặt lại vỏ kiếm hình trâm ngọc bên cạnh Phó Kim Phong, sau mới thay đồ rời đi.
Hai ngày không lên triều, phải dọn dẹp rồi.
Đám đại thần trợn trắng mắt nhìn thiên tử đang mất tích không một vết xước xuất hiện trêи triều. Nhϊế͙p͙ chính vương ấp ủ lật hoàng vị cả đời, mới thực hiện chưa được hai ngày đã bị lôi ra ngoài chém, hại đám đại thần bên dưới sợ mất mật.
Đằng nào cũng dọn triều chính, Nhiễm Thanh Vân quyết định nhân cơ hội này dọn luôn dàn hậu cung đi.
Cứ tưởng đẩy bọn họ vào một chỗ, không nhìn thấy sẽ không phiền phức, ai ngờ bọn họ lại chính là nguyên nhân khiến tâm lò sưởi nảy sinh khúc mắc với y chứ! Nhân lúc này dọn một lượt đi.
Nhiễm Thanh Vân quyết định dọn ba ngàn giai lệ, ai là con cháu đại thần thì trả về nhà, ai là người thường thì ban tiền tài ném về nơi sản xuất.
Đám đại thần đương nhiên không chịu, ra sức ngăn cản.
" Hoàng thượng, không được đâu hoàng thượng."
" Hoàng thượng, mong ngài suy nghĩ thật kĩ."
Bọn họ sao có thể để Nhϊế͙p͙ Thanh Vân dọn rác chứ! Con cháu bọn họ có thể hiện tại không nhận được sủng ái, nhưng biết đầu một vài thời gian nữa, thiên tử suy nghĩ lại, sẽ nhìn trúng con cháu bọn họ thì sao? Ở lại còn cơ hội, nếu đóng gói đồ đạc về nhà rồi, chắc chắn sẽ không còn cơ hội.
" Ồ!"
Nhiễm Thanh Vân không khách khí, ném toàn bộ đám người phải đối ra ngoài.
Nhiễm Thanh Vân ban lệnh dọn rác, đám phi tần điên cuồng không chịu đi.
Nếu không chịu đi, lôi ra ngoài chém là được rồi.
Nhiễm Thanh Vân thị uy chém vài tên, đám nữ nhân liền ngoan ngoãn dọn đồ chạy mất. Bảo toàn mạng sống vẫn là trêи hết, vài cái danh phận, bọn họ không cần nữa. Không ai bảo ai, chỉ cần mấy ngày, bọn họ đã cầm tiền chạy hết toàn bộ.
Phó Kim Phong ở một bên nghe được tin này đã là của vài ngày sau, đám nữ nhân kia cũng đã rời đi hết rồi. Phó Kim Phong đáy lòng vừa vui vẻ vừa lo sợ, ngồi ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân, khẽ nói:" Thanh Vân, người làm như vậy không ổn chút nào."
" Ta cảm thấy ổn." Nhiễm Thanh Vân không mấy quan tâm, cẩn thận đút một miếng thịt lên miệng lò sưởi. Vỗ béo vài tháng, cuối cùng cũng nhìn thấy kết quả rồi. Nhiễm Thanh Vân càng sờ má bánh bao của Phó Kim Phong, càng thích thú.
Phó Kim Phong đang nói chuyện đại sự, bị Nhiễm Thanh Vân không đứng đắn véo hết chỗ này đến chỗ kia, cực kì uất ức:" Người đuổi bọn họ đi như thế, các đại thần sẽ nghĩ như thế nào về ta chứ?"
" Nghĩ thế nào cũng không đến lượt bọn họ, ngươi vui vẻ là được rồi."
" Người nhìn thấy ta vui vẻ chỗ nào?"
" Chỗ nào cũng vui."
" Nhiễm Thanh Vân!!"
" Ha ha, Đại Đại càng ngày càng đáng yêu, ăn thêm một miếng!"
Nhiễm Thanh Vân vì mình đuổi hết ba ngàn giai lệ, nói không vui là nói dối, nhưng y càng sợ hãi hơn.
Thiên tử bạc tình, hết tình liền nhẫn tâm. Y sợ đến một lúc nào đó, người trước mặt không còn để ý mình nữa, sẽ không chút lưu tình, sẽ ném y ra ngoài không khác gì một túi rác.
Nhiễm Thanh Vân cảm nhận được lo sợ của lò sưởi, mỗi ngày đều điên cuồng chứng minh mình sẽ không vứt lò sưởi đi, lôi toàn bộ đồ mình có làm đảm bảo, hết hứa hẹn lại đến thề độc. Mỗi lần lò sưởi đều dịu dàng ngăn cản, nói tin tưởng y... nhưng lần nào Nhiễm Thanh Vân cũng có thể nhận ra, lò sưởi một chút cũng không tin y, càng không tin chính mình.
Tân hoàng mới lên ngôi 3 năm, nhưng cũng không phải thời gian quá ngắn để mà không sinh được hoàng tử. Không hiểu sau, tân hoàng cho dù đêm nào cũng đi dạo hậu cung, đám thị thϊế͙p͙ của y cũng không hề sinh được con. Thân thể này chưa lập thái tử phi, lên ngôi cũng chưa kịp lập hoàng hậu, sau khi Nhiễm Thanh Vân đuổi hết hậu cung ra ngoài, cái ghế hoàng hậu và vấn đề con nối dõi trở thành vấn đề cực kì nhức nhối.
Nhiễm Thanh Vân không phải đám hoàng đế dễ dàng bị triều thần trèn ép, chỉ cần có người muốn đề cập đến việc tuyển tú, một là bị yêu cầu ngậm miệng, hai là bị lôi ra ngoài triều. Đám đại thần cứng rắn, Nhiễm Thanh Vân lại càng cứng hơn, không ai nhường ai. Lúc hạ triều, Nhiễm Thanh Vân cũng không hề bị vấn đề này ảnh hưởng đến tâm tình, nên lôi lò sưởi dạo chơi thì sẽ lôi lò sưởi đi dạo chơi... tận hưởng đến vui vẻ.