Long vương một lần nữa âm thầm đánh giá Nhiễm Thanh Vân thêm, ông nhân lúc Phó Kim Phong đang nói chuyện với long mẫu ở phía xa, nhanh nhẹn lôi kéo Nhiễm Thanh Vân ra bên ngoài, đóng sập cửa.
Hết đối diện với mẫu thân lò sưởi lại đến đối diện với phụ thân của lò sưởi Nhiễm thanh Vân cảm thấy chuyến đi lần này của y quá khổ.
Long vương và long mẫu đồng dạng không dám để Phó Kim Phong đi cùng Nhiễm thanh Vân vì sợ hai người bọn họ sẽ bị thiên đình làm khó, kết cục cả hai chắc chắn sẽ không thể tốt đẹp, chưa kể còn có thể sẽ kéo theo cả long tộc cùng chịu thảm cảnh.
Nhiễm Thanh Vân đối với vấn để này duy trì biểu cảm mặt than không muốn nói chuyện.
Đứng trước hai kẻ không tin y, thì cho dù y có giải thích gãy lưỡi bọn họ cũng vẫn không tin y. Nhiều lời như vậy làm gì, cứ dùng hành động chứng minh cho bọn họ thấy.
Nhiễm Thanh Vân không nói, trách nhiệm giải thích cho bọn họ chỉ có thể đặt hết lên vai Phó Kim Phong, nhưng Phó Kim Phong bên này cũng không hề biết chính xác thực lực của Nhiễm Thanh Vân mạnh bao nhiêu, Phó Kim Phong chỉ có thể vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, thể hiện sự cương quyết của mình cho long vương cùng long mẫu thấy.
Ở long cung lôi lôi kéo kéo mấy ngày, hai người bọn họ cuối cùng cũng được thả đi. Thời khắc chia tay, long vương cùng long mẫu vẫn không khỏi lo lắng cho Phó Kim Phong.
" Phụ vương, người đừng có dùng ánh mắt đó nhìn con nữa mà." Phó Kim Phong bất đắc dĩ nói.
" Được rồi, hai con cứ trở về trước đi, cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ ủng hộ con, chỉ cần con hạnh phúc." Long mẫu dơm dớm nước mắt, cầm chặt hai tay Phó Kim Phong.
" Sẽ không sao đâu, hai người đừng quá lo lắng."
" Nhiễm công tử, chúng ta giao nhi tử của mình cho cậu, nếu cậu dám để nó chịu uất ức, dù có liều thân già này ta cũng sẽ bắt cậu trả giá." Long vương uy hϊế͙p͙.
" Sẽ không!" Nhiễm Thanh Vân dù đã mất hết sạch kiên nhẫn trước hai kẻ lắm chuyện này nhưng vẫn cố gắng giữ một mặt bình tĩnh khẳng định.
Nhiễm Thanh Vân không trực tiếp đưa Phó Kim Phong lên thiên đình mà lựa chọn đưa Phó Kim Phong trở về làng chài nhỏ ven biển trước.
Bởi vì y vẫn còn hơn 30% nữa mới hoàn thành nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận, Nhiễm Thanh Vân là muốn hoàn thành nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận trước, sau đó mới lên thiên đình giải quyết vụ hôn ước.
Dù sao thì một ngày trêи thiên đình cũng bằng tận một năm dưới hạ giới, đợi y hoàn thành xong nhiệm vụ, nhiều nhất là hai năm nữa mà thôi. Chỉ trong hai ngày, thiên đình kia chắc chắn sẽ không đủ thời gian để làm cái gì bọn họ cả.
Nhiễm Thanh Vân cùng Phó Kim Phong không nói một câu đã biến mất khiến mấy người trong làng chài nhỏ đều rất lo lắng, thời điểm hai người cùng nhau trở về, không ngoài dự liệu nhận được rất nhiều câu chào hỏi quan tâm của mọi người.
" Thanh Vân, Kim Phong hai ngươi đi đâu mà không nói tiếng nào vậy?" Lương đại nương cực kì tò mò bà còn không ngừng xem xét đánh giá hai người từ trêи xuống dưới. Bộ dạ này chính là hận không thể vạch mái tóc xanh mềm kia để đếm xem có thiếu sợi nào không.
" Đại nương, bọn ta không sao." Phó Kim Phong hòa hợp hướng bọn họ giải thích, Nhiễm Thanh Vân duy trì bộ dạng tích chữ như vàng, đứng ở phía sau không lên tiếng, để Phó Kim Phong tùy tiện phát huy.
" Không có việc gì là may rồi, hai đứa không biết, lúc hai đứa vừa biến mất, nơi này có quân đội triều đình tìm đến, còn nói muốn tìm đào phạm gì đó, miêu tả cực kì giống Kim Phong."
" Lương đại nương nhắc mới nhớ, bọn họ đáng sợ lắm, không nói lý lẽ đã đẩy cửa từng nhà, cũng may hai người không có ở đây, nếu không chắc chắn sẽ gặp rắc rối."
Người dân làng chài đương nhiên không quên thời điểm hai người bọn họ xuất hiện là bị truy binh đuổi theo. Bọn họ khi đó không giúp được cho hai người, nhưng không phải bây giờ bọn họ vẫn không giúp được. Quân đội triều đình ở nơi này không tìm thấy dấu vết khả nghi, chắc chắn sẽ không quay lại nữa.
" Hai người không cần lo lắng, quân đội kia chắc sẽ không quay lại đâu."
" Cứ yên tâm mà ở lại, yên tâm mà ở lại."
" Thời gian hai người rời đi, chúng tôi không hề động đến nhà nhỏ của hai người đâu."
" Giữ gìn cực tốt."
" Hai người về cũng thật đúng lúc, mọi người vừa mới ra khơi, sáng mai có thể mở tiệc ăn mừng rồi."
" Lương đại nương, cũng không còn sớm nữa, bọn ta xin phép trở về trước."
" Được, hai đứa cứ về đi."
" Hôm nay nhà ta nấu canh ngao, hai đứa không chê, lát ta đem cho hai đứa một bát nhé."
" Cảm ơn đại nương."
" Đều là người làng, có gì mà phải cảm ơn."
Làng chài vốn nhỏ, chỉ có hơn chục hộ gia đình, chung sống với nhau, không khác gì một đại gia đình lớn. Hòa thuận đến không ngờ.
Lâu lắm rồi mới trải qua được cảm giác yên bình, Phó Kim Phong cười đến vui vẻ, cùng Nhiễm Thanh Vân trước sau trở về nhà nhỏ.
- ---
" Thanh Vân, rốt cuộc ngươi là người như thế nào?"
Năng lực khủng bố kia, vốn không thể có ở một phàm nhân như y.
" Câu này, phải để ta hỏi em mới đúng." Nhiễm Thanh Vân không trực tiếp trả lời Phó Kim Phong mà cường thế kéo người vào trong lòng.
" Ta, ta còn có thể là gì? Thân phận người cá của ta, ngươi vốn biết từ lâu rồi mà." Phó Kim Phong không phục, làu bàu:" Cùng lắm là chỉ giấu ngươi vụ hôn ước."
" Ta không hỏi thân phận này của ngươi." Nhiễm Thanh Vân dịu dàng phủ định, khẽ thở dài một hơi.
Thứ y muốn biết, là thân phận ngoài đời thực của lò sưởi kìa. Rốt cuộc lò sưới đang giấu y cái gì?
" Ý của ngươi là gì?" Phó Kim Phong không hiểu rõ, mày đẹp nhíu lại thành một đường.
" Đại Đại, ta chắc chắn sẽ tìm được ngươi."
" Tìm ta? Ta không phải đang ở đây sao?" Tìm ta làm cái gì? Nói mê sảng gì vậy?
" Không có gì." Nhiễm Thanh Vân chậm chạp lắc đầu, tay vòng quay ôm lấy cổ Phó Kim Phong, mệt mỏi gục vào hõm cổ Phó Kim Phong không động đậy, hơi thở nặng nề phả vào cần cổ y, vừa nóng vừa ngứa.
Phó Kim Phong ngoan ngoãn để Nhiễm Thanh Vân ôm mình, ngồi ngoan cả 15 phút không hề động đậy. Tận cho đến khi lưng có chút cứng, cổ có chút mỏi, Phó Kim Phong mới cẩn thận vỗ nhẹ sống lưng Nhiễm Thanh Vân hai cái:" Này, muốn ngủ thì nằm xuống giường ngủ hẳn hoi đi."
Nhiễm Thanh Vân vẫn yên lặng không trả lời.
Phó Kim Phong lay người không được, chỉ có thể âm thầm chịu đừng, ngoan ngoãn để Nhiễm Thanh Vân tựa vào vai mình.
Tận cho đến khi Phó Kim Phong cảm nhận được nhiệt độ phát ra từ cơ thể Nhiễm Thanh Vân có chút không đúng, y mới nhận ra người này bị bệnh rồi. Không những bị bệnh, còn là bệnh rất nặng... nặng đến mức toàn thân phát sốt, nhiệt độ cơ thể cao bất thường, người cũng rơi vào hôn mê... có gọi thế nào cũng không đáp, lay thế nào cũng không tỉnh.
Phó Kim Phong bị dọa sợ chết rồi.
Khó khăn lắm y mới có thể để người nằm trêи giường gỗ, tâm Phó Kim Phong loạn đến mức không biết phải làm gì tiếp theo.
Nhiệt độ cơ thể Nhiễm Thanh Vân quá dọa người, chỉ chạm vào thôi đã đủ bỏng tay. Phó Kim Phong ngồi ở bên giường, nước mắt trực trào ra.
" Thanh Vân... Nhiễm Thanh Vân." Phó Kim Phong hoảng loạn nắm lấy cánh tay nóng bừng kia, giọt lệ lấp lánh cuối cùng cũng chảy ra khỏi hốc mắt, trượt dài trêи má mềm mại, hóa thành những hạt châu nhỏ, lách cách rơi trêи mặt đất.
Nhiễm Thanh Vân toàn thân nặng nề tỉnh lại, đập vào mắt chính là trần nhà xập xệ lót bằng lá dừa. Tay trái nặng nề không dễ cử động, nhìn sang mới biết là do tay bị lò sưởi ôm chặt cứng, muốn động đậy quả thật rất khó khăn.
Nhìn Phó Kim Phong ngồi gục bên dường, trái tim Nhiễm Thanh Vân không khỏi xót xa.
Lại để lò sưởi phải lo lắng rồi.
Nhiễm Thanh Vân thật sự cũng không còn cách nào, thời điểm ở long cung, Vương Bội đã phát ra thông báo 1 tiếng trước khi tiến hành trị liệu. Đấy cũng chính là lý do vì sao Nhiễm Thanh Vân muốn đưa lò sưởi trở về làng chài.
Ở long cung mặc dù là nhà của lò sưởi, nhưng ở nơi đó tỷ lệ gặp nguy hiểm vẫn cao hơn so với ở làng chài nhỏ này. Để chắc chắn, Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể đưa người trở về trước.
Nhiễm Thanh Vân vốn tính toán lúc trở về làng chài vẫn sẽ còn hơn chục phút để có thể giải thích với lò sưởi, ai ngờ lại còn bị đám người dân trong làng quây lại một lúc, kết quả lúc trở về nhà liền hết giờ, một câu Nhiễm Thanh Vân cũng không kịp thông báo với lò sưởi.
" Lại để em phải lo lắng rồi." Nhiễm Thanh Vân ôn nhu gạt mái tóc cho Phó Kim Phong.
Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi nên cho dù có bị Nhiễm Thanh Vân bế bổng lên giường, Phó Kim Phong cũng không hề tỉnh lại.