Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 78

" Tại sao chúng tôi không thể qua đây?" Nữ nhân gay gắt hướng Phó Kim Phong trả lời:" Nơi này cũng chẳng phải nhà của cậu."

Nữ nhân dẫn theo đám người động tác nhanh chóng bước vào trong phòng.

Đối với việc nữ nhân này cố tình gây sự, Phó Kim Phong không để ý, xua tay muốn giải thích với bọn họ:" Tôi không có ý đó."

Nhưng đám người kia có vẻ như không có ý muốn nghe cậu giải thích, sau khi toàn bộ ngang ngược tiến vào bên trong phòng khách liền rầm một tiếng đóng cửa lại.

Phó Kim Phong không biết phải phản ứng với đám ngươi này như thế nào mới thích hợp, chôn chân đứng đối diện bọn họ.

" Thơm thế? Đang nấu cái gì đó?" Nữ nhân ngửi thấy mùi của mì tôm, trực tiếp bước qua người Phó Kim Phong, tiến vào trong bếp, đặt chủ ý lên nồi mì nóng hổi còn đang nằm trêи bếp ga cậu vừa nấu xong. Mặc dù là nồi mì đơn giản nhưng lại có hành lá cùng cà chua... đó đều là những loại thực vật đã hỏng từ lâu, bọn họ hiện tại có muốn cũng không thể ăn được nữa.

" Tôi chỉ là đang nấu chút mì ăn liền." Phó Kim Phong chân sau tiến vào, cẩn trọng trả lời.

" Trùng hợp thật đó, tôi vừa đúng lúc đang đói bụng, nếu đã như vậy thì lấy cho tôi một bát đi." Nữ nhân tùy tiện ngồi xuống ghế lớn giọng đề nghị.

" Tôi cũng muốn một bát."

" Tôi cũng đói rồi."

" Lấy cho tôi một bát."

Đám người kia thấy nữ nhân ngồi xuống cũng mau mau chóng chóng ngồi theo sau, lần lượt lên tiếng. Trước tình huống này, Nhiễm Thanh Vân không biết phải phản ứng thế nào, khó khăn mở miệng:" Mọi người chờ một chút, để tôi lấy mì cho mọi người."

Phó Kim Phong cẩn thận lấy bát từ trêи tủ xuống, muốn đem toàn bộ mì trong nồi lấy ra chia đều cho mọi người, nhưng Phó Kim Phong vốn chỉ nấu khẩu phần ăn cho một mình y ăn mà thôi, hiện tại lại phải chia cho gần mười người, cho dù có phân nhỏ đến đâu cũng sẽ không đủ chia cho toàn bộ, Phó Kim Phong nhìn đống mì ít ỏi trong nồi, ái ngại nói:" Xin lỗi mọi người, chỗ mì này không đủ chia."

" Chỗ này không đủ chia, cậu không biết đường nấu thêm chút nữa à?" Nữ nhân ngang ngược đập bàn, không quản Phó Kim Phong làm thế nào, ả chính là muốn ăn mì của y.

Phó Kim Phong mím môi:" Nhưng..." nguyên liệu đều ở chỗ xác sống kia rồi. Y có muốn nấu cho bọn họ cũng không còn gì để nấu.

" Nhưng nhị cái gì? Cậu đây là không muốn chia cho chúng tôi đúng không? Đồ ích kỷ." Nữ nhân không có ý định nghe Phó Kim Phong nói, chỉ thẳng mặt Phó Kim Phong mà nạt nộ.

" Tôi không có..." Phó Kim Phong cố gắng giải thích, không muốn bị bọn họ hiểu nhầm.

" Tao không quan tâm lý do của mày, mày tốt nhất là lấy thêm mì nấu cho chúng tao đi." Nam trung niên cùng với nữ nhân kia ăn ý cùng nhau trèn ép Phó Kim Phong, vừa lên tiếng đã bắt đầu động tay, đẩy mạnh Phó Kim Phong ngã về phía sau.

" A" Phó Kim Phong bất ngờ bị đẩy không kịp phản ứng, lảo đảo ngã về sau, khoảng cách giữa y với nổi mì nóng hổi bị thu ngắn.

Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, cơ thể bị kéo mạnh về phía trước ổn định lại cơ thể, tầm mắt nhỏ hẹp nhanh chóng bị tấm lưng rộng lớn che chắn, không gian cho dù có ồn ào, y vẫn có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói lạnh băng đặc chưng thuộc về xác sống kia:" Muốn?"

Nhiễm Thanh Vân lạnh lẽo nhìn đám người, cẩn thận bảo hộ Phó Kim Phong ở phía sau, y với tay túm lấy nồi mì nóng hổi, trực tiếp ném về phía đám người.

Nước mì vẫn còn bốc khói nghi ngút văng tung tóe trong không gian, bởi vì động tác của Nhiễm Thanh Vân quá bất ngờ, không ít người không phản ứng kịp, bị nước nóng hắt bỏng.

Đám người này dám đánh chủ ý chiếm lợi trêи người lò sưởi của ta? Hắt chết các ngươi... có đổ đi cũng không cho các ngươi chiếm lợi.

"a... a...a." Đám người đau đớn gào thét.

" Anh làm cái gì thế?" Mạt thế thực phẩm khan hiếm, xác sống này nói đổ liền đổ đi?!! Có biết phí phạm thế nào không hả?

Nhiễm Thanh Vân không quản chất vấn của Phó Kim Phong, túm lấy người nhét vào lòng, dồn hết tập trung xử lý đám người kia trước.

Nhiễm Thanh Vân một tay đạp bay đám người ra khỏi cửa, lạnh lùng đóng sầm cửa lại trước ánh mắt bàng hoàng của đám người. Đám người bị ném ra sau khi hồi thần đương nhiên không tình nguyện vòng trở về đập cửa. Tiếng động phát ra cực kì ồn ào, đám người thi nhau vừa đập cửa vừa chửi rủa tục tĩu, thành công thu hút chú ý của đám xác sống xung quanh, tiếng chửi rủa thay bằng tiếng la hét, cũng không còn ai quan tâm đến việc phải đập cửa nữa, mệnh ai người ấy chạy. Tiếng la thất thanh tuyệt vọng rõ ràng bao phủ màn đêm.

Phó Kim Phong được Nhiễm Thanh Vân ôm vào lòng an ủi, y run rẩy nhắm chặt hai mắt, tay nắm chặt vạt áo nhàu nát, môi mím chặt. Y chính là không thể hiểu, tại sao bọn họ có thể đối xử với mình như vậy.

Tiếng la hét bên ngoài thật chói tai, Nhiễm Thanh Vân dùng linh lực, cẩn thận giúp Phó Kim Phong phong bế hai tai, tạo cho y một khoảng không yên lặng cho dễ ổn định tinh thần.

Phó Kim Phong ôm chặt người thêm một lúc, tâm tình cũng dần bình ổn lại, tiếng hét bên ngoài cũng chìm xuống. Nhiễm Thanh Vân sợ Phó Kim Phong chưa ăn gì sẽ đói, cẩn thận lấy từ không gian ra một túi bánh, nhét vào tay Phó Kim Phong:" Ăn... đi..."

Giọng của Nhiễm Thanh Vân vẫn khó nghe như cũ thế nhưng Phó Kim Phong không những có thể nghe rõ từng từ mà còn cảm nhận được tình cảm ôn nhu chứa đựng bên trong. Phó Kim Phong ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân hơi ngẩng đầu, trong lòng không ngừng cảm thấy hối hận.

Y cắn cắn môi:" Tôi xin lỗi, là tôi gây phiền phức cho anh."

Phó Kim Phong cúi thấp đầu hối hận không dám nhìn thẳng vào Nhiễm Thanh Vân.

" Không... sao..." Nhiễm Thanh Vân nhẹ giọng.

" Tôi thật sự không ngờ bọn họ lại quá đáng như vậy, tôi chỉ muốn giúp bọn họ mà thôi, dù sao cũng đều là nhân loại với nhau, tôi không tưởng tượng được là bọn họ sẽ phản ứng như thế. Thành thật xin lỗi." Phó Kim Phong an năn hối lỗi hướng Nhiễm Thanh Vân mà giải thích.

" Thật sự rất xin lỗi anh."

Nhiễm Thanh Vân vẫn đang dị ứng câu xin lỗi của lò sưởi:"..."

"... Em... biết... là... được..." Nhiễm Thanh Vân nhẹ nhàng vỗ lưng Phó Kim Phong an ủi.

Xảy ra việc này cũng có lợi, sau này lò sưởi sẽ đề phòng người khác hơn, sẽ không dễ bị lừa nữa.

Hai người lôi lôi kéo kéo đến gần nửa đêm, Nhiễm Thanh Vân mới có thể ôm theo Phó Kim Phong leo lên giường ngủ.
Bình Luận (0)
Comment