" Đây là thanh kiếm kì lạ mà vừa rồi ngài mới nói đó à?"
" Ừ. Chính là nó." Phó Kim Phong lên tiếng khẳng định, ánh mắt lại không hề đặt ở trêи thanh kiếm.
" Giờ chúng ta phải làm sao?"
" Các anh đứng ở đây, đừng manh động, để tôi qua đó." Phó Kim Phong ra lệnh.
Y phát hiện, nếu là mình tiến lên, thanh kiếm này chỉ điên cuồng ở phía trước phát cảnh cáo, không hề công kϊƈɦ y giống như nó làm với người khác. Việc này, chắc chắn liên quan đến tên xác sống kia.
Nhắc mới nhớ, tên xác sống kia thế nào rồi?
Mặc dù y nhận được nhiệm vụ liên quan đến giết chết vua xác sống... kế hoạch của y cũng là tìm cách giết chết xác sống kia... thế nhưng ngay tại thời điểm này, không hiểu vì sao y thật sự không muốn xác sống kia chết.
Lần đầu tiên trong sự nghiệp quân nhân, y không muốn hoàn thành nhiệm vụ. Y cũng không hiểu tại sao, đã cố gắng được đến lúc này, trong đầu lại nảy sinh ý định từ bỏ. Là một quân nhân trải qua huấn luyện đặc biệt, y vốn không nên nảy sinh những thứ tình cảm này mới đúng.
Thời điểm bọn họ gặp Nhiễm Thanh Vân chỉ là tình cờ, Phó Kim Phong trong lúc cùng tiểu đội của mình đi thu thập vật tư bị xác sống tấn công mà tách ra khỏi tiểu đội... trong lúc nguy cấp thì gặp Nhiễm Thanh Vân được y bảo hộ. Phát hiện Nhiễm Thanh Vân là xác sống, còn là một xác sống khác biệt hoàn toàn so với những xác sống khác. Y có giá trị vũ lực cao, có khả năng tự ý thức, bộ dạng cũng khá tương đồng với nhân loại.
Nhiệm vụ nằm vùng bên cạnh Nhiễm Thanh Vân, chỉ là nhiệm vụ phát sinh. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tất cả đều nằm trong kế hoạch của y.
Tại khu an toàn nhỏ, Phó Kim Phong nhân lúc Nhiễm Thanh Vân rời đi mà trốn ra khỏi phòng thuê, nhân lúc xác sống xuất hiện, tình hình hỗn loạn, cùng với người trong tiểu đội trao đổi hình thức liên lạc.
Đám cháy của khu rừng biến dị cũng nằm trong kế hoạch của y, thật ra y đã chuẩn bị sẵn công cụ tránh việc bị ngạt khí độc, cho dù Nhiễm Thanh Vân không liều mình bế y chạy ra khỏi đám lửa, Phó Kim Phong cũng sẽ không chết vì ngạt khí.
Xác sống bao vây căn phòng hai người ẩn náu cũng là do Phó Kim Phong nhờ người trong tiểu đội dẫn dụ đến, nhờ đó mà y có thế xác định chắc chắn rằng Nhiễm Thanh Vân không có khả năng điều khiển xác sống. Theo nghiên cứu của bọn họ, xác sống cấp cao có thể điều khiển xác sống cấp thấp, bởi vậy mà lần đầu tiên gặp Nhiễm Thanh Vân, y đã lầm tưởng rằng Nhiễm Thanh Vân là vua xác sống.
" Anh ta không phải vua xác sống! Chúng ta đi sai hướng rồi." Phó Kim Phong mím môi tăng tốc tiến nhanh về phía trước, ở trêи miệng hố nhìn xuống dưới.
Lòng hố vẫn còn tích tụ tia điện, Nhiễm Thanh Vân nằm ngừa ở trung tâm, ánh trăng mờ nhạt không thể soi rõ y. Nhiễm Thanh Vân dường như cảm nhận được Phó Kim Phong đang đến gần, thân thể ấy cử động rất nhỏ, hướng tầm mắt về phía Phó Kim Phong.
Nhiễm Thanh Vân mấp máy môi, lại không thể phát ra được bất kì âm thanh nào.
Bất Vong cắm ở trước mặt Phó Kim Phong, bắt đầu tràn ra sát khí, đe dọa Phó Kim Phong, không cho y bước tiếp.
" Ta chỉ muốn xuống giúp chủ nhân của ngươi." Phó Kim Phong nhẹ giọng nói.
Bất Vong run rẩy càng kịch liệt, vẫn không hề có ý định để Phó Kim Phong tiếp tục tiến gần Nhiễm Thanh Vân hơn.
Thân ảnh dưới hố đột ngột cử động, cả cơ thể tựa như một khối thịt hư hỏng, khó khăn chuyển sang tư thế nửa ngồi, bộ dạng lung lay dường như lúc nào cũng có thể đổ sập.
Bất Vong rời khỏi mặt đất, xoay vòng vòng quanh Phó Kim Phong, đe dọa y không được tiến về phía trước, xoay xong vài vòng liền nhanh nhẹn bay về phía Nhiễm Thanh Vân, cắm ở bên cạnh, bộ dạng này rõ ràng chính là muốn trở thành gậy trống cho y.
Nhiễm Thanh Vân duỗi tay, nắm chặt chuôi kiếm, máu thịt thối rữa từ chuôi kiếm chảy dọc thân kiếm, Bất Vong lo lắng run rẩy, linh khí lam nhạt ồ ạt từ thân kiếm chảy vào cơ thể Nhiễm Thanh Vân.
Không được... ta vừa mới bị thiên đạo đánh mấy cái, không thể để bị đánh nữa... huống hồ lò sưởi còn đang ở bên kia, nếu bị đánh nữa, lò sưởi sẽ bị thương mất.
Nhiễm Thanh Vân cực kì kháng nghị việc làm tùy tiện này của Bất Vong.
Tên nhóc này từ khi nào đã biết tự làm theo ý mình rồi?
Linh khí lam nhạt ở trong không trung bất ngờ biến nhất, thanh kiếm kì quái cũng không còn hiện diện. Nhiễm Thanh Vân lấy ra một cây gậy bình thường trong không gian, khó khăn chống xuống nền đất đứng dậy.
" Nhiễm Thanh Vân." Không còn bị thanh kiếm kì quái đe dọa, Phó Kim Phong từ trêи miệng hố lo lắng chạy xuống, tiến tới bên cạnh Nhiễm Thanh Vân.
Trước mắt bất ngờ xuất hiện đầu nhọn của gậy gỗ, Phó Kim Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Vân đang chĩa đầu gậy về phía mình.
" Đứng... lại." Nhiễm Thanh Vân khó khăn đưa ra cảnh cáo.
" Tôi không làm hại anh." Phó Kim Phong nhỏ giọng giải thích.
" Đứng... im." Lò sưởi chạy qua đây làm gì, ta đương nhiên biết lò sưởi sẽ không làm hại ta... nhưng tùy tiện chạy qua đây, nhỡ may bị thường thì sao?:" Lùi.. về."
" Tôi không làm hại anh." Phó Kim Phong chậm rãi nhắc lại.
" Đừng... qua... đây." Nhiễm Thanh Vân giữ vững gậy gỗ chắn ngang hai người, chậm rãi lùi về phía sau.
Linh lực Bất Vong truyền cho y không được nhiều, nếu mà dùng toàn bộ để chữa thương... không biết có thể đủ không.
[ Tiến độ nhiệm vụ chạm mức 40%, cưỡng chế tiến hành trị liệu.]
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Đệch mọe nhà mi Vương Bội!!!
Gậy gỗ rơi trêи nền đất, cơ thể bị sét đánh thảm hại lung lay đổ về phía sau. Phó Kim Phong bị trạng thái của Nhiễm Thanh Vân dọa sợ, gấp rút lao tới, đỡ lấy y. Xác sống trong lòng vốn đã mất đi ý thức, miệng vẫn không ngừng thều thào.
Nói cái gì vậy?
Phó Kim Phong tò mò ghé sát tai vào nghe ngóng, hơi thở lạnh lẽo đứt quãng truyền đến vành tai.
" Lò... sưởi... đừng... động... vết... hiểm."
Trái tim trong lồng ngực đập mạnh không ngừng, câu nói mơ hồ kia, vang vọng trong tâm trí.
Lò sưởi đừng động vào vết thương, nguy hiểm!
- ----
Là một người mẹ mẫu mực, tui rất đồng ý với việc làm của Bội bảo bối... không hổ là hệ thống mà tui tin tưởng.
Nhưng sau vụ này tôi mới nhận ra... mấy người theo tui từ bộ Hệ thống tiền tỷ đều là nhà nội cả... Tôi mới ngược Nhiễm Thanh Vân một chút... mấy người liền quên mất Nhiễm Thanh Vân từng vô cảm với thụ thế nào... anh ta còn tự tay đẩy thụ vào chỗ chết đó... mấy người không phải đều quên hết rồi chứ?
Tới đây, tôi phải lắc cho mấy người nhớ lại.