Hệ Thống Làm Giàu - Cuộc Sống Ấm No Ở Nông Thôn Cổ Đại

Chương 50

Tôn mỗ đã đường đột

“Nương tử, mọi việc đã xong cả chưa?” Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía Lạc Vân.

“Vâng, đã xong rồi.”

Lạc Vân kể lại chuyện vừa gặp thôn trưởng, cùng việc mời Dì Đường đến làm thuê cho chàng nghe tường tận một lượt.

Cố Thanh Sơn gật đầu, đoạn tiếp tục chải lông cho con la.

Lạc Vân v**t v* bờm lông màu nâu đỏ của nó, cười hỏi: “Thoải mái không?”

Con la khẽ rùng mình, “hí hí” mấy tiếng.

“Quả là thông nhân tính lắm.” Cố Thanh Sơn thu lại lược, vỗ nhẹ vào m.ô.n.g con la, “Xong rồi.”

Con la dùng trán dụi dụi vào người chàng, sau đó ‘phịch’ một tiếng, lăn lộn trên mặt đất…

“Hình như nó rất ưa tướng công đó.” Lạc Vân trêu chọc nói.

Cố Thanh Sơn sờ sờ sau gáy: “E là ta và nó có duyên vậy?”

Sau đó, Cố Thanh Sơn quét sạch mớ lông rụng dưới đất.

Lạc Vân về phòng, thấy Đại Bảo và Tiểu Bảo đang luyện chữ trên thư án.

Để không lãng phí giấy, hai đứa đều dùng bút lông nhúng nước luyện trên thư án trước, thấy ngay ngắn rồi mới viết lên giấy.

“Cậu mợ!”

Hai tiểu tử ngẩng đầu gọi một tiếng, đoạn lại cúi đầu ngoan ngoãn luyện chữ.

Mỗi ngày Lạc Vân dạy chúng bốn chữ, hơn hai tháng qua, hai đứa đã nhận biết không dưới hai trăm con chữ.

Vào buổi chiều.

Cố Thanh Sơn lên núi đốn về hai bó củi, chất gọn ở góc sân, rồi mới bước vào nhà bếp. Lạc Vân đang làm củ kiệu ngâm ớt băm.

Vừa lại gần đã ngửi thấy mùi cay nồng xộc lên, chàng liền cúi đầu hôn nhẹ lên má thê tử, đoạn nói: “Nương tử, bữa tối cứ để ta làm cho.”

“Chúng ta cùng làm. Tối nay, chúng ta sẽ làm một món mới.”

Cố Thanh Sơn nhớ ra mình đã mua mấy cân xương ống lớn từ tiệm thịt ngoài trấn về. Nương tử từng nói muốn dùng để hầm tương. “Vậy ta xin giúp nương tử một tay.”

"Trước hết, hãy đem xương ống về đây. Ta đã cho tẩm ướp đá trong kho bếp rồi."

"Được."

Cố Thanh Sơn đáp một tiếng rồi quay người ra ngoài, đem xương ống về. Theo lời Lạc Vân dặn, chàng cho vào chậu gỗ, thêm muối để làm mềm thịt, dùng bàn tay thô ráp trộn đều, rửa sạch huyết thủy bên trong rồi bỏ vào nồi nước lạnh.

Cho hoàng tửu vào để khử mùi tanh và luộc bỏ huyết thủy, vớt bọt nổi lên trên. Sau khi chần qua nước sôi, chàng vớt ra để ráo.

"Nương tử, đã chần xong rồi."

"Ừm, tiếp theo là pha nước sốt." Lạc Vân nói.

Bước này nàng tự mình làm. Lạc Vân lấy một cái bát lớn, từ hệ thống đổi một lọ tương ngọt và xì dầu lão trừu, lại cho thêm tương đậu nành, đường phèn, chút tương du, rồi thêm một muỗng hoàng tửu để tạo màu, sau đó khuấy đều.

Nàng rửa sạch nồi một lần nữa, cho xương ống lớn, gừng hành, hoa hồi quế khô ớt khô, cùng với nước sốt bí truyền đã pha vào nồi, cuối cùng đổ một vò mạch tửu và nước lọc vào.

Đun lửa lớn cho nước sốt sôi, sau đó hạ lửa nhỏ hầm liu riu trọn nửa canh giờ.

Trong lúc rảnh rỗi, Cố Thanh Sơn đã nấu xong cơm tối, còn làm thêm món trứng xào hẹ và sườn hấp đậu xị.

Đúng lúc, nắp nồi vừa nhấc lên, cả gian nhà đã tràn ngập hương tương thơm lừng.

Hai tiểu tử đã sớm ngửi thấy mùi thịt mà chạy vào, đứng cạnh bếp lò nuốt nước bọt ừng ực.

Thấy những khúc xương ống lớn đậm màu tương bên trong, chúng reo lên một tiếng.

Đại Bảo: "Tuy là xương, nhưng vẫn còn dính rất nhiều thịt trên đó!"

Tiểu Bảo: "Một miếng thật lớn, thơm quá chừng!"

"Chuẩn bị dùng cơm thôi." Cố Thanh Sơn vừa dứt lời, hai tiểu tử đã vui vẻ giúp lau bàn dọn cơm.

Xương hầm tương mềm rục thấm vị, hương tương đậm đà, càng ăn càng muốn ăn thêm.

Miếng xương quá lớn, hai tiểu tử không gắp được bằng đũa, đành đặt vào bát, cúi đầu gặm.

Lạc Vân cười nói: "Có thể dùng tay bốc ăn, nhưng ăn xong nhớ rửa tay sạch sẽ nhé."

Nghe nàng nói vậy, Tiểu Bảo liền bỏ đũa xuống trước, cái miệng nhỏ thổi phù phù, đợi không còn quá nóng nữa, trực tiếp cầm lấy khúc xương hầm tương, gặm một miếng thịt vào miệng, vô cùng sảng khoái: "Cữu mẫu, ăn như vầy quả thật ngon hơn nhiều."

Lạc Vân cười nói: "Đúng là phải ăn thịt lớn, uống rượu lớn mới thực sự sảng khoái."

Đại Bảo thấy đệ đệ cầm xương ăn ngon lành, cũng bắt chước theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai tiểu tử gặm rất vui vẻ.

Cố Thanh Sơn thì gỡ khá nhiều thịt từ xương ra, đặt vào bát Lạc Vân.

"Đa tạ tướng công." Lạc Vân nở nụ cười ngọt ngào, "Tướng công, hay là chúng ta uống một ly đi."

Cố Thanh Sơn véo nhẹ mũi nàng, cưng chiều nói: "Nương tử thật sự muốn ăn thịt lớn, uống rượu lớn sao?"

"Chỉ uống một chút thôi, được không?"

Nàng mắt cong cong làm nũng, Cố Thanh Sơn cũng vui vẻ hớn hở, đứng dậy về phòng lấy ra một vò rượu.

Tổng cộng có hai vò rượu, một vò đã uống hết trong tiệc sinh thần, số còn lại chàng sợ hai tiểu tử uống nhầm nên đã cất giấu đi.

"Vậy ta sẽ uống một chút cùng nương tử." Cố Thanh Sơn rót cho hai người mỗi người một chén rượu nhỏ, nghiêm túc nói: "Cảm tạ nương tử đã bầu bạn ta những ngày qua."

Hai người khẽ chạm ly, Lạc Vân nhấp một ngụm nhỏ.

Kỹ thuật nấu rượu thời này tuy bình thường, nhưng uống vào lại có một hương vị riêng biệt khó tả.

"Ta cũng muốn cảm ơn cữu mẫu cữu phụ."

"Ta cũng vậy."

Đại Bảo Tiểu Bảo tranh nhau nói.

Cố Thanh Sơn đặt chén rượu xuống, liếc nhìn chúng một cái, "Trẻ con không được uống rượu."

"Vậy thì lấy nước thay rượu." Lạc Vân đứng dậy lấy thêm hai chén rượu nhỏ, rót nước suối trong vắt vào, "Hãy cùng chúng ta cạn chén, chúc gia đình sau này càng ngày càng tốt đẹp."

Nàng nói đầy hào hứng, trái tim cả ba người, một lớn hai nhỏ, đều trở nên hân hoan.

Thấy Lạc Vân giơ chén, hai đứa nhỏ cũng bắt chước làm theo.

Bốn người cùng nhau nâng chén, đồng thanh hô "Cạn!"

Trong chốc lát, tiếng cười đùa vang vọng khắp gian nhà, tràn ngập một bầu không khí vui vầy.

Sau khi ăn cơm xong.

Lạc Vân cùng hai tiểu bảo bối đi tản bộ tiêu thực trong sân.

"Nương tử, hay là chúng ta cùng ra ngoài tản bộ một chút để tiêu thực?" Cố Thanh Sơn rửa dọn xong xuôi, liền bước ra cất lời.

Lạc Vân gật đầu: "Được."

Vào giữa mùa hạ, ngày càng dài lâu hơn.

Lúc giờ Dậu, ánh dương vẫn còn rạng rỡ.

Thế là, cả nhà bốn người cẩn thận đóng cửa. Vừa ra khỏi sân, họ đã thấy một cỗ xe ngựa từ đằng xa nhanh chóng lao đến, giữa làn bụi tung mù mịt, rồi dừng phắt trước sân nhà họ.

Tiểu Bảo: "Xe ngựa đẹp quá!"

Đại Bảo: "Đẹp hơn cả cỗ xe trước!"

Hai đứa nhỏ mặt đầy kinh ngạc, hai người lớn thì liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Bình thường những người lái xe ngựa đến tìm họ, chỉ có Cao chưởng quỹ.

Đã khuya khoắt thế này mà còn tìm đến tận nhà, há chẳng phải có việc đại sự ư? Rèm xe vén lên, một nam tử trung niên dáng người gầy gò khẽ nhảy xuống.

Nhìn thấy người đến, Lạc Vân khẽ động tâm tư.

"Xin hỏi, đây có phải nhà Cố Thanh Sơn không?" Tôn chưởng quỹ thấy Lạc Vân, đôi mắt bỗng sáng rực, kích động bước đến.

Cố Thanh Sơn nhíu mày, kéo một lớn hai nhỏ ra sau lưng mình, "Phải. Chẳng hay ngươi tìm ta có việc gì?"

"Thật thất lễ, Tôn mỗ quả thật đã đường đột." Tôn chưởng quỹ khẽ ho một tiếng.

Thiếu Đông gia đã dặn dò trước khi về kinh, nhất định phải làm cho thỏa đáng mọi việc, bằng không, vị trí chưởng quỹ của hắn e là khó giữ, hu hu...

Khó khăn lắm mới tìm được người, làm sao có thể không kích động cho được.

"Không sao đâu." Lạc Vân mỉm cười, "Tôn chưởng quỹ đã cất công đến đây, sao không vào trong uống chén trà thô?"

"Ấy, được, được..." Tôn chưởng quỹ lau mồ hôi trán, chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt trợn tròn: "Ngươi... ngươi nhận ra ta sao?"

Cố Thanh Sơn cũng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lạc Vân.

Gà Mái Leo Núi

"Các hạ chính là Tôn chưởng quỹ của Cát Vị Trai chăng?"

Nụ cười của Lạc Vân rạng rỡ đến mức, Tôn chưởng quỹ không khỏi rùng mình, cảm thấy mình tựa hồ một con thỏ trắng lạc vào cạm bẫy.

Bình Luận (0)
Comment