Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1274

Dương Tư cảm thấy mình rất oan uổng. Khương Lộng Cầm cưỡi ngựa đi qua gã, bèn cong môi bỏ lại mấy chữ: “Tự cho mình thông minh.”



Dương Tư: “…”



Gã không phục, cưỡi ngựa đuổi theo cô, hỏi dồn: “Khương Hiệu úy nói vậy là có ý gì?”



Dương Tư này mà lại giống người muốn yêu đương chốn công sở sao?



Sao mấy người đều cảm thấy gã có ý với Khương Lộng Cầm nên mới hay lảng vảng quanh cô thế?



Ánh mắt kiểu gì vậy? Rõ ràng đây là con thuyền bạn bè đang bơi mà.



Khương Lộng Cầm nói: “Tuy mạt tướng và quân sư có liên quan với nhau về công việc, nhưng không quá nhiều, chủ công mắt sáng như đuốc, đương nhiên sẽ nhìn thấy.”



Dương Tư bất đắc dĩ hỏi: “Khương Hiệu úy có thể nói với chủ công dăm ba câu được chăng?”



Khương Lộng Cầm lạnh lùng đáp: “Không thể.”



Dương Tư: “…”



Con thuyền bạn bè lại bị lật rồi, nguyên nhân lại là vì chủ công.



Cuộc sống này đúng là gian khổ quá mà!



“Mạt tướng biết đây chỉ là hiểu lầm. Chủ công cũng chỉ nổi hứng chơi đùa bất chợt thôi, mong rằng quân sư đừng để bụng chuyện này. Lát nữa, mạt tướng sẽ giải thích với chủ công, trả lại sự trong sạch cho quân sư.”



Khương Lộng Cầm cười khẽ, Dương Tư lại cảm thấy toàn thân rét lạnh, cứ cảm giác đây là một đề tài đòi mạng.



Gã đè chặt hai đuôi lông mày, tỏ vẻ tội nghiệp.



“Giải thích cái gì? Không giải thích!”



Thực sự thì Dương Tư hoàn toàn không có ý gì với Khương Lộng Cầm cả. Hai người cũng không phải thiếu nam thiếu nữ mười mấy tuổi nữa, có rất nhiều chuyện không cần phải nói toạc ra.



Đúng như Khương Lộng Cầm nói, hai người tiếp xúc với nhau chỉ vì công việc, nhưng công việc có nhiều cũng không đến mức ngày nào cũng chạm mặt nhau. Ban đầu thì cô còn không hiểu, sau đó mới hiểu ra, nhưng cũng chẳng thấy có gì mâu thuẫn. Đã nghiện mà còn ngại là đây chứ đâu!



Dương Tư cũng có lý do của mình, gã không muốn nói toạc ra, tránh ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người. Đánh trận quá hung hiểm, chỉ cần sơ hở một chút thôi là có thể mất mạng, còn chôn vùi vô số sinh mạng của các tướng sĩ khác nữa. Vì lý do an toàn, ít nhất cũng phải chờ trận này đánh xong đã.



Không ngờ chủ công nhà mình lại ra bài không theo lẽ thường, bất thình lình hỏi mình có ý với Khương Lộng Cầm không.



Thực sự đúng là Dương Tư bị dọa.



Gã liều chết không nhận!



“Già rồi, còn trẻ trung gì nữa đâu.” Khương Lộng Cầm cười hỏi gã: “Quân sư nghĩ sao?”



Dương Tư: “…”



Gã cảm giác mình bị vừa bị đánh cho một gậy hỏng mất não rồi, trong đầu chỉ quanh quẩn mỗi một câu “Già rồi, còn trẻ trung gì nữa đâu”.



Thật sự già vậy sao?



Gã vẫn cảm thấy mình còn trẻ lắm mà.



Gã thở dài: “Thì ra vì cái tuổi này mà hôm nay ta bị Khương Hiệu úy ghét bỏ.”



Khương Lộng Cầm đùa: “Không, là luôn luôn ghét bỏ, chứ không phải chỉ hôm nay.”



Dương Tư đau lòng ôm ngực, còn có thể tán gẫu tiếp không đây?



Một lát sau, thấy Khương Lộng Cầm vẫn sánh vai với mình, không định rời đi, Dương Tư hơi cảm động.



“Xem ra Khương Hiệu úy không chê lão già bên cạnh này?”



“Quân sư là rồng trong loài người, ‘ghét bỏ’ chỉ là lời nói đùa thôi.” Khương Lộng Cầm nghiêm mặt hỏi: “Làm sao? Thiên hạ còn chưa định, lấy cái gì làm nhà? Đợi mạt tướng tương trợ chủ công bình định thiên hạ, sẽ lại bàn tới tư tình nhi nữ. Chỉ cần quân sư có thể chờ, mạt tướng cũng có thể chờ.”



Dương Tư: “…”



Bây giờ, gã chạy vội đến trước mặt chủ công thừa nhận mình có ý với Khương Lộng Cầm liệu còn kịp không nhỉ?



Còn phải chờ bình định thiên hạ nữa... .



Gã cảm thấy toàn thân không thoải mái…



Quả nhiên, nói dăm ba câu vẫn không rời nổi chủ công!



Dương Tư nghĩ rằng hai người bọn họ nói chuyện rất nhỏ, nhưng không ngờ Khương Bồng Cơ cách bọn họ hơn ba mươi trượng mà vẫn nghe được rõ ràng.



Không chỉ nghe được, mà cô còn rất tận tâm làm môi giới phiên dịch lại cuộc đối thoại của hai người nữa.



Sau đó…



[Tiểu Hôi Viên Cổn Cổn]: Đê ma ma, quả nhiên tên cún Dương Tư này có ý với con gái chúng ta. Vừa rồi còn giả vờ đứng đắn nữa!



[Khích Cốc Cốc]: Đê ma ma +1, tên cún Dương Tư kia, ai bảo mi đi lừa con gái ta? Đã được ta đồng ý chưa?



[Mạc Yếu Không Hoan Hỉ]: Tức giận thành cá nóc, khóc lóc thành chó con, cái tên cún Dương Tư này…



[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Tui chỉ không ở nhà xem livestream hai ngày thôi mà, vì sao Dương Tư đã bắt Lộng Cầm đi rồi? Chuyện gì thế này?



Lúc nãy, Khương Bồng Cơ rất tức giận, giờ xem loạt bình luận này thì lại thấy buồn cười.



Trước kia, khán giả mở miệng là Tiểu Dung Dung, Tiểu Tư Tư, giờ thì tất cả đều so “Dương Tư” với “cún”!



Đám khán giả cá muối này đúng là tiểu yêu tinh sớm nắng chiều mưa mà!



Bầu không khí trở nên thoải mái nhẹ nhàng, mảy may không nhìn ra được sự căng thẳng khẩn trương của một cuộc hành quân.



Có điều..



“Trinh sát phe địch to gan đến vậy sao?”



Khương Bồng Cơ nhíu mày. Tính cảnh giác của cô luôn cực mạnh, trong phạm vi nhất định, cô sẽ không để bất kỳ trinh sát nào của phe địch lọt vào.



Theo như phát hiện của cô, trinh sát quân địch lúc này đang theo dõi bọn họ cực kỳ gắt gao, hoàn toàn khác với phong cách lúc trước của Nguyên Tín.



“Kẻ địch theo dõi rất chặt, sợ là sắp có hành động.”



Dù sao thì cũng là năm mươi nghìn đại quân, dù có tính cơ động mạnh nhưng khi hành quân vẫn dễ để lại dấu vết, không dễ che giấu hành tung.



Rõ ràng Nguyên Tín có ưu thế sân nhà, ông ta phái người theo dõi gắt gao như vậy, phe Dương Tư không thể không đề phòng.



“Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, sợ cái gì?” Khương Bồng Cơ trừng mắt nói: “Đúng rồi, Tĩnh Dung, huynh cho người truyền tin xuống, để Hoài Du tùy ý làm việc theo hoàn cảnh. Mặc dù không biết cái gân nào của Nguyên Tín bị rút, nhưng với thế cục binh lực áp đảo này, ông ta sẽ không làm gì được ta đâu!”



Nguyên Tín hoàn toàn có thể thực hiện sách lược vườn không nhà trống, phái người bao vây Khương Bồng Cơ, chặt đứt nguồn cung ứng lương thực cho năm mươi nghìn đại quân.



Nhưng ông ta lại không để ý tới bọn Phong Cẩn.



Lúc trước, Phong Cẩn đã mang binh tới Hiệp Giang, phái binh đóng giữ ở bến sông.



Nếu không phải vì Khương Bồng Cơ đã hạ lệnh yêu cầu bọn họ phải tạm thời án binh bất động, thì Nguyên Tín đã bị thọc một phát xuyên từ đằng sau ra đằng trước rồi.



Khương Bồng Cơ quyết tâm rút lui, Phong Cẩn phối hợp yểm trợ, không ai giữ được cô cả.



Nguyên Tín chém Nhiếp Tuân một đao liền trở nên thông minh sao?



Đương nhiên không phải. Nhiếp Tuân vẫn đang là bệnh nhân không thể rời giường, bệnh tình lặp lại, lúc tốt lúc xấu.



Vì thiếu Nhiếp Tuân, quân vụ hậu cần không ai quản lý, chỉ có thể dựa vào các phó tướng và tiểu chủ bộ bình thường hay ghi chép sổ sách lo, nên rối tinh rối mù cả lên.



Rơi vào đường cùng, Nguyên Tín chỉ có thể tìm người làm tạm thời.



Bố cáo được dán không bao lâu thì có một người tới nhận lời mời.



Nguyên Tín liếc mắt nhìn, khinh thường nói: “Ngươi không được.”



Người tới là một người đàn ông hào sảng, chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, mái tóc được buộc bằng một sợi dây thừng bện từ thân cây, toàn thân bốc đầy mùi rượu.



Bộ quần áo kia có vẻ không giống của gã, cực kỳ không vừa, khi mặc lên người, vạt áo còn rộng hoác ra, vạt áo quá dài bị kéo hất lên, rồi được buộc lại bằng một cái dây bên hông. Một đống vải chất đống bên hông, nhìn từ xa như thể có một cục thịt lồi ra vậy.



Chân gã đi một đôi tất đen xám thủng lỗ chỗ, hôi hám, xỏ một đôi guốc gỗ bị đứt dây.



Hình tượng người này xấu xí bẩn thỉu thì cũng thôi, nhưng phong thái giữa hai đầu lông mày lại có mấy phần giống Nhiếp Tuân, khiến Nguyên Tín vô thức cảm thấy không thích.



“Tướng quân chưa kiểm tra học trò thì làm sao biết học trò không được?”



Nguyên Tín phì cười, gây khó dễ: “Bản tướng nói ngươi không được là ngươi không được.”



Người kia nói: “Nếu học trò có thể thắng được tướng quân nhờ vào sức khỏe thì sao?”



Nguyên Tín khinh thường hỏi: “Thắng bản tướng quân? Bằng ngươi?”



“Đúng, học trò tự nhận có mấy phần bản lĩnh. Nhưng so thế nào thì phải do học trò chọn.”



“Chỉ là một sĩ tử tỏ vẻ hào sảng mà cũng dám nói năng với bản tướng như thế sao?”



Nguyên Tín tự phụ nói: “Được, ngươi nói đi, so thế nào?”



“Tướng quân khôi ngô như núi, nhưng học trò chỉ dùng một tay là có thể khiến tướng quân không thể đứng dậy nổi.”



Kết quả...



Gã chỉ dùng một tay liền thắng.

Vietwriter.vn

Nếu Khương Bồng Cơ biết chuyện này thì chắc chắn sẽ hiểu: Nguyên Tín không thua về thể lực, mà là thua về đầu óc!

Bình Luận (0)
Comment