Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1519

“Chủ công, xử lý thi thể của Nhiếp Dương như thế nào ạ?”



Vệ Từ thấy Khương Bồng Cơ ra khỏi doanh trướng thì vội vàng tiến lên hỏi.



Khương Bồng Cơ nói: “Trước khi lâm chung, Nhiếp Dương có trăn trối rằng hy vọng ta có thể hỏa thiêu thi thể hắn.”



Hỏa thiêu?



Vệ Từ lộ ra ánh mắt kinh ngạc, tuy nói trên chiến trường chủ công nhà mình thích dùng lửa thiêu thi thể của binh lính, nhưng đó cũng là vì thi thể thối rữa sẽ dễ dàng gây ra ôn dịch, đó chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi. Theo tập tục của thời đại này, không thể khinh nhờn thi thể người chết chứ đừng nói là dùng lửa đốt hoặc là “nghiền xương thành tro bụi” mà mọi người vẫn nghĩ. Nhưng mà không ngờ rằng chính miệng Nhiếp Dương lại yêu cầu được hỏa thiêu.



“Tại sao... hắn lại có di ngôn như thế?”



Vệ Từ cảm thấy rất khó hiểu, dựa theo hiểu biết của anh về Nhiếp Dương ở kiếp trước, người này tuy tuổi nhỏ nhưng lại không phải người hiền lành.



“Hắn nói bản thân ‘ngẩng đầu, cúi đầu không hổ thẹn với trời đất nhưng cuối cùng vẫn thiếu nợ một người’. Hắn quyết định muốn hỏa thiêu như vậy chắc là liên quan đến người mà hắn thiếu nợ, có lẽ cũng muốn chuộc tội cho bản thân.” Khương Bồng Cơ nói: “Vậy nên ta liền cho hắn toại nguyện, tro cốt thì đem trả lại cho quân Nhiếp đi.”



“Vâng.”



Nhiếp Dương bỏ mình, hệ thống bị tiêu diệt trong nháy mắt, không chỉ thi thể của Nhiếp Dương khôi phục diện mạo như trước mà Nhiếp Thanh ở doanh trại quân Nhiếp cũng phát hiện ra, lồng ngực truyền tới một cảm giác sợ hãi xa lạ. Cả người trên dưới cũng truyền tới cảm giác quỷ dị, như thể đang có con sâu ngọ nguậy trên người vậy.



“Nhạc phụ...”



Nhiếp Thanh không nhịn được gọi một câu, Vệ Ưng và Phiền Thần đang kiên nhẫn ngồi chờ ở bên ngoài, vừa nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy vào trong.



“Thiếu chủ!”



“Chủ công!”



Hai người cùng gọi Nhiếp Thanh, đồng thời thấy một cảnh tượng khiến hai người cả đời cũng khó quên.



Chính mắt bọn họ thấy cơ thể Nhiếp Thanh cao hơn, bả vai cũng rộng hơn một chút, mặt mũi lại xảy ra biến hóa long trời lở đất.



“Trong người thiếu chủ có chỗ nào khó chịu không?”



Vệ Ưng thấy Nhiếp Thanh khôi phục diện mạo như trước thì trong lòng thở phào một cái, vội vàng tiến đến nắm hai cánh tay cậu, cẩn thận kiểm tra thân thể cậu từ trên xuống dưới, hai mắt tràn ra nước mắt xúc động. Đến lúc hắn ý thức được mình có hành động phạm thượng thì mới vội vàng buông tay ra.



Nhiếp Thanh ôn hòa nói: “Ta không có chỗ nào không khỏe cả, nhạc phụ đừng lo lắng.”



Phiền Thần tiến đến cười nói: “Nói như vậy, yêu nghiệt kia và Nhiếp Dương đều đã đền tội rồi? Chúng ta cũng không cần tiếp tục lo lắng nữa.”



Nhiếp Thanh đang chuẩn bị khôi phục sắc mặt bình thường, nghe thấy câu “Nhiếp Dương đền tội”, tinh thần mới nâng lên được chút lại yên lặng chùng xuống.



Vệ Ưng thấy phản ứng của cậu, trong lòng xuất hiện chút lo âu, nhưng mà không tiện nói thêm gì nữa.



“Thiếu chủ, chuyện này không thích hợp để nói thẳng ra. Nhiếp Dương vì ham muốn cá nhân mà tàn sát thân tộc, mưu hại thiếu chủ, bây giờ đã đền tội, vậy chuyện này cũng coi như xong, có thể giao phó với Nhiếp thị bên kia rồi. Chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là đưa linh cữu tiên chủ về quê nhà, đêm nay, thiếu chủ hãy nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày mai còn lên đường nhé.” Vệ Ưng dùng vài ba câu nói đã đổ trách nhiệm chuyện Nhiếp Lương trước khi lâm chung tàn sát trưởng bối Nhiếp thị lên người Nhiếp Dương.



Dù sao Nhiếp Dương cũng biến thành người chết rồi, có cõng thêm mấy nỗi oan nữa cũng không thể bò từ dưới đất lên mà kháng nghị được.



Nhiếp Thanh trông có vẻ mất hồn mất vía, nghe theo sắp xếp của Vệ Ưng.



Sau khi mặt trời lặn không lâu, Khương Bồng Cơ phái người đưa lọ tro cốt của Nhiếp Dương đến doanh trại quân Nhiếp, thuận tiện nhắn luôn lời trăn trối của Nhiếp Dương.



Nhiếp Thanh nghe xong, hồi lâu không nói gì, nhìn lọ tro cốt kia đến xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.



Vệ Ưng hỏi cậu phải xử lý lọ tro cốt như thế nào, với những việc Nhiếp Dương gây ra thì chắc chắn không thể an táng cùng phần mộ tổ tiên được.



Nếu để cho Vệ Ưng quyết định, hắn sẽ đem lọ tro này đi rải khắp nơi để Nhiếp Dương đời đời kiếp kiếp phải làm cô hồn dã quỷ.



Nhiếp Thanh nói: “Nhạc phụ, ta muốn mang hắn về Biện Châu, tìm một nơi rồi chôn.”



Người cũng đã chết rồi, Nhiếp Thanh không muốn tiếp tục truy cứu nữa.



Dù có đem tro cốt của Nhiếp Dương đi rải khắp nơi, ngoài hả giận ra còn có tác dụng gì?



Nói là hành hạ linh hồn người chết, không bằng nói quất roi vào lòng người sống.



Vệ Ưng nói: “Hết thảy đều nghe theo thiếu chủ.”



Nhiếp Thanh lại hỏi: “Về chuyện Liễu Hi... trước khi lâm chung, cha có dặn dò gì khác không?”



Hai quân đối đầu, chỉ là do tang sự của Nhiếp Lương nên mới tạm ngừng nhưng đánh thì vẫn phải đánh, trừ khi có một phe lui binh.



Trước mắt thì Khương Bồng Cơ đang chiếm thế thượng phong, Nhiếp thị bị tổn thất không ít nhưng vẫn chưa đến mức phải rút binh.



Vệ Ưng nói: “Trước khi lâm chung, tiên chủ đã có kế hoạch, chẳng qua vì chuyện của Nhiếp Dương nên tạm thời phải gác lại.”



Nhiếp Thanh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thế thì tốt quá, như vậy thì chuyện ở tiền tuyến phải làm phiền nhạc phụ rồi.”



Chuyện đưa linh cữu về quê không thể trì hoãn được, ngày hôm sau, Nhiếp Thanh lập tức lên đường.



Âm thầm đi tiễn Nhiếp Thanh, sắc mặt của Vệ Ưng trở nên âm ngoan, ánh mắt nhìn về phía ải Trạm Giang lộ ra mấy phần tức giận.



Dù Nhiếp Dương chính là người hạ độc Nhiếp Lương nhưng người năm lần bảy lượt chọc giận Nhiếp Lương khiến hắn chết sớm chính là Khương Bồng Cơ.



Món nợ này không thể không đòi.



Khương Bồng Cơ đọc chiến thư trong tay mà nghẹn lời, bất đắc dĩ cười, nói: “Chân trước ta vừa mới giúp bọn họ, chân sau bọn họ đã đối phó ta rồi.”



Đám cá muối bày tỏ sự khinh bỉ, dẫu sao Khương Bồng Cơ đã làm những gì, bọn họ là người rõ ràng nhất.



[Không Phải Sao Chổi Lén Bay Qua]: Vệ Ưng nói muốn giết Streamer, cúng tuần của Nhiếp Lương cũng qua rồi, hắn mà không làm gì thì chẳng khác nào tự đánh vào mặt mình cả.



[Giai Đắc Lạc]: Streamer đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng là cô làm Nhiếp Lương tức chết trước mà, bọn họ đòi trả thù là đúng rồi còn gì.



Khương Bồng Cơ lắc đầu, đặt chiến thư lên bàn, cao giọng hô với ra bên ngoài lều: “Mau gọi mấy vị quân sư tới đây cho ta.”



Binh lính còn chưa kịp nhấc chân lên thì đã thấy Kỳ Quan Nhượng đang lướt nhanh như gió tới lều chủ soái với sắc mặt ngưng trọng. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



“Văn Chứng, huynh tới đúng lúc lắm, ta đang có việc muốn tìm các huynh đây.”



Kỳ Quan Nhượng nói: “Chủ công đừng gấp, Nhượng có một tin cấp báo được gửi tới từ Chương Châu.”



Khương Bồng Cơ đưa tay nhận lấy phong thư mà Kỳ Quan Nhượng mang đến, ngoài miệng nói: “Thôi, Nhiếp Lương đã chết rồi, Nhiếp thị giống như rắn mất đầu. Nhiếp Thanh vẫn là một đứa con nít, sức uy hiếp quả thật không lớn. Chương Châu bên kia lại có biến cố gì à? Sao Văn chứng lại sốt ruột như vậy?”



Nói là cấp báo nhưng thực tế cũng là chuyện của nhiều ngày trước rồi.



Khương Bồng Cơ mở phong thư ra, đọc lướt rất nhanh, càng xem thì lông mày càng nhíu chặt lại, trong lòng dâng lên từng trận lửa giận.



“Đám sĩ tộc ở Chương Châu này... người nào người nấy đều ngứa da à?”



Khương Bồng Cơ không ngờ vấn đề khó khăn nhất với quân mình không phải là thế lực của Dương Đào mà lại là đám sĩ tộc Chương Châu.



Để thăm dò tình huống thủy vực ở Chương Châu, đám người Dương Tư thông qua phương thức thanh trừng đám thủy phỉ để luyện tập, sau khi bị thủy quân của Dương Đào ngăn trở, hai bên có giao chiến mấy trận không lớn không nhỏ, dựa vào chiến lực vững vàng nên khó phân thắng bại.



Nhìn qua trận thế này, đám sĩ tộc ở Chương Châu bắt đầu đứng ngồi không yên.



Đến khi bọn họ nghe được tin Nhiếp Lương bị bệnh qua đời ở tiền tuyến thì bắt đầu nghiêng về phe Khương Bồng Cơ.



Dương Đào binh ít thế yếu, Khương Bồng Cơ hai đánh một còn dư sức, sợ là kết quả trận chiến này không lạc quan.



Để giữ được địa vị và quyền lợi của gia tộc ở Chương Châu, bọn họ bắt đầu âm thầm giao thiệp với binh mã của Khương Bồng Cơ.

Bình Luận (0)
Comment