Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1535

“Thay đổi giới tính? Gắt như vậy à?”



Ngoài miệng Khương Bồng Cơ thì nói thế, nhưng đôi mắt thì sáng rực lên, dáng vẻ vô cùng nóng lòng muốn thử.



[Cha Mày]: Cô muốn làm gì?



Dựa vào hiểu biết của cô ta về Khương Bồng Cơ, khả năng cao đây chẳng phải chuyện gì tốt đẹp, con người này không có chút liêm sỉ nào hết.



Khương Bồng Cơ nói: “Thôi nào, mọi người đều là người trưởng thành rồi mà, người quang minh chính đại không nói mấy lời ám chỉ... Tôi muốn xoạc Tử Hiếu đến mức bật khóc!”



[Cha Mày]: Nên để vị thành niên nhà cô nhìn xem đức hạnh cầm thú của cô là như thế nào đi.



Sao trong đầu cô toàn nghĩ mấy hành động cợt nhả thế?



Khương Bồng Cơ than thở: “Chị chỉ cần nói là có thể hay không thôi.”



[Cha Mày]: Không thể, đừng hy vọng nữa, năng lực phản tổ của nhà họ Khương là điều khiển lửa, không hỗ trợ chuyển đổi giới tính.



Điều khiển lửa?



Khương Bồng Cơ không nhịn được trách móc: “Cái này không giống năng lực sinh ra sau khi mở khóa gen ư?”



Cô còn tưởng rằng đây là năng lực đặc biệt vượt trội gì chứ, nói tới nói lui vẫn là chơi lửa.



[Cha Mày]: Không giống đâu, trước khi thức tỉnh thì chỉ là lửa bình thường, lửa sau khi thức tỉnh có thể đốt cháy mọi thứ, đó chính là lửa cực dương được coi là có thể rửa sạch mọi thứ, chiến hạm chiến tranh được gọi là mạnh nhất Liên Bang cũng không thể chống chọi được sức phá hoại của ngọn lửa này. Lửa này không chỉ có thể đốt cháy thực thể, mà còn còn thể đốt cháy sinh mệnh năng lượng tinh thần. Khi năng lực của huyết mạch thượng cổ thức tỉnh, trừ ngọn lửa có thay đổi, tố chất cơ thể cũng sẽ tăng cường gấp trăm lần, đồng thời phương diện tuổi thọ cũng sẽ kéo dài ra. Thiên Não căm ghét dòng dõi họ Khương, không chỉ vì hận thù hai nghìn năm trước mà còn có điều này nữa.



Khương Bồng Cơ nói theo: “Vậy thì tốt, sau này tôi muốn nhóm lửa không cần chọi đá lửa nữa.”



[Cha Mày]:... Nói thật, tổ tông của cô mà nghe thấy những lời này, có khi chết cũng không nhắm nổi mắt.



Nếu tính cả Khương Bồng Cơ, trong hai nghìn năm mới có ba người thức tỉnh.



Hai người trước đều là nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng, chém giết đến mức thế lực đối đầu trong Liên Bang nghe tên đã sợ mất mật, Khương Bồng Cơ lại... dùng để nhóm lửa?



Cô có thể có tiền đồ hơn không!



Khương Bồng Cơ không nhịn được mà trợn mắt.



Năng lực của cô có mạnh hơn nữa cũng đâu có ích gì?



Kẻ địch là một đám người thường mà, để không quá đáng với kẻ địch, cô luôn thu bớt lĩnh vực tinh thần lại, còn muốn cô làm thế nào nữa?



Khương Bồng Cơ không khỏi cằn nhằn: “Không dùng để nhóm lửa, thì tôi còn có thể dùng chúng làm gì? Vừa rồi lão thủ trưởng cũng nói, ngọn lửa sau khi thức tỉnh có thể đốt cháy năng lượng tinh thần. Nói theo kiểu của thời đại này, tinh thần của con người là thứ được gọi là ba hồn bảy vía. Một khi tôi dùng ngọn lửa này sẽ khiến người khác hồn bay phách tán, đánh giặc thôi mà, không cần thiết phải độc ác như thế. Tóm gọn lại, đây là bàn tay vàng không có nhiều đất dùng.”



Đối với cô hiện tại mà nói, cái này đích thực không có ích gì.



[Cha Mày]:...



Cô nói vừa có lý vừa có dẫn chứng, khiến người ta không phản bác nổi. Trạng thái bây giờ của Khương Bồng Cơ giống như game thủ max level mặc trang bị cấp thần đến thôn tân thủ vậy, sau khi cởi hết trang bị cấp thần ra vẫn có thể nhét hành cho game thủ newbie trong thôn, lúc này đưa thêm cho cô một bộ trang bị cấp thần, nói trắng ra cũng chỉ như thêu hoa trên gấm mà thôi.



Lão thủ trưởng cảm thấy mình vẫn nên im lặng thì hơn.



[Cha Mày]: Cô đừng xem thường nó, sau này sẽ có chỗ cần dùng thôi.



Lão thủ trưởng chỉ ném một câu vừa đúng vừa sai như vậy rồi offline, để lại Khương Bồng Cơ với một đống câu hỏi to đùng.



Khương Bồng Cơ nhìn trận hỗn chiến, hít thật sâu, rồi lại nói với bản thân hết lần này đến lần khác: Đây chỉ là chiến tranh của người bình thường, cô phải nhịn!



Khương Bồng Cơ và lão thủ trưởng nói chuyện với nhau mấy phút, nhưng tiến độ giết địch của cô thì không dừng lại giây nào.



Cho dù là kẻ địch hay là đồng đội, không ai tưởng tượng được rằng Khương Bồng Cơ vừa đánh giết bốn phía lại còn có thể phân tâm nói chuyện với người khác.



Nếu bọn họ biết được, có khi sẽ buồn bực đến mức hộc máu.



Đương nhiên, bây giờ đám Phiền Thần đã đủ buồn bực rồi.



Cho dù bọn họ có đánh lén như thế nào, điều binh tấn công như thế nào, kẻ địch cũng giống như được biết trước hành động của bọn họ mà phòng thủ rất cẩn thận.



Cho dù nhân số quân ta cao hơn quân địch rất nhiều, nhưng không thể chiếm được thế thượng phong.



Lúc này, trên tiền tuyến truyền tin tức đến...



“Quân sư, quân địch có một viên mãnh tướng, thực lực chiến đấu rất đáng sợ, binh lính căn bản không thể ngăn được hắn.”



Lý do này đã được tốt đẹp hóa lên rồi, thực tế là do binh lính ở khu vực đó bị chém giết rất thảm, gần như không ai dám tiến lên tấn công nữa.



Nếu như không nghĩ ra cách giải quyết, nói không chừng kẻ địch sẽ nhân cơ hội này để tìm lối thoát, phản công bọn họ.



Phiền Thần hỏi: “Đáng sợ? Có thể đáng sợ đến mức nào chứ?”



“Trăm người cũng không làm gì được hắn!”



Phiền Thần cau mày, hắn không thể tưởng tượng được dưới trướng Khương Bồng Cơ còn có một người không giống người thường như vậy tồn tại.



Khi miêu tả sự dũng mãnh của người khác, mọi người hay dùng “Một người chắn nghìn người không thể vào”, “Lấy một chọi trăm”. Dù là “Một người chắn nghìn người không thể vào” hay là “Lấy một chọi trăm”, trăm và nghìn trong đó chỉ là hư từ, ý chỉ nhiều người chứ không phải là nghìn người, trăm người thật.



Cho dù là võ tướng võ nghệ cao cường, khi đối mặt với một trăm kẻ địch, phần lớn sẽ bỏ mạng.



Võ nghệ có mạnh đến đâu cũng chỉ có hai chân hai tay, thể lực hữu hạn, không thể nào không mệt mỏi, không bị thương một chút nào được.



Dưới trướng của Khương Bồng Cơ còn có một võ tướng như vậy, không thể không có chút tiếng tăm nào, trừ phi...



Trong đầu Phiền Thần vụt qua tia sáng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.



Vừa nãy hắn đoán Khương Bồng Cơ có khả năng đang ở trong trận, bây giờ bên kia lại xuất hiện một tiểu tướng chiến đấu anh dũng vô song, trừ khi... Nguồn : Vietwriter.vn



“Võ lực của Liễu Hi thế nào?”



Hắn hỏi phó tướng bên cạnh. Vị phó tướng này là người trước kia từng xem Khương Bồng Cơ đấu tướng.



Phó tướng thành thật trả lời: “Người này là một vị tướng dũng mãnh hiếm có khó tìm, nếu mạt tướng chiến đấu với cô ta, chắc không chịu nổi quá nửa chén trà.”



Khương Bồng Cơ từng đấu tướng trước trận, giết liên tiếp mấy người, mấy võ tướng kia đều được xếp hàng top ở trong Nhiếp doanh.



“Đột nhiên quân sư hỏi điều này làm gì?”



Phiền Thần nói: “Ngươi đoán xem... Tiểu tướng trong báo cáo lúc nãy, có khi nào lại là Liễu Hi hay không?”



Phó tướng ngạc nhiên trước phán đoán của Phiền Thần.



“Chuyện này... sao có thể được?”



Hắn tỏ vẻ mình không thể hiểu nổi mạch suy nghĩ trong não chư hầu.



Đấu tướng thì không nói làm gì, nếu võ lực cao, một chọt một có tỉ lệ sống rất lớn.



Nhưng bây giờ là hỗn chiến mà!



Binh sĩ hai bên chỉ có thể dựa vào mũ giáp các loại, màu sắc mảnh vải cột trên cổ hoặc cánh tay để phân biệt địch ta. Cô là chư hầu một phương, không yên ổn ngồi ở hậu phương chờ đợi, tự mình chạy tới đánh nhau đã đành, bây giờ lại còn chen một chân vào hỗn chiến, kính phục cô là một hán tử chân chính!



Phiền Thần lạnh giọng nói: “Bảy tám phần mười là cô ta!”



Cho dù không đúng, Phiền Thần cũng hy vọng viên tiểu tướng này có thể chết tại đây.



Dưới trướng Khương Bồng Cơ có một võ tướng như vậy, lúc hai quân giao phong có thể nâng cao sĩ khí của mọi người, giữ hắn lại là một tai họa.



Đương nhiên suy đoán của Phiền Thần là đúng, người đang quẩy bung nóc, trong thời gian nửa nén hương ngắn ngủi đã giết liên tiếp ba trăm quân địch chính là Khương Bồng Cơ.



“Ô kìa... Ta cảm giác thân phận của mình bị lộ rồi...”



Qua một trận, Khương Bồng Cơ cảm nhận rõ ràng quân địch đang cố ý nhằm vào cô.



Cho dù là số lượng mũi tên bắn lén hay là quân địch xông lên đều rất nhiều, hai người Bách Ninh cũng đang vội vàng giữ vững cục diện, nhất thời không để ý đến chủ công nhà mình được. Khương Bồng Cơ hưng phấn liếm máu tươi bắn lên môi mình, một tay vung đao, tay còn lại rút roi sắt quấn quanh hông mình ra. Bản lĩnh một lúc làm hai việc của cô không chỉ phát huy lúc nói chuyện phiếm, mà đánh nhau cũng thế!

Bình Luận (0)
Comment