Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 155

Những ngón tay của Kỳ Quan Nhượng gõ nhẹ lên đầu gối, nhàn nhã nhắm mắt, dường như đang nghỉ ngơi.

Lúc trước, Khương Bồng Cơ còn đang không vui nhưng sau khi nghe Kỳ Quan Nhượng nói xong liền bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân.

Nghĩ nghĩ, cô đột nhiên nhớ đến cấp trên kiêm Thủ trưởng của mình ở kiếp trước, cũng chính là vị Quân đoàn trưởng tiền nhiệm của Quân đoàn 7.

Người ấy nói thế này: “Em không phải học sinh duy nhất của tôi. Trong tất cả những ứng cử viên, em thậm chí còn không phải là người thừa kế mà tôi vừa ý nhất, em có quá nhiều tật xấu, tính tình còn tệ đến mức hết thuốc chữa, nhưng sau khi tìm hiểu cuối cùng tôi vẫn lựa chọn em. Bởi vì, tôi luôn tin tưởng rằng, em sẽ trở thành người thừa kế ưu tú như trong lý tưởng của tôi, ngoại trừ em ra tôi không nghĩ ra ai có thể làm được việc này.”

Thủ trưởng tin tưởng cô như vậy, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể đạt được kỳ vọng của người ấy, thậm chí cô còn không biết tại sao mình không làm được.”

“Đạo cai trị của kẻ bề trên…”

Khương Bồng Cơ lầm bẩm, dường như cô đã hiểu được cái gì đó.

Kỳ Quan Nhượng thấy cô như thế, trong lòng cũng cảm thấy vui vui, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ không quan tâm.

“Có những chuyện, Lan Đình có thể chọn cách giấu giếm, nhưng tồn tại quá nhiều điều không thể nói chỉ khiến khoảng cách giữa hai người càng bị kéo xa ra. Quan hệ có tốt đến mấy, lòng trung thành có son sắt đến đâu cũng sẽ bị những chuyện như thế này mài mòn. Lần này Từ Kha…”

Kỳ Quan Nhượng cũng không biết nên nói Từ Kha vẫn còn quá non dạ, hay nên nói rằng phản ứng của cậu ta quá chậm chạp mới phạm phải sai lầm cơ bản thế này.

Nhưng, là người chứ đâu phải là thánh mà không phạm phải sai lầm?

Sai cũng không sao, sai biết sửa là tốt, nhưng sai rồi mà vẫn cảm thấy mình đúng, ương bướng không chịu tiếp thu mới đáng sợ.

May là, cả Khương Bồng Cơ lẫn Từ Kha đều không phải là những người có tính cách khiến cho người khác phải đau đầu.

Từ Kha nhanh nhạy, tuy rằng phạm phải một vài điều kiêng kỵ, nhưng chung quy thì cậu ta cũng mới tiếp xúc với Khương Bồng Cơ chưa được lâu, không hiểu hết được tính cách của Khương Bồng Cơ. Hơn nữa, cậu ta cũng còn trẻ không đủ kinh nghiệm. Những vấn đề này có thể từ từ điều chỉnh.

Còn Khương Bồng Cơ... thì lại vượt qua cả sự mong đợi của Kỳ Quan Nhượng.

Khương Bồng Cơ tỉnh ra, liền quay sang hỏi anh ta: “Văn Chứng nói những thứ đó với ta là để làm gì?”

Kỳ Quan Nhượng thành thật nói: “Ta chỉ cảm thấy Lan Đình thật sự rất cần được nhắc nhở.”

Nếu dã tâm của Liễu Hi chỉ là trở thành trụ cột của triều đình thì đương nhiên đối phương không cần biết đến đạo cai trị.

Nhưng Kỳ Quan Nhượng lại cảm thấy, dã tâm của người này tương phản hoàn toàn với cái vẻ ngoài vô hại của cậu ta. Có điều, chỉ có dã tâm thôi thì chưa đủ, nếu không đi cùng với các điều kiện cần phải có thì cũng khó mà thành công được.

Trong số những người anh ta đã gặp, thì Liễu Hi là người có lòng dạ và khí phách khiến anh ta hài lòng nhất. Nhưng, chỉ duy có thứ quan trọng nhất cậu ta lại làm không tốt, thậm chí còn vụng về, không đạt tiêu chuẩn!

Khương Bồng Cơ nghe vậy không kìm được mà trợn trắng mắt, nhưng cô vẫn nói với Kỳ Quan Nhượng: “Ta cảm ơn Văn Chứng trước vì chuyện ngày hôm nay. Lần sau, có thời gian sẽ chính thức mở tiệc khoản đãi Văn Chứng.”

Nhưng, câu trả lời của Kỳ Quan Nhượng lại khiến Khương Bồng Cơ ngẩn ra.

“Cho dù quen biết Lan Đình chưa lâu nhưng cũng hiểu rõ một điều “tự dưng ân cần, không phải giặc thì cũng là cướp”. Cho dù cậu là vì muốn cảm ơn mà mở tiệc khoản đãi ta, nhưng mục đích thật sự chắc chắn không chỉ đơn giản là cảm ơn đâu nhỉ.” Kỳ Quan Nhượng chẳng hề khách khí vạch trần sự thật.

Khương Bồng Cơ: “…”

Không phải chứ, uy tín của cô đã tệ hại đến mức này rồi sao?

Hơi tỏ ra ân cần một chút mà đối phương đã nơm nớp lo sợ, phòng bị?

Nhưng mà, sự mẫn cảm và tâm lý đề phòng của Kỳ Quan Nhượng vẫn rất đáng được khen thưởng, vì quả thật cô còn có mục đích khác.

Khương Bồng Cơ nói: “Không thể nói thế được, chung quy thì mục đích chính vẫn là vì cảm ơn.”

Kỳ Quan Nhượng tỏ vẻ quả nhiên là thế: “Vậy mục đích phụ là gì?”

Khương Bồng Cơ do dự một lát, sau cùng mới nói ra kế hoạch của mình: “Tên súc sinh Mạnh Lượng ở trong phủ bị mẫu thân ta lạnh nhạt. Bây giờ đang định tiếp cận ta để kích lên sự thương hại trong lòng mẫu thân. Tên ăn hại này không có bản lĩnh gì nhưng lại rất biết cách khiến người khác trở nên hư hỏng. Văn Chứng nói xem ta có cần mắc câu của hắn ta không?”

Trong lòng Kỳ Quan Nhượng lại cảm thấy thương hại thay cho Mạnh Lượng.

“Lan Đình định làm như thế nào?”

“Thứ mà đám cậu ấm am hiểu nhất đó là ăn uống, chơi gái, đánh bạc. Mạnh Lượng không thích ăn ngon, cũng không thích uống rượu chỉ thích chơi gái và đánh bạc. Nếu như hắn ta muốn rủ ta đi, chắc chắn sẽ không đến kỹ viện, bởi vì mùi son phấn rất dễ bị lộ, dễ khiến mẫu thân ta ghét thêm, cho nên …”

“Cho nên hắn ta rất có thể sẽ dẫn Lan Đình đến sòng bạc?”

“Ta cũng mong là thế, đến lúc đó cũng dễ hành động hơn.”

“Sau đó thì sao?”

“Sòng bạc là nơi rồng rắn hỗn loạn, Văn Chứng đoán thử xem Mạnh Hồn có nhân cơ hội này mà bắt Mạnh Lượng đi không?”

Kỳ Quan Nhượng không biết nói gì hơn, anh ta có thể bảo là mình đã biết tỏng trò này của cậu ta không?

Sòng bạc không chỉ hỗn loạn, mà tin tức ở nơi này còn lưu thông rất nhanh nữa. Nếu như Mạnh Lượng thật sự kéo Khương Bồng Cơ đến sòng bạc, thì Mạnh Hồn sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này?

Chỉ cần Khương Bồng Cơ giả vờ như không có việc gì về Liễu phủ, sau đó ra lệnh cho tỳ nữ đóng giả “cháu gái bên ngoại của Kế phu nhân” rời khỏi Liễu phủ. Chuyện Mạnh Lượng mất tích hay chết chẳng lên quan gì đến Liễu phủ hết, tất cả tội lỗi đều dồn lên đầu Mạnh Hồn.

Sau đó, cậu ta lại âm thầm liên lạc với Mạnh Hồn, uốn ba tấc lưỡi khiến cho đối phương ép Mạnh Lượng phải viết thư xin lương thực.

Đợi đến lúc số lương thực đó vào tay rồi, Khương Bồng Cơ sẽ viện cớ giải quyết thổ phỉ mà “giết” Mạnh Hồn và đám thuộc hạ của ông ta, chuyển thân phận của bọn họ vào trong bóng tối.

Dấu vết bị xóa sạch, nhà họ Mạnh có điều tra thì cũng chỉ biết là do Mạnh Lượng tự đi tìm đường chết, bị Mạnh Hồn bắt cóc rồi giết. Từ đầu đến cuối đều không quan hệ gì đến Liễu phủ.

Ôi một đóa “bạch liên hoa” có tình có nghĩa biết bao!!!

Tiêu diệt thổ phỉ, gìn giữ yên bình, lại còn giúp kẻ thù của Liễu phủ là Mạnh thị báo thù thay cho con trai... tấm lòng rộng lớn bao la này sẽ khiến mọi người phải kính ngưỡng.

Không chỉ như thế, nhóm người Mạnh Hồn có khi còn cảm động đến rơi nước mắt, bởi vì Khương Bồng Cơ đã thu nhận bọn họ khi bọn họ đã rơi vào cảnh cùng đường.

Đã từng gặp vô sỉ. nhưng chưa bao giờ thấy cái kiểu coi vô sỉ thành một loại “nét đẹp” như thế này.

“Mạnh Lượng có chết hay không không quan trọng, quan trọng là số lương thực đó. Văn Chứng nói xem ta nên đòi bao nhiêu mới thích hợp đây?”

Kỳ Quan Nhượng chưa trả lời bên tai cô đột nhiên vang lên tiếng tít tít tít...

[Hoàn tất quá trình nâng cấp hệ thống!]
Bình Luận (0)
Comment