Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1554

Thật ư?



Ánh mắt Dương Tư chợt lóe, hiểu được dự định của Phong Chân, gã thầm chậc lưỡi hít hà sự to gan của anh ta.



“Nếu để chủ công biết chuyện của huynh, không biết ngài ấy sẽ giáng tội huynh thế nào, huynh không sợ ngài ấy tính sổ à?”



“Nợ nhiều không lo nghĩ, dù sao trên người cũng mang một món nợ rồi, thêm một món nữa cũng không lo.” Phong Chân cười vô tư, tỏ ra không hề sợ hãi: “Chủ công muốn giáng tội cũng là chuyện sau này. Có lẽ khi đó ta đã lập được công lớn, lấy công chuộc tội rồi.”



Dương Tư không nhịn được liếc nhìn anh ta, cười mắng: “Người ngoài nói huynh lãng tử, huynh đúng là không thẹn với cái biệt danh này.”



“Chuyện vui phải làm đúng lúc, sao phải đợi đến lúc nào khác?” Phong Chân làm ra vẻ huynh không hiểu ta, thản nhiên nói: “Làm việc phải tùy theo ý mình, hà tất gì phải để hư danh liên lụy? Lãng tử thì lãng tử, làm lãng tử thì có gì không tốt? Người ngoài nói ta vài câu thì ta mất đi miếng thịt nào à?”



Dương Tư thầm lắc đầu, Phong lãng tử này bị Nhan Lâm kích thích đến ngu luôn rồi à, làm sao mà chút xấu hổ cũng không buồn che đi?



“Huynh định làm thế nào?”



Phong Chân trầm ngâm hồi lâu rồi cất lời: “Nhắc đến lại thấy phiền, nhưng chuyện này còn cần sự đồng ý của Phù tướng quân, nếu không...”



Anh ta định để những kẻ đang ngấp nghé ngoài kia nắm được tình báo của kho lương, nếu là vậy, phải thương lượng với chủ soái Phù Vọng một chút.



Nếu không, người không biết sẽ thật sự coi Phong Chân là gian tế mà Dương Đào phái tới.



Phù Vọng nghe Phong Chân nói về kế hoạch của anh ta, mặt không đổi sắc, lên tiếng bác bỏ: “Ta không đồng ý, quá mạo hiểm.”



Phong Chân nói: “Không vào hang cọp sao bắt được cọp con!”



Phù Vọng cười lạnh: “Bản tướng quân là chó sói, không phải hổ, không làm được chuyện kia. Bất luận là địa điểm hay đường vận chuyển kho lương thực thì đều liên quan đến sự sống còn của quân ta. Nếu lấy những thứ này ra làm mồi nhử cho kẻ địch, không may xảy ra sai sót, chắc chắn sẽ đẩy quân ta vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.”



Đưa quân tinh nhuệ của kẻ địch vào chỗ chết trước, đây là Phong Chân đang lý tưởng hóa giả thuyết của mình.



Nhưng nếu việc này xảy ra sai sót, không biết có thể tiêu diệt được bao nhiêu quân địch nhưng chắc chắn sẽ là cơ hội cho bọn chúng thiêu hủy kho lương, như vậy bọn họ sẽ tổn thất rất lớn.



Trước đó đã chịu một trận thua, nếu chỗ kho lương lại xảy ra chuyện, tội này một mình Phong Chân có thể gánh được sao?



Cho dù chủ công có che chở Phong Chân thế nào thì việc xử theo quân pháp là điều không thể tránh khỏi.



Phù Vọng lại nói: “Quân sư đã từng nghĩ qua chưa? Quân ta vừa xử lý xong một Triệu thị, khiến bọn họ diệt môn, lý do chính là vì bọn họ có người bán đứng chúng ta, dâng lên bản đồ giả. Có cái gương đi trước như vậy, những sĩ tộc đối đầu với chúng ta sẽ càng phòng bị mới đúng, làm sao có thể lộ ra bí mật như vậy được? Dưới trướng Dương Đào có không ít kẻ tài giỏi, chuyện đơn giản như vậy sao có thể không nhìn ra?”



Bất luận thế nào đi chăng nữa, Phù Vọng cũng không đáp ứng chuyện này.



Tuy nói bày mưu tính kế là chức vụ của quân sư nhưng không đồng nghĩa với việc võ tướng bọn họ đều không có đầu óc suy tính.



Phù Vọng là thống soái của toàn quân, đề nghị của quân sư nếu hợp lý thì sẽ nghe theo, không thì sẽ lập tức bác bỏ, hai bên sẽ thương lượng và chọn lựa. Hiển nhiên, tình thế hiện tại đang rơi vào trường hợp thứ hai, Phù Vọng bác bỏ đề nghị của Phong Chân. Phong Chân vẫn kiên quyết, cũng chỉ có thể tiếp tục trình bày, thuyết phục Phù Vọng.



Sự lo lắng của Phù Vọng không phải không có đạo lý, gã cũng chỉ ra thiếu sót của Phong Chân, cuối cùng Phong Chân chỉ có thể chọn một phương án điều hòa.



Lần thương nghị này rốt cuộc cũng miễn cưỡng thông qua.



Phù Vọng vung tay, nói: “Chuyện này huynh tự tay viết mật báo về cho chủ công biết, bản tướng sẽ không chịu trách nhiệm thay huynh.”



Gã là người can đảm cẩn trọng nhưng không phải kẻ thích tìm chỗ chết, kế hoạch đó của Phong Chân nhìn qua cũng biết chắc chắn sẽ bị chủ công trách mắng, Phù Vọng không định thay Phong Chân chịu oan ức. Phong Chân chỉ có thể cười khổ rồi đi viết thư nhưng không kể rõ chi tiết, sau đó bỏ vào phong thư dán kín rồi gửi đến chỗ Khương Bồng Cơ.



Dương Tư trộm cười nói: “Đoán thử xem phản ứng của chủ công sẽ thế nào?”



Phù Vọng chế giễu một câu: “Quá nửa là ngài ấy sẽ đập nát cả chiếc bàn bằng đồng.”



Dương Tư cố ý nói lớn: “Ha ha, Phù tướng quân quả là hiểu chủ công, chỉ tiếc thay chiếc bàn chịu tội cho Phong lãng tử.”



Phong Chân nói: “Được rồi, cái bàn cũ nát kia có thể thay người chịu tội chính là phúc của nó.”



Một khi chủ công nhà mình đã ra tay thì rất đáng sợ, chiếc bàn bằng đồng cũng có thể bị đập in ra dấu tay rõ ràng.



Cái tát đó mà rơi trên người anh ta, không ngoài dự đoán, nhất định sẽ chết ngay tại chỗ, kết thúc cuộc đời trong chiếc quan tài.



Phong Chân hiểu được thực lực của mình.



May mà chủ công ở tận ải Trạm Giang, không thì Phong lãng tử cũng không dám làm chuyện như vậy.



Thỏa thuận xong xuôi, tất nhiên sau đó phải bố trí kế hoạch cho thỏa đáng.



Phong Chân chọn lựa một hồi, cuối cùng tìm được một sĩ tộc rất phù hợp – Thu thị ở Chương Châu.



Dương Tư bận bịu cũng tranh thủ thời gian ngó xem kế hoạch của Phong Chân tiến triển thế nào, phát hiện đối phương đã tìm ra kẻ chết thay: “Thu thị này có điều gì đáng chú ý?”



Phong Chân cười bỉ ổi, nói: “Địa vị của Thu thị ở Chương Châu không cao, chỉ có hư danh, ngay cả một hàn môn tầm thường cũng không bằng.”



Những hàn môn khác dù không thể làm quan thì cũng là thổ hào địa chủ, không có quyền nhưng có tiền. Thu thị tuy là sĩ tộc nhưng thời kỳ huy hoàng nhất đã qua đi, cuộc sống trước mắt không khấm khá hơn hàn môn là mấy, miễn cưỡng dựa vào mặt mũi của tổ tiên để kéo dài chút hơi tàn.



Dương Tư cẩn thận xem xét, thật sự không nhìn ra được Thu thị này có điểm gì đáng để Phong Chân coi trọng.



Phong Chân nói: “Huynh không biết rồi, tộc trưởng Thu thị có một cô con gái ở bên ngoài, vì lo lắng con cọp cái ở nhà nên không dám đưa về tộc nuôi dưỡng, cuối cùng phải nhờ một nhà phú hộ thân quen nhận làm đích nữ. Nhiều năm sau, người con gái đó gặp được du hiệp trẻ tuổi họ Nhan, vừa gặp đã cảm mến, trao cả tấm lòng, ước định chung thân. Hai người họ được ông trời tác hợp, huynh đoán xem người họ Nhan này là ai?”



Dương Tư suy đoán: “Tính tuổi tác... Thiếu hiệp họ Nhan đó, không lẽ lại là trưởng bối của Nhan Lâm?”



Phong Chân trả lời: “Chính là cha của Nhan Lâm.”



Tổ tiên của Nhan Lâm cũng không phải kém cỏi gì, nhưng không biết tại sao người trong tộc lại thưa thớt, địa vị ở Chương Châu cũng không cao.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Cha Nhan Lâm cưới con gái ngoại thất làm vợ, điều này bị không ít sĩ tộc biết được đều khịt mũi coi thường.



À, quên không nói, mẹ của người con gái ngoại thất là hoa khôi danh chấn một thời ở Chương Châu, thấy tuổi xuân của mình cứ thế trôi đi, bà ta vội vàng chuộc thân cho mình, an tâm làm ngoại thất cho người ta, diễn một màn kim ốc tàng kiều, còn sinh được một cô con gái.



Dĩ nhiên, trưởng bối đời trước đều đã quy tiên, trừ mấy ông lão, những người trẻ tuổi hiện giờ không thể biết những chuyện như vậy.



Dương Tư: “... Sao huynh biết những chuyện này?”



Phong Chân cười nói: “Dĩ nhiên là hồng nhan tri kỷ trước kia nói cho ta biết, chuyện của vị hoa khôi đó khiến không ít các nương tử ở chốn lầu xanh phải hâm mộ đấy.”



Các cô gái ở lầu xanh phần lớn đều là những người khổ cực, họ cho rằng khi vẫn còn trẻ mà được thoát khỏi vũng bùn này, cho dù có phải làm ngoại thất cho người ta thì cũng được coi là có nơi an ổn. Con gái duy nhất lại còn có thể lấy thân phận con gái phú thương gả vào sĩ tộc, ai mà không hâm mộ chứ?



Dương Tư: “Huynh định lợi dụng Thu thị?”



Phong Chân nói: “Dù gì Thu thị và Nhan Lâm cũng có mối quan hệ như vậy, nếu Thu thị có ý định phản bội, độ tin tưởng có thể cao hơn kẻ khác.”

Bình Luận (0)
Comment