Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1611

Theo lý mà nói thì tình bạn giữa Khương Bồng Cơ và Lữ Trưng không hề mỏng manh, vậy tại sao khi Khương Bồng Cơ chinh chiến thiên hạ, Lữ Trưng lại thờ ơ?



Việc này cũng dễ hiểu thôi, ở trong mắt Lữ Trưng, việc Khương Bồng Cơ tranh giành thiên hạ, đánh các nhà chư hầu khác khắp nơi cũng giống như năm đó nửa đêm cô đi nổ nhà vệ sinh nhà người ta vậy. Là một trong những người biết rõ Khương Bồng Cơ trẻ trâu như thế nào, Lữ Trưng không thể nào chấp nhận chủ công của mình là đứa trẻ trâu mồm miệng ba hoa vô địch, rút roi cỏ đánh người, người ta kết hôn, cô lại đi bắt cóc cô dâu rồi ép chủ rể phải “cong”.



Những việc như vậy vẫn chưa tính là gì, không ngông cuồng thì phí hoài tuổi trẻ, quan trọng là lịch sử đen tối của Khương Bồng Cơ thực sự nhiều vô kể.



Nếu như Lữ Trưng trở thành phụ tá dưới trướng Khương Bồng Cơ, anh ta không biết lúc nào mình sẽ bị đối phương hễ không vui là giết người diệt khẩu, hoặc là bị cô kéo đi làm những chuyện không đáng tin. Bất luận là cái trước hay cái sau đều không phải những gì mà Lữ Trưng mong đợi.



Trên thực tế, khi Lữ Trưng nghe tin Vệ Từ đến cậy nhờ Khương Bồng Cơ, anh ta cảm thấy thương hại Vệ Từ.



Hoa cúc của đứa trẻ này khó mà giữ được.



Tại sao lại nói như vậy?



Còn nhớ năm đó khi quan hệ giữa Lữ Trưng và Khương Bồng Cơ vẫn tốt đẹp, hai người và ba người bạn còn lại thường xuyên ra ngoài dạo chơi.



Có một lần Lữ Trưng phát hiện Khương Bồng Cơ đi ra ngoài săn thú hoang mà hồi lâu chưa thấy quay về, anh ta không yên tâm nên đi ra ngoài tìm thì phát hiện cô đang ngồi trên vách núi nhìn dòng suối cách đó mấy chục trượng. Lữ Trưng không dám lên tiếng quấy rầy, rất sợ cô bị anh ta dọa sợ mà ngã xuống vách núi toi mạng.



Đến khi Khương Bồng Cơ phát hiện ra Lữ Trưng ở đó thì anh ta mới hỏi cô một câu.



“Cậu ở chỗ này nhìn cái gì thế?”



Thiếu niên buộc tóc đuôi ngựa cười tủm tỉm nói: “Có mỹ nhân đang tắm.”



Lữ Trưng trợn tròn mắt, không tin được nói: “Chỗ này là nơi hoang vu, ai lại tắm ở ngoài này chứ?”



Thiếu niên quay đầu lại, đuôi tóc lướt một đường vòng cung trên không, một tay chống cằm, cô nói: “Là mỹ nhân Tử Hiếu đó nha!”



Lữ Trưng cười mắng: “Cậu đúng là tự tìm chết, với tính cách đó của Tử Hiếu, nếu cậu chọc giận cậu ấy, cậu ấy sẽ giết chết cậu đấy.”



Toàn bộ thư viện Lang Gia, không có người nào không biết Vệ Từ hận nhất người ngoài bàn tán về dung mạo của anh, thế mà người trước mắt này còn dám trêu chọc Vệ Từ. Với lại nửa tháng trước, Vệ Từ đã ra ngoài thăm bạn rồi, căn bản không ở quận Lang Gia, Khương Bồng Cơ có ống nhòm hay sao mà có thể nhìn thấy người ta tắm vậy?



Thiếu niên cười nói: “Được rồi, không phải tắm, nhưng mà ta nhìn huynh ấy rửa chân bên dòng suối kia. Công nhận mỹ nhân rửa chân cũng dễ nhìn lắm.”



Lữ Trưng nói: “Ngu muội không linh lợi gì cả.”



Anh ta không để chuyện này trong lòng, dẫu sao Khương Bồng Cơ là một kẻ mê khuôn mặt đẹp đáng xấu hổ, không ai không biết chuyện này.



Một thời gian sau, Lữ Trưng ra ngoài du học, trước khi đi, Khương Bồng Cơ mời anh ta đến đình nghỉ chân trên núi quận Lang Gia uống rượu tiễn anh ta đi.



Hai người uống không ít rượu, trên đất vứt đầy vò rượu rỗng.



Lúc này, Lữ Trưng lờ mờ nghe thấy phía sau bụi cây rậm rạp có giọng nói đầy xấu hổ của Vệ Từ truyền đến.



Cận thẩn lắng nghe thì hóa ra có một sĩ tử quấy rầy Vệ Từ, cử chỉ tùy tiện, ngôn ngữ càn rỡ, vừa nghe liền biết đây là tên lưu manh.



Khương Bồng Cơ xách vò rượu đến đập cho tên kia một trận, Vệ Từ nhìn Lữ Trưng mới đến một cái, không nói gì đã rời khỏi đình nghỉ chân.



“Sao huynh ấy đi mất rồi? Ta vẫn đang chờ huynh ấy lấy thân báo đáp mà. Đó không phải là chiến thuật anh hùng cứu mỹ nhân sao?”



Lữ Trưng cười mắng cô: “Đủ rồi, Tử Hiếu đâu có sở thích Long Dương, cậu đừng có mơ tưởng người ta nữa.”



Khương Bồng Cơ nói: “Huynh có tin Vệ Tử Hiếu có ý với ta hay không?”



Lữ Trưng nói: “Cậu cứ nằm mơ đi.”



Khương Bồng Cơ nói: “Dám xem thường mị lực của ta, vậy chúng ta lấy chuyện này ra đánh cược, thấy thế nào?”



“Cược cái gì?”



Khương Bồng Cơ đáp: “Nếu như sau này Tử Hiếu trở thành người của ta, huynh sẽ phải đáp ứng một yêu cầu của ta, điều kiện tiên quyết là không vi phạm đạo nghĩa quân tử.”



Lữ Trưng do dự nói: “Cậu sẽ không yêu cầu ta cấu kết với cậu làm chuyện xấu, cậu đi giết người còn ta đưa đao cho cậu chứ?”



Khương Bồng Cơ nói: “Với tư cách là thành viên của thiên đoàn* F5 ở thư viện Lang Gia, tại sao tư tưởng của huynh lại bất chính như vậy hả?”




* Thiên đoàn: một nhóm rất xuất sắc, ưu tú về lĩnh vực nào đó.



Mới đầu Lữ Trưng còn không biết “thiên đoàn F5” là cái gì, nghe mà mặt ngơ ra.



Khương Bồng Cơ nói đó giống như một đoàn thể hay một nhóm người có tư tưởng, sở thích giống nhau thì anh ta mới hiểu, thầm chấp nhận cái tổ chức tà giáo này.



“Yên tâm đi, đừng có nghĩ xấu như vậy, nói không chừng ngày nào đó ta làm bá chủ, phong vương bái hầu, ta sẽ cho huynh làm biệt giá, tòng sự* trong phủ của ta, lão đại của thiên đoàn F5 là ta ăn một miếng thịt, tuyệt đối không thiếu huynh một ngụm canh, bảo đảm huynh một đời vinh hoa phú quý. Thế nào, huynh có cảm thấy ta rất trượng nghĩa hay không?”




* Biệt giá, tòng sự: những người giúp việc cho quan Thứ sử.



Lữ Trưng thật sự muốn đánh chết tên trẻ trâu này.



“Cậu ăn thịt còn ta uống canh? Liễu Lan Đình, tên nhóc nghịch ngợm này, ai cho cậu dũng khí nói ra những lời ấy hả?”



Tư tưởng, sở thích giống nhau cái quỷ gì, cái gì mà thiên đoàn F5, cái gì mà cắt bào đoạn nghĩa.



Một loạt biểu hiện cho thấy cái tên Khương Bồng Cơ mê Long Dương này chắc chắn đã mơ ước Vệ Từ từ lâu rồi.



Nhưng mà quân tử không ăn nói bừa bãi, Lữ Trưng không có bằng chứng, không thể bảo Vệ Từ tránh xa Khương Bồng Cơ được.



Hơn nữa, Vệ Từ là học sinh đã nhược quán, từ lâu không còn học ở thư viện Lang Gia nữa, anh và Khương Bồng Cơ cũng không chạm mặt nhau nhiều.



Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng nhiều năm sau, tên trẻ trâu Khương Bồng Cơ này lại không gây tai họa ở quận Lang Gia mà đi gây tai họa cho người trong thiên hạ.



Chư hầu trong thiên hạ, Vệ Tử Hiếu chọn ai không chọn lại đi chọn một tên mê Long Dương chết tiệt luôn mơ ước hoa cúc của anh.



Có lẽ đây là số phận rồi.



Lữ Trưng biết được Khương Bồng Cơ bắt đầu gây sự, anh ta không đến nhờ cậy bạn học cũ mà dẫn theo thư đồng đi lưu lạc.



Anh ta sợ Khương Bồng Cơ, càng sợ ngày nào đó nhận được tin cô cưỡng ép Vệ Từ, lại sợ cô dùng lời hứa năm đó bắt anh ta uống nước canh.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Mãi về sau, Khương Bồng Cơ công bố mình là nữ với thiên hạ, đúng là sét đánh ngang tai Lữ Trưng. Anh ta hoàn toàn không tưởng tượng được, một tên trẻ trâu mồm miệng ba hoa vô địch, rút roi cỏ đánh người, nửa đêm nổ nhà vệ sinh nhà người ta, người ta kết hôn, cô lại đi bắt cóc cô dâu rồi ép chủ rể phải “cong”... lại là con gái!



Sĩ tử quận Lang Gia thấy cô thì phải đi đường vòng đấy!



“Sợ rằng sẽ buồn chết mất.”



Lữ Trưng thương xót cho người dưới trướng Khương Bồng Cơ.



Có câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời”, có một chủ công không đáng tin cậy như vậy, sợ là buồn bực đến mức trọc đầu mất.



Khi Lữ Trưng biết Hoa Uyên tự nghĩ ra nhân cách “Liễu Hi” thì anh ta rất hoảng sợ, người phụ nữ kia mà tìm đường chết thì không ai cản được cô.



Cẩn thận quan sát một hồi Lữ Trưng phát hiện so với bản gốc mà nói, Hoa Uyên vẫn còn bình thường chán.



Hoa Uyên cho rằng mình là “Liễu Hi”, thật ra đây là nhân cách mà bản thân Hoa Uyên tự thấy đó là “Liễu Hi” mà thôi.



Đây rốt cuộc là trình độ của Hoa Uyên không đủ hay là do tính cách của chính chủ quá khó sao chép?



Ài, nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí*.




* Người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí, cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau.



Việc chuẩn bị cho chiến tranh quá nhàm chán, Lữ Trưng bị Hoa Uyên từ từ chiếm mất quyền lực nên anh ta cảm thấy thời gian trôi qua khá chậm chạp.



Không có việc gì làm nên Lữ Trưng lại luyện tập thư pháp vốn đã bỏ dở nhiều năm, thỉnh thoảng lại nghe thư đồng kể mấy chuyện linh tinh giết thời gian.



Tin vịt có rất nhiều loại, trong đó mấy tin về quan hệ nam nữ là dễ truyền ra ngoài nhất.



Ví dụ như lúc chủ công An Thôi nhà mình ở tiệc rượu, có người nói “nghe nói đế cơ dáng múa xuất chúng”, hắn liền ra lệnh đế cơ Tây Xương mặc áo mỏng nhảy múa trợ hứng. Ví dụ như Hoa Uyên rất thích tên nam sủng hoàng tử kia... Đủ các loại tin vịt khiến Lữ Trưng nghe mà nhăn mày.



“Tiên sinh, bên ngoài phủ có một vị khách tự xưng là bạn cũ của tiên sinh.”



“Bạn cũ? Ai thế?”



Thư đồng nói: “Người đó họ Phương ạ.”



Họ Phương?



Bạn cũ?



Nghĩ đi nghĩ lại, bạn cũ họ Phương cũng chỉ có một người.



Bỗng dưng trong đầu Lữ Trưng lại nhảy ra cái tên thiên đoàn F5.

Bình Luận (0)
Comment