Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1699

KẾT CỤC CỦA HOA UYÊN (8)

So với thái độ thất lễ của Phong Chân thì phản ứng của Vệ Từ lại điềm tĩnh hơn nhiều.



Anh như không nhìn thấy lớp ngụy trang vụng về của người đến phỏng vấn mà chỉ cúi đầu, liếc nhìn “sơ yếu lý lịch” của người đó.



Hai chữ “Tư Thung” đập vào tầm mắt.



Quả đúng là cô.



“Là người đến từ nơi nào? Tên họ là gì?”



Công việc phỏng vấn do Vệ Từ cùng vài người khác thay nhau đảm nhiệm, thế nhưng ca nào Vệ Từ cũng xuất hiện. Dĩ nhiên chẳng phải do anh yêu thích công việc này, chỉ là anh có lợi thế hơn người bình thường ở chỗ “tiên tri”, nếu như không tận dụng lợi thế này há chẳng phải là đáng tiếc sao?



Ví dụ như cuộc phỏng vấn lần này, anh có một vài ấn tượng đối với không ít người đến phỏng vấn, điều này so với những bản “sơ yếu lý lịch” được nộp tới còn chuẩn xác hơn nhiều.



Một số người đúng là có tài có đức, nếu như uỷ nhiệm thì cũng có thể yên tâm, nhưng trong đó vẫn xen lẫn một số thành phần đục nước béo cò. Điều này đòi hỏi người phỏng vấn phải nghĩ cách kiểm tra giám định. Nếu như để người có rắp tâm được thuận lợi thượng vị, cuối cùng người chịu khổ vẫn là dân chúng trong Nam Thịnh.



Khi lệnh chiêu hiền được đưa ra, Vệ Từ vẫn đang băn khoăn liệu “Tư Thung” có xuất hiện hay không, không ngờ cô thực sự đã đến.



“Học trò họ Tư, tên Thung, là người Ninh Châu, xin được bái kiến hai vị tiên sinh.”



“Không cần đa lễ.” Vệ Từ đi thẳng vào vấn đề, không kéo dài vòng vo: “Nếu ngươi chuẩn bị xong rồi thì có thể bắt đầu.”



Cô gái cung kính đáp: “Học trò đã chuẩn bị xong, xin mời tiên sinh ra đề.”



Phong Chân đứng ở một bên liên tục ra ám hiệu với Vệ Từ, tiếc là người ta lại mù có chọn lọc, không hề để ý đến những động tác nhỏ của anh ta.



Cuộc phỏng vấn này do Vệ Từ làm chủ, đợi sau khi phỏng vấn kết thúc, anh mới cầm cuốn sổ tay các câu hỏi phỏng vấn úp lên bàn.



“Được rồi, quay về đợi thông báo đi, ba ngày sau sẽ có kết quả.”



Cô gái hành lễ xong mới lui xuống, để cho một người khác lên phỏng vấn.



Tận dụng khoảng trống, Phong Chân nói: “Nội dung của người này có đến hơn một nửa là giả, chẳng lẽ cậu không nhìn ra à?”



Vệ Từ đáp: “Cũng không thể nói là giả.”



“Rõ ràng là một nữ tử, nếu cô ta thật có ý muốn xuất sĩ, đường đường chính chính mặc nữ trang tới đây cũng chẳng có ai cản lại, hà tất phải mặc nam trang, lừa gạt chúng ta?” Phong Chân thực không hiểu, lúc đăng tin tuyển cũng không hề nói “nhân tài” nhất định phải là nam, như vậy tại sao phải dùng tên giả tới tham gia? Nếu không được chọn thì cũng bỏ đi, nhưng nếu cô được chọn thì chỉ cần kiểm tra sơ yếu lý lịch sẽ biết ngay đó là giả.



Vệ Từ: “Nữ tử này tên gọi Mị Họa, tự là Tư Thung. Cải nam trang thì đã làm sao? Cô ấy cũng không tự mình nói ra mình là nam tử, thế gian cũng không có nơi nào quy định nữ tử thì phải mặc nữ trang, nam tử phải mặc nam trang. Lấy tên giả cũng chẳng sao, miễn người thật là được.”



Năm đó chủ công nhà mình cũng dùng cách cải nam trang này lừa gạt người đời.



Làm người có thể tiêu chuẩn kép, nhưng tiêu chuẩn kép cũng không thể làm mất mặt chủ công nhà mình.



Phong Chân vừa nghe liền không kìm được mà dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Vệ Từ.



“Cậu quen biết cô ta à? Nếu không sao lại biết rõ vậy?”



Đã có chủ công rồi mà vẫn còn tâm trí quan tâm đến người con gái khác, chán sống rồi hả?



Vệ Từ chẳng thèm ngẩng đầu lên đã đáp: “Đêm xem sao trời, bấm đốt ngón tay, vậy là biết rồi.”



Phong Chân thật sự cạn lời, cái lý do này Vệ Từ đã dùng bao nhiêu năm rồi, anh không thấy chán nhưng người khác thì đã chán lắm rồi.



“Được lắm, vậy Vệ bán tiên của chúng ta ‘đêm xem sao trời, bấm đốt ngón tay’ tính ra được gì rồi?”



Vệ Từ: “Mị Họa là một cô gái từng trải qua nhiều chuyện, vừa hay chủ công cũng cần tới, cô ấy đến vừa đúng lúc.”



Lần chiêu hiền này có tới ba vòng, chỉ tính riêng nhóm người đầu tiên tới tham gia vòng một thi viết cũng đã lên tới bảy trăm sáu mươi sáu người. Số người đến tham gia đông như vậy nhưng không có một người con gái, duy chỉ có một cô nương cải trang thành con trai là Mị Họa.



Nếu như lần này Mị Họa không xuất hiện, Vệ Từ còn định sẽ tự mình diễn hẳn một chiến dịch tiếp thị “ngàn vàng mua xương ngựa*”.




* Ngàn vàng mua xương ngựa: dùng một số tiền lớn để mua xương thiên lý mã, dùng để ví von với sự coi trọng nhân tài, khao khát tìm được nhân tài.



“Cô ta thì có thể trải qua chuyện gì chứ?”



“Mai này huynh sẽ biết.”



Giọng Vệ Từ dịu lại, lại nói đỡ cho Mị Họa vài lời.



“Không cần nói gì thêm đâu, việc cô ấy có thể đến đây gặp chúng ta đã không dễ dàng gì rồi.”



“Lời nói này của cậu đúng là không sai.”



Phong Chân ngẫm lại về quy tắc chiêu hiền, gật đầu tán đồng.



“Đúng là gây khó dễ cho những sĩ tử này rồi.”



Phỏng vấn là vòng cuối cùng, hai vòng trước đó lần lượt là “nộp sơ yếu lý lịch” và “thi viết.”



Vòng “sơ yếu lý lịch” cũng chẳng có gì nhiều để nói, nhìn chung chỉ là cố gắng phô bày hết sở trường của mình, tránh những khuyết điểm, đủ kiểu nói khoác để cho người khác nhìn thấy rõ năng lực của họ.



Vòng hai chính là “thi viết”, đề thi cũng không dài, chỉ có mười câu.



Bởi vì độ dài đề có hạn nên các câu hỏi cũng không rườm rà hỏi về kinh sử tử tập, mà thật ra mười câu hỏi thì cũng chẳng đủ để nhìn rõ năng lực một người.



Bọn họ dựa theo đề nghị của chủ công nhà mình, đổi đề thành hình thức chín câu hỏi “đề ứng dụng” với một bài luận văn.



Câu hỏi không khó lý giải, đến cả đứa trẻ mới đọc sách vài ba năm cũng có thể hiểu được câu hỏi, tuy nhiên để thi được điểm cao thì lại không phải chuyện dễ.



Rất nhiều nhân sĩ đến dự thi một cách tràn đầy tự tin nhưng lúc ra về lại là vẻ mặt ủ rũ lờ đờ.



Thuận tiện mắng vài câu thật to ở trong lòng…



Thật không hiểu đề thi là cái thể loại gì nữa! Vietwriter.vn



Đề thi theo phong cách kỳ lạ tới mức các sĩ tử muốn gian lận cũng khó.



Ví dụ, ở một huyện nào đó có xảy ra án mạng, người bị hại là nữ, hung thủ là chồng cô, hai người có hai đứa con gái là trẻ vị thành niên. Bình thường đều là người phụ nữ lo liệu nhà cửa, chăm sóc con cái, hầu hạ cha mẹ chồng. Thế nhưng mẹ chồng tính tình cay nghiệt không ưa con dâu, cãi nhau so đo rồi còn đánh người, bởi vậy còn bảo con trai giết vợ rồi lấy người khác. Nếu thí sinh là huyện lệnh thì sẽ phán xử vụ án này thế nào, nguyên nhân tại sao?



Ngoài kiểu thế này còn có câu hỏi mang tính giả thiết như “Làm thế nào để xử lý việc sụp đê ở đâu đó”, “Dùng cách nào để trấn an loạn dân ở đâu đó”, và các câu hỏi phỏng đoán thời cuộc như “Tình hình Nhiếp thị sau khi bị bại trận”, “Khi nào Lan Đình Công xuất binh Trung Chiếu”...



Những câu hỏi này cơ bản là không có đáp án cố định, phải lập luận suy đoán từ nhiều phương diện một cách tỉ mỉ, dường như trả lời thế nào cũng có thiếu sót.



Nếu như chỉ trả lời một cách đơn giản “Phán người nào đó tội chết”, “Dùng trọng binh trấn áp loạn dân”, “Tìm lao dịch đắp đê”... thì cũng chẳng cần xem tiếp, thí sinh kiểu này thế nào cũng bị xếp xuống hàng dưới, không cần chú ý. Thông qua cuộc thi viết ngược tâm ngược thân này thì mới có thể tiến vào vòng phỏng vấn.



Nếu như sĩ tử thông qua cả vòng phỏng vấn, vậy là đã được chọn rồi.



Kiểu tuyển chọn dùng người này là lần đầu tiên ở Nam Thịnh, không ít sĩ tử một đằng thì la hét Khương Bồng Cơ không tốt chỗ nào, một đằng lại vẫn tham gia cuộc thi viết ngược tâm ngược thân. Ngược lại, vòng phỏng vấn lại không quá khó, thuận tiện còn có thể nhìn thấy những người có tên tuổi lớn.



Bất kể là thi viết hay phỏng vấn, biểu hiện của Mị Họa đều rất tốt, rất thu hút, có lẽ còn có khả năng lọt vào top 3.



Như một chấm đỏ ở trong vạn nét xanh, thông tin về cô đã được đưa đến cho Khương Bồng Cơ xem xét.



Khương Bồng Cơ tỉ mỉ lật xem, đặc biệt là bài thi của Mị Họa, lật qua lật lại xem tới mấy lần.



“Tử Thực, ý của các huynh thế nào?”



Cô để bài thi của Mị Họa, sơ yếu lý lịch và đánh giá phần phỏng vấn qua một bên.



Phong Chân nói: “Sau khi thần và Tử Hiếu bàn bạc đã quyết định chọn cô ấy.”



Luận về thực lực hay tài hoa thì cô ấy đều có tư cách để được chọn.

Bình Luận (0)
Comment