Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1813

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1813CHUYỆN HẰNG NGÀY CỦA BÉ CON

Tục ngữ hay nói “trẻ con ba tháng biết lật, sáu tháng biết ngồi, bảy tháng biết lăn, tám tháng biết bò, đầy năm biết đi”, chỉ trong chưa đầy một tuổi đầu tiên, đứa trẻ đã trải qua nhiều giai đoạn quan trọng.



Đương nhiên, nhắc nhở mọi người đây là với trẻ con bình thường, có một số đứa trẻ sẽ phát triển nhanh hơn hoặc chậm hơn một chút, nên cũng không cần căng thẳng.



Khương Bồng Cơ không thể nào ngờ được phát triển nhanh và phát triển chậm có thể xuất hiện cùng lúc với hai đứa con sinh đôi của cô.



Từ lúc sinh ra đến bây giờ, Liễn điện hạ chỉ khóc có một lần, cho dù tã giấy có dính nước tiểu hay là phân thì cũng chỉ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, tủi thân mở đôi mắt to tròn ươn ướt của mình ra nhìn người đang ở đối diện. Cô bé yên lặng, không khóc cũng không làm loạn, mỏng manh đáng yêu đến mức có thể khiến người nhìn tan chảy.



Ngược lại, em gái sinh đôi của cô bé là Diễm điện hạ thì bá đạo hơn nhiều, quanh người tràn ngập khí thế đại lão của đám trẻ con.



Theo thời gian trôi qua, hai đứa nhóc càng lúc càng lớn, tính cách của hai đứa giống như thay đổi hoàn toàn.



Bé lớn ban đầu yên tĩnh đáng yêu trở thành tiểu bá vương không vận động một thời gian sẽ khó chịu, đứa em gái bá đạo thì giữ tính lười biếng vững như núi. Vì thế thường xuyên có thể nhìn thấy hình ảnh Liễn điện hạ vừa tròn chín tháng bước loạng choạng lảo đảo đi từ đầu hành lang bên này sang đầu hành lang bên kia, bà vú hầu hạ muốn đỡ cô bé, khuôn mặt cười đáng yêu liền xụ xuống, đổi thành vẻ mặt “hung dữ”, miệng ậm ừ nói không rõ chữ từ chối bà ta.



Bà vú đâu dám làm trái lại, chỉ có thể kiên trì đi theo phía sau cô bé.



Phạm vi hoạt động của Liễn điện hạ từ phòng trẻ em lúc đầu mở rộng ra thêm hành lang, rồi lại mở rộng từ hành lang ra đến tiểu viện. Để tiện cho cô bé hoạt động, toàn bộ hoa cỏ và hòn non bộ đang trang trí trong tiểu viện đều bị chuyển đi chỗ khác, đường đi nhỏ bằng đá còn được lót thêm một lớp ván gỗ cho bằng phẳng, hai bên xung quanh và các góc đều được bao quanh bằng vải dày mềm mại, tránh cho cô bé va phải. Phạm vi hoạt động rộng hơn, cô bé cũng tiến bộ, từ đi bộ chuyển sang thử chạy bộ.



Kết quả nằm trong dự liệu.



Chân trẻ con rất mềm yếu, cô bé có thể đứng vững để đi đã không phải dễ dàng rồi, sao có thể chạy bộ luôn được?



Cô bé vừa mới chạy được hai bước, đầu gối đã mềm nhũn ra, ngã lăn về phía trước.



Lần đầu tiên bị ngã, cô bé rất tủi thân, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn tươi cười lập tức nhăn lại, nước mắt dâng trào cuồn cuộn trong hốc mắt.



Cô bé vừa muốn khóc, em gái nhà mình không biết lấy đâu ra một chiếc núm vú cao su, nhét vào miệng cô bé.



Trên núm cao su có dính sữa mà lão đại yêu thích nhất, có mùi vị hơi hơi ngọt.



Núm vú cao su vừa được nhét vào trong miệng, cô bé đã lập tức cắn nó theo bản năng, cắn một lúc thì quên luôn cả khóc.



Lão nhị thấy lão đại im rồi, thò tay kéo núm vú cao su trong miệng chị gái ra một cách vô cùng chính xác, sau đó nhét vào miệng mình.



Răng nó còn chưa mọc đủ, lúc ngủ rất hay bị chảy nước miếng, ngậm núm cao su thì sẽ đỡ hơn.



Sao lão thủ trưởng có thể chấp nhận được chuyện lúc mình ngủ đã chảy nước miếng rồi còn bị nhiều người nhìn thấy như vậy?



Kiểu lịch sử đen tối như thế không được tồn tại!



Lão đại đang nhai núm cao su hăng say: “???”



May là cô bé cũng có núm cao su của riêng mình, bà vú thấy thế đã đi lấy núm vú cao su của cô bé rồi mang tới đây, như vậy mới có thể khiến đại điện hạ bình tĩnh lại.



Đại điện hạ nhai nhai núm cao su một lát, giống như cô bé có thể thu được sức mạnh vô cùng vô tận ở trong đó vậy, hai tay thuần thục chống thân mình, lảo đảo đứng lên.



Mọi người nhìn cô bé suốt một buổi chiều, vòng tuần hoàn “Đi nhanh - chạy chậm - ngã xuống - muốn khóc – bị nhét núm cao su an ủi - lấy lại tinh thần tiếp tục đi - tiếc tục chạy chậm - tiếp tục ngã xuống...” vô hạn, mãi cho đến lúc cô bé tiêu hao hết toàn bộ sức lực thì mới chịu ôm lão thủ trưởng rồi ngủ.



Cả buổi chiều lão thủ trưởng không hề nhúc nhích lấy một lần, ngoại trừ chạy ra ngoài nhét núm cao su vào miệng lão đại thì những lúc khác nó chỉ nằm với đủ mọi loại tư thế để nhìn lão đại.



Lúc lão đại nhất quyết phải ôm mình mới chịu ngủ, lão thủ trưởng cũng chỉ ngậm núm cao su, nằm bất động như núi.



Chỉ có duy nhất một thời điểm nó bằng lòng chủ động đứng dậy, đó là...



Nó liếc mắt, ánh mắt lấp lánh ra hiệu cho bà vú chăm sóc mình.



Bà vú đã chăm sóc nó được mấy tháng rồi, cũng đã hiểu rõ các loại ánh mắt, các kiểu nhăn mày, các loại vẻ mặt của vị tiểu điện hạ này đang muốn nói điều gì.



Bà ta cẩn thận từng li từng tí ôm đại điện hạ lấm lem bẩn thỉu từ bên người tiểu điện hạ dậy.



Tiểu điện hạ đứng dậy rất vững vàng, không cần người khác đỡ, tự mình đi về phía nhà xí ở bên cạnh.



Bồn cầu cũng là đồ cho trẻ em, sau khi dùng xong sẽ có người phụ trách đặc biệt đến rửa dọn sạch sẽ, khử mùi hôi thối, không cần phải lo lắng nó sẽ phải ngửi mùi hôi thối.



Cho dù đi đứng vẫn chưa quá vững nhưng lòng tự trọng của lão thủ trưởng giúp nó hoàn thành nhiệm vụ đi nhà xí một mình đầy gian khổ này.



Nó còn lâu mới muốn đi vệ sinh mà vẫn cần người bế như lão đại.



Lão thủ trưởng là một đứa trẻ con có lòng tự trọng, nó không chấp nhận mấy thứ xâm phạm riêng tư cá nhân, ví dụ như tã – thứ cực kỳ độc ác.



Đương nhiên, vấn đề sinh hoạt như tắm rửa gì đó thì vẫn cần người khác giúp đỡ.



Sau khi giải quyết xong nhu cầu sinh lý cá nhân, lão thủ trưởng trở lại chỗ ngủ rồi nằm xuống, suy nghĩ về cuộc đời.



Nhóc sinh đôi nằm bên cạnh như cảm nhận được, cô bé nhắm mắt lăn lộn vài vòng, không lâu sau đã ôm tay chân của lão thủ trưởng vào trong lòng mình.



[Hừ, nhóc con nhà họ Khương.]



Lão thủ trưởng chấp nhận để trẻ con gần gũi với mình, nên hiếm thấy một lần không đẩy cô bé ra.



Xét về điểm yêu thích trẻ con này, nó và Khương Bồng Cơ có một chỗ rất giống nhau.



Càng là thứ không có được thì càng muốn đoạt lấy.



Cả đời Khương Bồng Cơ không câu được con cá nào thì lão thủ trưởng cũng na ná vậy, vì sát phạt quá nhiều cho nên sát khí mới đi sâu vào trong linh hồn, các sinh vật nhỏ bé nhạy cảm với hơi thở càng không thích lại gần bọn họ. Liễn điện hạ yêu thích nó như vậy, suốt ngày gần sát vào nó, lão thủ trưởng cũng vui vẻ đối xử với cô nhóc này như con gái của mình vậy. Đương nhiên... nếu cô bé này không nằm mơ rồi gặm cắn mặt nó, hoặc đè nửa thân mình của cô bé lên người nó thì sẽ tốt hơn.



Trẻ con không nặng, nhưng lão thủ trưởng cũng đang làm trẻ con bị đè như vậy thì vẫn hơi khó chịu.



_

з)∠)_



Đến khoảng mười tháng tuổi, lão đại có thể vững vàng chạy hai bước mà không bị ngã xuống đã phát hiện ra niềm vui mới.



Cô bé muốn dắt tay em gái cùng nhau đi, cùng nhau chạy!



Vẻ mặt lão thủ trưởng nghiêm túc, cứng rắn từ chối cô bé!



Nhưng mà sự cố chấp của trẻ con là điều mà người lớn không thể giải thích được, trước khi cô bé phát hiện ra niềm vui mới khác, cô bé sẽ không chịu từ bỏ.



“Nè nè...”



Lão thủ trưởng lười biếng xoay người đi, không tiếp tục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tội nghiệp vừa tràn đầy mong chờ của cô nhóc kia.



Lão đại thấy thế, cô bé đứng dậy đi vài bước, vòng sang bên kia rồi ngồi xuống, tiếp tục giơ tay lắc lắc bả vai của lão thủ trưởng.



Lão thủ trưởng lườm cô bé rồi trở mình tiếp.



Hai người bọn họ cứ tiếp tục lăn lộn giày vò lẫn nhau như vậy suốt một canh giờ, lăn lộn nhiều đến mức lão đại mệt mỏi thở không ra hơi.



Thể lực hao hết _

з)∠)_ không chiến đấu tiếp được nữa. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Cũng phải, lão thủ trưởng chỉ cần nằm xoay người, cô bé thì phải lặp đi lặp lại động tác đứng lên, đi vòng, ngồi xuống rồi lại đứng lên, đương nhiên sẽ hao phí nhiều sức lực hơn.



Lão thủ trưởng thấy chị gái bám riết không chịu từ bỏ của mình cuối cùng cũng chịu bỏ suy nghĩ trong đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



Nó thật sự không muốn lật qua lật lại xoay người như cái bánh rán mãi. _

з)∠)_



Lão đại bụm cái miệng nhỏ nhắn lại, hà hơi mấy lần, đột nhiên hai cái tai nho nhỏ run lên, toàn thân tràn đầy tinh thần như kiểu vừa cắn thuốc vậy.



“Hách Hách!”



Lão đại chỉ về phía cửa rồi hét lên một câu.



Không bao lâu sau, tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, Vệ Từ mặc nho sam màu xanh da trời đi ngược ánh mặt trời, tiến về phía họ.



Lão đại đứng dậy chạy về phía Vệ Từ, đến lúc chỉ còn cách anh vài bước thì đầu gối nhũn ra, suýt chút nữa ngã sấp xuống.



Vệ Từ giơ tay đỡ cô bé đứng dậy, cung kính thi lễ với cô bé.



“Thần Vệ Từ, tham kiến đại điện hạ.”



Lão đại lại nói: “Hách Hách!”



Bà vú tiến lên hành lễ với Vệ Từ, vẻ mặt cung kính, bế hai vị điện hạ đi đổi một bộ quần áo khác sạch sẽ hơn.



“Sao hôm nay tiên sinh lại đến sớm như vậy?”



Trong lúc chờ đợi bà vú làm việc, nữ quan hầu hạ hai vị điện hạ tiếp đón Vệ Từ.



“Không có nhiều việc cần làm lắm, ta làm xong thì chạy đến đây ngay. Chủ công giao trọng trách dạy dỗ hai vị điện hạ cho Từ, đấy là vì chủ công tin tưởng Từ, Từ không dám phụ lòng, chỉ có thể dốc hết sức lực mới đền đáp được phần nào.” Vệ Từ cười nói: “Hôm nay hai vị điện hạ thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment