Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 376

Khương Bổng Cơ cười giễu: “Ta sẽ không đi, cho dù hoàng đế thực sự muốn dời đô đi chăng nữa”

Vẻ mặt Hoàng Tung phức tạp, Khương Bổng Cơ trước mặt và Khương Hồng Cơ mà cậu ta quen biết khác hẳn nhau. Vút bỏ cái mặt nạ biếng nhác lạnh lùng, cổ để lộ sự sắc bén khiến người ta kinh ngạc. Dáng vẻ này của Khương Hồng Cơ lại càng khiến cậu ta tán thưởng, nhưng sự lựa chọn của cô lại khiến cậu ta tiếc nuối.

Hoàng Tung hạ giọng khuyên nhủ, thật lòng suy nghĩ cho Khương Đồng Cơ: “Cậu có chịu rời khỏi nơi này không e rằng không phải là điều cậu có thể quyết định. Thiên tử tức giận máu tươi ngàn dặm, cầu này cũng không phải là lời nói đùa... Nếu như bây giờ cậu không đi, sau này cậu sẽ bị giam lỏng thật đấy”

Hoàng để tìm mọi cách, vòng vo tam quốc để nắm con tin của các thế gia trong tay. Bây giờ Thượng Kinh xảy ra động đất, tình thế bất lợi với hoàng đế, ông ta sẽ càng không bỏ qua cho con tin. Nếu như thế gia dám manh động, nói không chừng sẽ có người trở thành vật hy sinh để giết gà dọa khỉ.

Động đất mới xảy ra không lâu, hoàng đế còn chẳng lo được cho bản thân. Nếu lúc này Khương Bổng Cơ thu dọn đồ đạc chạy trốn, chỉ cần có chạy đến địa giới của Sùng Châu là căn bản sẽ an toàn. Cho dù hoàng đế muốn truy cứu, thì Liêu Xa ở Sùng Châu cũng sẽ đỡ cho cô.

Tình hình Đồng Khánh vốn dĩ đã căng thẳng, cộng thêm động đất lần này xảy ra quá đột ngột, hoàng đế muốn tồn tại vĩnh cửu thì không thể manh động vào lúc này.

Nhưng, bây giờ Khương Hồng Cơ mà không đi, đợi đến khi dời đổ cô thực sự sẽ trở thành con tin, hoàn toàn mất tự do.

“Yên tâm, ta đã có cách” Khương Đồng Cơ phóng tầm mắt ra xa, xung quanh mù mịt khói bụi, đâu đâu cũng là đổ nát, bầu không khí lởn vởn thứ mùi khiến cô khó chịu: “Những điều huynh lo lắng ta đều biết rõ. Nhưng nếu ta đã dám ở lại, thì sao có thể không có chuẩn bị gì?”

Nếu hoàng đế muốn dời đô thật thì Thượng Kinh này chỉ còn lại dân chủng, cô cũng lấy luôn không khách khí đầu.

Vốn dĩ còn định âm thầm mưu tính, làm từ từ từng bước một.

Thế nhưng đối thủ đã ngu xuẩn tự lao đầu đi chết thế này, cô cũng không kiên nhẫn nổi nữa.

Chỉ là, bây giờ cô đang đối mặt với một vấn đề cực kỳ lúng túng - tiền bạc lương thực ngược lại chỉ là thứ yếu, quan trọng là không đủ nhân lực.

Trước khi Hoàng Tung đến, cô đang tính âm thầm hỏi ý kiến của cậu ta xem có chịu cho mượn người không... Đô Tuần Thượng Kinh đúng là một chức quan tép riu nhưng người ta có thể chỉ huy được nhiều người. Bây giờ xem ra, tám chín phần là không thể rồi.

Không nói đến chuyện Hoàng Tung có lương thiện hay không, cậu ta cũng chỉ đang xử lý việc công mà thôi. Với nguồn lực hữu hạn cậu ta chỉ có thể giúp đỡ quan lại quý nhân, hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho. Con cháu của hoạn quan muốn có được danh tiếng trong triều thì mức độ khó khăn còn cao gấp mấy lần người thường.

Cậu ta có lòng với lệ dân bá tánh, nhưng tình thế quá khó khăn, cậu ta đành lực bất tòng tâm.

Nếu như có bộ khúc trong tay thì tốt rồi, cô cũng không đến mức không có nhân lực thế này.

Hoàng Tung thấy Khương Hồng Cơ đã quyết ý thì thở dài trong lòng, cậu ta cũng biết mình không thể khuyên được cô.

“Huynh đến đây tìm Hoài Du và Hoài Giới à? Bọn họ đang ở bên trong...”

Khương Bồng Cơ đoán được Hoàng Tung đến đây để lén lút báo tin cho bọn họ nhanh chóng rời khỏi Thượng Kinh, về được nhà mình là đã an toàn rồi. Nhưng mà, Hoàng Tung có lòng thì có lòng, hai anh em Phong thì cũng không phải người thường, mỗi người đều có ý kiến riêng của mình.

Hoàng Tung ngượng nghịu, thấy tâm trạng Khương Hồng Cơ có vẻ không tốt, chỉ đành chắp tay cảm tạ rồi đi ngang qua cô vào trong tìm hai anh em Phong thị.

Nhìn thấy Hoàng Tung đi xa, Từ Kha mới nói: “Lang quân, Kha về trước để sắp xếp mọi việc.”

“Ừ, ngươi cưỡi Đại Bạch về đi. Nó rất thông minh, trên đường có gặp phải bạo dân cũng có thể đưa ngươi an toàn lẩn trốn.

Từ Kha cầm lấy dây cương Đại Bạch, thuần thục trèo lên lưng ngựa.

Cô nhóc này tính tình kiêu ngạo, trước đó nếu không phải là đi tìm phương Bổng Cơ thì nó còn lâu mới để Từ Kha trèo lên lưng

no.

Lúc này nghe thấy Khương Đồng Cơ cho phép, Từ Kha mới không bị Đại Bạch ghét bỏ hất cẳng.

Khương Hồng Cơ đứng yên đợi một lúc, không bao lâu lại thấy Hoàng Tung mặt mũi lạnh tanh đi qua. Lúc hai người ngang qua nhau vẫn gật đầu chào, sau đó ai làm việc người đấy. Hoàng Tung là Đỗ Tuần Thượng Kinh, cậu ta có nghĩa vụ cứu quan lại quý nhân đang bị mắc kẹt, bảo đảm sự an toàn cho bọn họ.

Cái lều mà Khương Bổng Cơ dựng rất chắc chắn, ba người lớn nằm bên trong cũng không chật.

Ngụy Tĩnh Nhàn uống xong bát canh bổ đã thiếp đi trong lều, Trường Sinh vừa ra đời uống xong đợt sữa mẹ đầu tiên liền ngủ say sưa.

Phong Cẩn cảm thấy rất đau lòng.

Vì đứa bé này anh đã chạy khắp nơi chọn được ba bà vú khỏe mạnh, nhiều sữa, giáo dưỡng quy củ đều tốt.

Trong trận động đất tối qua, ba người họ chết mất một, hai người còn lại đều bị thương, căn bản là không thể cho con gái anh bú được.

Nhưng cũng đầu thể để con bé bị đói vì không có bà vú được?

Hai vợ chồng nhìn con gái khóc, Ngụy Tình Nhàn chỉ đành ấp ủng hỏi anh, có thể để cổ cho con bú được không.

Con bé mới sinh không lâu, tiếng khóc đứt quãng yếu như một con mèo con, cô nghe mà xót ruột khó chịu.

Lúc đó mặt Phong Cẩn đen như đáy nồi.

Không phải là vì đề nghị của Ngụy Tĩnh Nhàn, mà là anh thật sự xót vợ và con gái.

Sĩ tộc nhà cao cửa rộng, có nhà nào mà sản phụ phải tự cho con bú chứ?

Ngụy Tĩnh Nhàn không phải là tông phụ”, nhưng cũng là Phong nhị phu nhân đường đường chính chính!

*Vợ của tộc trưởng thừa kế gia tộc, điều hành gia tộc.

Để một quý phụ làm bà vú, đích thân cho con bú, đây là sự ấm ức nhường nào?

Có điều Khương Đồng Cơ nói sữa mẹ tốt cho trẻ sơ sinh hơn, nuôi con dễ sống hơn, vẻ mặt anh mới dịu đi chút ít.

Nhưng mà tâm trạng đó duy trì không được bao lâu thì Hoàng Tung tìm đến.

Tin tức cậu ta mang đến khiến anh lại lo lắng, cảnh vật trước mặt lúc sáng lúc tối, suýt nữa thì ói cả máu.

Người bình thường không biết nhưng làm sao Phong Cần không phát hiện ra trò mèo trong đó cho được?

Quan Gia đình vứt bỏ Thượng Kinh, dời đô đến nơi khác!

Hoàng Tung không đợi hai anh em Phong Cẩn trả lời, bây giờ thời gian là sinh mệnh, kéo dài một khắc cũng không được. Cậu ta hận mình không thể phân thân ra được ấy... Trong giờ phút này mà còn tranh thủ thời gian đến báo tin là có thể thấy cậu ta thật sự coi Phong Giác là bạn thân.

“Lan Đình? Sao cậu lại quay lại?”

Phong Cần nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, người đến lại là Khương Đồng Cơ vừa tạm biệt.

“Trên đường gặp phải Bá Cao... sợ là Quan Gia sẽ vứt bỏ Thượng Kinh, dời đô về nơi khác...”

Khóe miệng của Phong Cẩn miễn cưỡng nhếch lên, cách nghĩ của Khương Hồng Cơ không hẹn mà trùng với cách nghĩ của anh.

Bây giờ trước mặt anh có hai con đường.

Một là, không làm gì hết, đợi Quan Gia phải người đến đón, tiếp tục làm con tin. Nhưng Phong Cẩn không phải người bình thường, làm sao có thể không biết con đường này nguy hiểm đến mức nào? Không phải ngồi tù mà như đang ngồi tù, khi đến đô thành mới rồi e rằng anh sẽ biến thành tù nhân thật sự.

Hai là nhân cơ hội này thu dọn đồ đạc, mang theo vợ con chạy trốn khỏi đây.

Nếu như Tĩnh Nhàn chỉ mới mang thai thì còn có thể thử cách thứ hai.

Nhưng mà ông trời trêu ngươi, bây giờ con đã chào đời, không chịu nổi chuyện tàu xe mệt mỏi, càng đừng nói đến những nguy hiểm không đoán trước được trên đường đi. Có thể là đám thổ phỉ bất đắc dĩ, cũng có thể là bạo dân đói khát vùng dậy... Cho dù là gì thì anh cũng không thể đặt cược được.

Sau một hồi so sánh thì con đường đầu tiên có vẻ an toàn hơn.

Phong Cẩn là chính nhân quân tử thực sự, vì vợ con anh thà tạm thời hy sinh tự do của mình để bảo vệ gia đình.

Nhưng mà, Khương Đồng Cơ lại mang đến cho anh lựa chọn thứ ba.
Bình Luận (0)
Comment