*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
 
 Con ngựa gã cưỡi theo quán tính xông về phía trước cách một đoạn dài 
May mà Nhị vương tử may mắn, gã không hề bị chân ngựa giẫm lên tạo thành vết thương thứ hai, nhưng cũng ngã đến hoa mắt chóng mặt 
Phụ tá nghe thấy động tĩnh, nằm bẹp trên lưng ngựa quan sát 
Nhị vương tử đã ngã xuống ngựa, đội truy binh phía sau đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, bây giờ hắn ta chỉ có hai con đường 
Hoặc là quay lại cứu cái tên đồng đội heo Nhị vương tử này, hoặc là tiếp tục chạy thẳng, ba mươi sáu kể, kể chuồn là thượng sách! Hai lựa chọn này đang lượn một vòng trong đầu tên phụ tá, hắn ta không chút do dự lựa chọn về trước 
Không phải hắn ta trung thành, chỉ là vì hắn ta3biết đây là chiến trường, còn là địa bàn của Khương Bồng Cơ. 
Nếu như hắn ta lựa chọn về sau, một người điên cuồng chạy trốn, 99% sẽ bị quân đội Liễu Hi quét sạch chiến trường bắt lại, tỷ lệ chết rất cao 
Nói cách khác, cho dù hắn ta có may mắn trốn thoát thì cũng không có cách nào an toàn quay về Bắc Cương 
Cho dù có về được Bắc Cương, kết cục của hắn ta cũng chắc chắn là chết 
Mất đi một vương tử Bắc Cương, hắn ta không gánh vác nổi tội danh này 
Ngược lại, nếu như lúc này xoay người lại, có tỷ lệ rất cao trở thành tù binh 
Không có tự do nhưng tính mạng được bảo đảm 
Nếu may mắn, nói không chừng còn có cơ hội được chiêu hàng, hắn ta có thể thuận thể nhảy1lên con thuyền lớn Liễu Hi này, đây chính là đường sống 
Trong nháy mắt, phụ tá đã nghĩ thông suốt tất cả, thậm chí còn thu xếp xong xuôi đường lui tốt nhất cho mình. 
“Nhị điện hạ, mau cứu điện hạ.” 
Phụ tá giật dây cương cho chiến mã quay lại, đợi đến khi hắn ta chật vật chạy đến, đã có một vài binh sĩ Bắc Cương vác Nhị vương tử đang hôn mê lên lưng ngựa 
Nhưng bọn họ có tranh thủ từng phút từng giây cũng không ngăn cản được kẻ địch phía sau đang nhanh chóng tiến sát lại, càng không nói đến nhân vật hung ác như sát thần kia. 
“Các ngươi đưa Nhị điện hạ đi trước đi, ta cùng những người khác ở lại kéo dài thời gian.” Phụ tá âm thầm cắn răng ra quyết định, nhìn như6đại nghĩa hào hùng dứt khoát, thực ra là đang giở quỷ kế 
Kẻ thù của kẻ địch từ đầu đến cuối vẫn là Nhị vương tử, cho dù bọn họ có kéo dài thời gian, đối phương cũng sẽ tách ra truy đuổi, trên thực tế cũng không có hiệu quả gì. 
Thân vệ cũng không nhiều lời, giơ tay quất roi đánh chiến mã 
Ngựa bị đau thì hí lên, giương vó chạy như bay nhưng chỉ trong nháy mắt, kẻ địch đã đuổi đến 
Mạng mình xong rồi.. 
Phụ tá chọn cách trốn phía sau binh lính, dùng hết khả năng bảo toàn tính mạng của mình 
Khương Bồng Cơ một mạch đuổi giết vô số người, rất nhiều người ngăn cản đều giết hết, mang khí thế một vị thần sát phạt, phụ tá nhìn đến phát sợ 
“Ai dám chống lại, giết hết 
Những người khác4tiếp tục theo ta truy đuổi.” Nói bắt được đánh gãy hai chân, cô nói được thì làm được! Dường như không thể ngừng lại, Khương Bồng Cơ cưỡi ngựa trái chém phải giết, chiến mã dưới thân cũng giương vó giẫm đạp, rất nhanh đã giết những kỵ binh ở lại chặn phía sau người ngã ngựa đỗ, lại truy đuổi về phía Nhị vương tử trốn chạy. 
Kỵ binh Bắc Cương cố gắng ngăn cản nhưng Khương Đồng Cơ dẫn đầu đội kỵ binh tiên phong cũng không phải ngồi không 
Thị lực của Khương Bồng Cơ vào ban đêm vẫn rất tốt, người khác có lẽ chỉ có thể nhìn thấy vài đường nét mơ hồ nhưng cô lại có thể nhìn thấy rõ ràng 
Ngắm trúng Nhị vương tử trên lưng thân về Bắc Cương, Khương Đồng Cơ rút mũi tên ra 
[Chiểu3Nguyệt]: Ha ha.. 
Thương Nhị vương tử quá, nếu thuộc hạ của gã không mang gã chạy theo, gã chỉ cần chịu tội một lúc là được 
Giờ thì hay rồi, Khương Bồng Cơ lại biểu diễn tài bắn cung tuyệt vời của mình, mũi tên bắn xuyên qua Nhị vương tử và thân vệ của gã 
Nếu không phải muốn bắt sống, có lẽ mũi tên này đã bắn trúng chỗ hiểm của đối phương rồi 
[Thông Thả Đi Trên Đường]: Chẹp, độ cao của chiến mã không thấp lắm so với người trưởng thành, tên này đã bị bắn hai mũi tên rồi còn ngã khỏi chiến mã, đen đủi thế nào mới đến được mức đó? Tôi thấy, cho dù Streamer có hạ thủ lưu tình, Nhị vương tử cũng bị ngã đến ngu luôn 
[Trúc Tía Lâm Thư Tiên]: Phụt.. 
Câu nói của lầu trên không đúng chút nào, Nhị vương tử còn cần ngã đến ngu luôn sao? IQ và não của gã vốn dĩ đã không ra sao rồi? Ngã một phát, nói không chừng không ngủ đi, mà ngược lại còn trở nên thông minh 
Dù sao thì gã đã không thể ngu hơn được nữa rồi 
[Tô Tuyết Duy]: Tài bắn cung của Streamer quả thực vô cùng xuất sắc 
Mấy người đang nói cái qué gì vậy? Khi tôi nhìn thấy cô ấy bắn mũi tên trong kênh livestream, cảm thấy không giống như trúng vào người Husky vương tử, rõ ràng là bắn trúng tim của cục cưng.. 
Cả người ngất ngây.. 
[Lý Vô Song]: Husky vương tử hất bàn, cục cưng không cần liêm sỉ sao? Khi khán giả trong kênh livestream cười ha ha gọi đùa Nhị vương tử Bắc Cương là Husky vương tử, Khương Bồng Cơ đã đuổi kịp bọn chúng rồi. 
Kết quả không cần phải nói, xác thịt phàm tục kia sao có thể đỡ được đao chém ngựa của cô? Người ta chặt dưa thái rau, cô thì xem người ta như đồ ăn để chặt chém. 
Một đao chém xuống, không nói đến người, ngay cả ngựa dưới hông cũng bị chém thành hai khúc 
“Hừ...” 
Nửa khắc trôi qua, Khương Bồng Cơ hừ một tiếng, phun ra máu không cẩn thận chảy vào trong miệng. 
Đội quân tinh nhuệ của Bắc Cương cũng xem như có chút tâm huyết, một nửa thì ngoan cường chống lại bị giết, một nửa còn lại thì sĩ khí giảm đi mà từ bỏ chiến đấu 
Lồng ngực Khương Bồng Cơ phập phồng kịch liệt, hô hấp dồn dập, giận dữ hô lên: “Trói lại toàn bộ.. 
Trói đám súc sinh như thế nào thì trói chúng như thế? 
“Rõ!” 
Thuộc hạ tuân lệnh, Khương Bồng Cơ ném trảm mã đao trong tay sang một bên, hỏi: “Cá béo đâu rồi?” Khương Bồng Cơ có thể dùng hai chữ “cá béo” coi thường làm nhục đối thủ như vậy, nhưng đội tiên phong dưới tay cô lại không dám nói như thế. 
“Đại tướng quân địch đã bị bắt.” 
Hai binh lính kéo tên Nhị vương tử đã hôn mê vì trúng hai mũi tên đến, đi theo còn có phụ tá trông vô cùng thảm hại. 
Phụ tá mặc trang phục văn sĩ, vừa nhìn đã biết là văn nhân hành nghề hoạt động trí não, binh sĩ cũng không quá mức thô bạo với hắn ta. 
Khương Bồng Cơ hừ lạnh một tiếng, nói: “Làm gã tỉnh đi.” Hai vai phụ tá bị người khác giữ, không thể động đậy 
Hắn ta lén nhìn Khương Bồng Cơ, không biết tại sao tầm nhìn trở nên mơ hồ, toàn thân đối phương nhuộm đầy máu đỏ, căn bản không giống người 
Mặc dù không nhìn ra được nhưng hắn ta lại có thể cảm giác được xung quanh đối phương quanh quẩn một khí chất đáng sợ 
Loại khí chất này, cho dù là đại vương Bắc Cương cũng chưa từng có 
Khi binh lính giơ cây đuốc xông lên, phụ tá cố gắng chớp mắt, duỗi cổ nhìn Khương Bồng Cơ 
Chợt, Khương Bồng Cơ quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn ta, ánh mắt tràn đầy sự đe dọa 
Phụ tá sợ hãi rụt cổ lại, cúi đầu rụt vai, không dám lên tiếng 
Ở một nơi khác, binh lính theo sự phân phó của Khương Bồng Cơ, cưỡng ép Nhị vương tử tỉnh lại 
Khi gã tỉnh lại thì nhìn thấy một vòng người vây quanh, trang phục của những người này vô cùng lạ lẫm, ánh mắt người cầm đầu nhìn gã lạnh lẽo giống như nhìn người chết vậy 
Nhị vương tử bỗng rùng mình, vô tình đụng đến vết thương, đau đến mức muốn ngất đi 
“Ta nói rồi...” 
Khương Bồng Cơ lớn tiếng, tiến lên hai bước đi đến bên cạnh Nhị vương tử. 
“Bắt được người phải đánh gãy hai chân của ngươi, để ngươi không còn ý định chạy trốn nữa!”