Hệ Thống Này, Ta Không Cần!

Chương 22 - Cái Này Nữ Nhân Máu M?

Hệ thống này, ta không cần!

Sảnh đường đổ nát.

Quỷ Vương cùng Lung Tuyền mặt đứng đối diện, cả hai trên thân đầy vết nứt, thành các đường vân đen chi chít tựa như gạch vỡ. Từng mảng từng mảng rơi lả tả xuống đất.

Bọn họ trên thân Thi Khí cùng Quỷ Khí trộn lẫn. Nhưng bây giờ lại không ngừng trôi tuột đi. Kéo theo đó lực lượng từ giả Đan từ từ hạ xuống, tới mãi Trúc Cơ Hậu Kỳ mới chịu dừng.

Song phương đều là chấn động vô cùng, không tự chủ được mà đều cùng thốt lên:

- Ngươi không có được Kim Đan!?

Quỷ Vương tuy khai trí chưa bao lâu, nhưng ảnh hưởng từ ký ức của Lung Tuyền. Cũng coi như là kẻ lõi đời, gặp trường hợp này liền hiểu ra, cười ha hả nói:

- Hay cho ngươi tự phụ thông minh, bị kẻ khác tính kế trên đầu mà còn lơ mơ không biết.

Lung Tuyền sắc mặt tái xanh, nghĩ thầm:

“Mấy cái kia đồng môn? Bọn chúng cướp ta Kim Đan thôn phệ độ kiếp? Không, không có khả năng, Thi Quỷ Hỗn Nguyên Đan yêu cầu khắt khe vô cùng, kẻ nào thôn phệ ắt bị Thi Khí cùng Quỷ Khí đánh vào đan điền. Một thân linh lực ô nhiễm, độ lôi kiếp phải chết không nghi ngờ. Bọn chúng tuy ngu cũng không đến mức làm như thế.”

Quỷ Vương tuy không biết Lung Tuyền lúc này nghĩ gì trong đầu. Nhưng được dịp kẻ thù ăn thua thiệt không khỏi khoái chí, cười ha ha một tiếng:

- Bất kể có phải hay không là ai làm, ta ngược lại phải cảm tạ hắn một tiếng. Hôm nay coi như ngươi ở chỗ này chém giết ta, nhập ta Thi Quỷ chi thân, con đường của ngươi, cũng đem dừng bước ở đây, không tiến thêm tấc nào nữa. Cho dù ngươi là quỷ tài vạn năm hiếm gặp cũng chống không nổi thiên ý!

Lung Tuyền một nháy mắt đè xuống tạp niệm, lạnh giọng nói:

- Quỷ vật cuối cùng vẫn là quỷ vật, làm sao hiểu được ta ý nghĩ? Nhân định thắng thiên xưa nay không hiếm, người xưa làm được. Ta Lung Tuyền cũng có thể!

Đúng thế, từ lúc hai bên rời khỏi Uyển Viện, liền đã không có đường lui. Nhưng nhân định thắng thiên, Lung Tuyền một lòng tin hắn vẫn còn cơ hội.

Chém giết Quỷ Vương, hóa nhập đối phương Thi Quỷ chi thể, dù không phải hoàn mỹ Cửu Chuyển Kim Đan. Nhưng thân thể sẽ cường hóa thành Cửu Chuyển Thi Cương, so Luyện Thể tu sĩ không hề yếu kém. Rồi lại tìm kẻ đánh cắp viên kia Thi Quỷ Hỗn Nguyên Đan, chặt thành ngàn mảnh. Cướp lại vật vốn thuộc về mình. Hy vọng lại lần nữa trở về.

Nghĩ đến đây, Lung Tuyền nội tâm chỉ có một cái mục đích, đó chính là giết Quỷ Vương.

Hồn Đao trên không trung hiển hiện, hung hăng chém xuống, quanh thân nó không hề có tiếng rít gió, áp lực lại tựa như ngọn núi nặng nề vô cùng. Hồn tu công kích chủ đạo rất đơn giản, không hề hoa mỹ, nhưng rất khó lòng phòng bị.

Bất quá Quỷ Vương cùng Hồn Đao đều là cùng thần hồn liên hệ với nhau, đối với loại công kích này mà nói không gì đáng ngại. Quỷ Vương quanh thân quỷ khí ngợp trời, kết hợp Thi Khí thanh thế cũng không kém cạnh, lấp loé một cái, cũng đập ra một chưởng.

Hai đạo công kích nhanh như chớp, ở giữa không trung giao hội. Đồng dạng lực lượng, đồng dạng thần hồn công kích, không hề phát ra tiếng nổ inh trời. Chạm nhau đồng loạt tiêu tán vô ảnh vô tung.

Quỷ Vương nhập trong Thi Khôi nên sắc mặt từ đầu chí cuối vẫn cứng ngắc không có biểu cảm. Nhưng từ tiếng cười của gã có thể hiểu được, cái này Quỷ Vương là cỡ nào khoái chí.

Từ một cái bị người điều khiển, chứa đựng vô tận oán niệm, Quỷ Vương chịu là cỡ nào khuất nhục. Nó công kích tuy đơn giản nhưng thực dụng, miệng phun quỷ khí có thể ăn mòn, tay chưởng hồn lực có thể khiêu động thần hồn. Giữa lúc hai bên thần hồn chia sẻ, chỉ cần trúng một kích Lung Tuyền phần thua đã nắm chắc tám phần mười.

Nó cười hả hả, nói lớn:

- Ngươi dám nghịch lại thiên oai thì thắng sao cho đặng? Cho dù lấy lại được Thi Quỷ Hỗn Nguyên Đan thì ứng đối sao lại thiên kiếp? Bất quá, ta lại khác, dù không có Kim Đan. Thắng ngươi keo này, ta thành Cửu Chuyển Thi Cương. Dầu không tiến được tấc nào, nhưng được tự do lo gì thiên hạ rộng lớn không đất cắm dùi…

Trong giọng nói, tràn ngập một loại làm lòng người động ma lực.

Lung Tuyền xanh mặt, gầm lên:

- Quỷ vật chớ nhiễu ta đạo tâm!

Dứt lời, lại niệm pháp chú, phía trên đầu bốn thanh hồn đao lại ngưng thực nhằm Quỷ Vương chém xuống tới tấp. Mặc dù thế, nhưng hai người trên thân lực lượng không ngừng trôi tuột đi. Cho dù có thủ đoạn kiềm chế, dự là cũng không được bao lâu.

Phía trên trận thế vẫn giằng co không phân ai mạnh ai yếu. Nhưng ở bên này Nguyên Phục cùng Đoạn Ngọc Tình đã phân rõ thắng bại. Một cái Luyện Thể tu sĩ tinh lực dồi dào, cho dù thêm bốn năm cái, lại làm thêm hai ngày hai đêm nữa cũng chưa chắc kiệt lực. Chớ nói chi một cái trọng thương tu vi thụt lùi tu sĩ?

Đoạn Ngọc Tình thở hổn hển, nói không ra hơi:

- Ngươi… ngươi… còn… không ra giết hai tên kia… Để chúng… hợp nhất… thành Cửu Chuyển… Thi Khôi… thì khó…

Nguyên Phục nóng người, hừ một cái quát nhẹ:

- Cái gì ngươi ngươi… Ăn nói phải có trên có dưới.

Đoạn Ngọc Tình ừm nhẹ một tiếng đầy kiều diễm, nói:

- Chủ nhân… nô tỳ xin lỗi…

Nguyên Phục thấy dáng điệu yếu ớt của nàng, không khỏi máu mũi trào phun. Mẹ nó, hắn hai kiếp làm người, bốn mươi năm, còn chưa gặp cái hiện tượng này bao giờ. Lại một thương đâm lút cán, hai người triền miên một hồi lâu. Đến khi Đoạn Ngọc Tình mệt mỏi nằm xụi lơ, Nguyên Phục mới thả ra, một bên xách quần, một bên ánh mắt quay qua dõi theo trận chiến.

Hai cái tên này công kích ngày càng yếu, từ mới đầu còn so với Kim Đan. Bây giờ chỉ còn so được với Trúc Cơ Trung Kỳ mà thôi. Hắn khó hiểu, quay qua đánh mắt với Đoạn Ngọc Tình ý tứ muốn hỏi, nhưng không biết phải mở miệng ra sao.

Đoạn Ngọc Tình hứ nhẹ một tiếng, nói:

- Bây giờ mới thương tiếc người ta, vừa nãy vẫn hung lắm…

Không đợi nàng kịp nói xong, Nguyên Phục hai mày đã nhíu lại.

Đoạn Ngọc Tình vốn không sợ trời không sợ đất, nhưng hễ thấy tên nam nhân trước mắt này nhíu mày thì trong bụng không khỏi kinh hãi, vội chỉnh lại tư thế, cẩn trọng nói:

- Bọn họ rời khỏi khu vực Uyển Viện quá lâu, thiên ý không cho phép. Càng dây dưa tu vi càng thụt lùi, mãi đến khi toàn thân linh lực cạn kiệt chính là thân tử đạo tiêu hạ tràng.

Nguyên Phục trầm giọng hỏi:

- Sao ngươi biết chuyện này rõ thế?

Đoạn Ngọc Tình không dám dấu, nói:

- Nửa năm trước quanh khu vực Kiều Gia sơn trang vẫn luôn có mất tích tu sĩ một cách bí ẩn. Bọn họ đều là tán tu nên tông môn cao tầng không thèm đếm xỉa tới. Chỉ có những người như bọn ta không gia thế, mới âm thầm điều tra xem có cơ duyên gì chăng. Mãi tới tháng trước mới biết chuyện của Lung Tuyền.

Nguyên Phục hiểu ra, suy nghĩ chốc lát rồi nói:

- Nếu không có ta can dự chuyện này, ngươi giết nhiều người như thế. Lại có cái kia Lung Tuyền gia thế khủng. Sau này về tông cũng không có cách nào thoát tội. Há chẳng phải công dã tràng?

Đoạn Ngọc Tình cười khẩy, nói:

- Lung Tuyền tự phụ là thông minh, nên bị thông minh hại. Tông môn ngoại trừ nhóm chúng ta, không một ai khác biết rõ hắn tung tích. Đợi đến khi cha mẹ hắn hay tin, thì lúc đấy bọn ta cũng đã vào Kim Đan rồi. Ma Cốc quy định, Kim Đan trở lên chỉ có cùng cấp bậc mới được khiêu chiến lẫn nhau. Họ muốn giết chúng ta cũng không dễ như ngươi tưởng.

Nguyên Phục hừm một tiếng, đột nhiên hỏi:

- Ngươi bây giờ tu vi mất hết, làm sao để khôi phục?

Đoạn Ngọc Tình kinh ngạc, nhưng rất nhanh hiểu ra, nói:

- Ngươi muốn ta thay ngươi làm việc? Gánh chịu chỗ này hậu quả? Thật giỏi tính toán!

Nguyên Phục nghe xong lại càng giật mình. Mẹ nó ta có nghĩ như thế? Hắn chỉ nhất thời mềm lòng, không muốn cái nữ nhân đầu tiên trong hai kiếp người cứ như thế mà chết đi. Bất quá, nếu nàng đã tự nghĩ như vậy, hắn càng đỡ phải giải thích, đoạn nói:

- Muốn sống thì làm! Không muốn, ta lập tức giết chết ngươi.

Đoạn Ngọc Tình hai má mọng nước, mắt ngậm thu thuỷ, kiều diễm đáp:

- Ta luyện một môn Ma công có thể thải bổ, hấp thụ đủ loại linh lực, kể cả Quỷ khí lẫn Thi khí đều có thể chuyển hoá. Ngươi bắt hai tên kia cho ta thải bổ là đủ phục hồi tới Trúc Cơ hậu kỳ. Còn vấn đề Kim Đan ta tự có cách giải quyết. Mặc dù không tới Cửu Chuyển, nhưng trên Lục Chuyển là điều nắm trong lòng bàn tay.

Nguyên Phục sầm mặt, giận nói:

- Cái quỷ gì ma công? Thi thể cũng muốn thải bổ!

Hắn tự thừa nhận, mình là cái nam nhân bảo thủ. Nữ nhân đã qua tay, tuyệt không muốn bị kẻ khác nhúng chàm. Cho dù là thi thể hay quỷ vật.

Đoạn Ngọc Tình dường như hiểu ý, cười thầm trong lòng. Nam nhân a, hung thì hung nhưng tính tình đều cùng một dạng. Nàng sấn người lên trước, bàn tay mơn trớn cơ bụng rắn chắc của Nguyên Phục, dịu giọng nói:

- Thải bổ cũng không phải là làm chuyện đó mới hấp thụ được linh khí đối phương. Ta tuy Diễm Linh nhất mạch, trước nay tu hành nhưng không cần nam nhân. Ngươi chính là cái thứ nhất đụng vào người ta. Trên đời này sẽ không còn có cái thứ hai…

Nguyên Phục nhưng lại không ăn miếng ngon ngọt này, một tay hung hăng bóp lấy cổ nàng, gắt giọng nói:

- Ngươi nếu là dám, ta có ngàn vạn cách khiến ngươi chết không được, sống không xong.

Đoạn Ngọc Tình nghẹt thở, thều thào nói:

- Ta có thể đưa ngươi một sợi chủ hồn. Nếu có ý làm trái, ngươi chỉ cần phá nó. Ta ắt hồn siêu phách tán.

Nói rồi ngón tay điểm lên huyệt thái dương, kéo ra một sợi phát sáng thần hồn. Nguyên Phục bấy giờ mới thả nàng ra, cầm sợi thần hồn ấy nhập vào trong óc. Giây lát, hắn có thể đọc được toàn bộ suy nghĩ của Đoạn Ngọc Tình, thậm chí nếu hắn muốn có thể phá vỡ sợ hồn này khiến nàng thân tử đạo tiêu.

Bất quá, cái này nữ nhân suy nghĩ tòn cái gì loạn thất bát tao? Từ đầu chí cuối toàn nghĩ tới cảnh bị hắn hung hăng vùi dập? Cái này nữ nhân máu M?

Dẹp bỏ tạp niệm trong đầu, Nguyên Phục ánh mắt lần nữa hướng về quang cảnh hai gã kia giao chiến. Ý nghĩ vừa lên, hắn bảo:

- Ta bây giờ giết hai tên kia, ngươi còn có thể thải… bổ?

Đoạn Ngọc Tình mị nhãn như tơ, đáp “Ừ” một tiếng.

Nguyên Phục không dám đợi lâu, bị cái này nữ nhân câu dẫn. Một thân khí huyết không chỗ phát tiết, vội cầm thương hồng hộc xông ra.

Lần này là thương thật! Không phải cái kia thương trong quần.

Bình Luận (0)
Comment