Hệ Thống Này, Ta Không Cần!

Chương 57 - Thái Huy Kỳ Lạ.

Hệ thống này, ta không cần!

Đây lại nói về Luyện Ngục bên trong, Tước Long Trận.

Đọc xong luật chơi, Nguyên Phục liền bị trầm cảm. Hắn nghi ngờ cái này Long Kiệt cũng là một nhân sĩ xuyên không giống mình. Chứ người bình thường ai lại đi nghĩ ra được cái trò chơi khắm như thế này? Rảnh quá hay chăng?

Nghĩ nghĩ lại, Long Kiệt ở trong này mấy mấy ngàn năm, thật là rảnh!

Đoạn hắn không khỏi đưa mắt quan sát những người xung quanh. Chỉ trông ai đó có kế sách gì.

Ngân Linh bị nhìn trúng, bất giác trợn mắt lên, yêu kiều quát:

- Nhìn cái gì mà nhìn, không tham gia chỉ có chết.

Cái này nữ nhân trong đầu toàn rượu, không có não. Bảo nàng nghĩ kế, chi bằng tặng linh tửu, bảo nàng ra solo 1 vs 1 cùng Long Kiệt. Không chừng nàng ta liền đồng ý.

Lại nhìn qua Quỳnh Nga đứng ngơ ngơ ngác ngác một bên, nữ nhân này là gà con, ngoại trừ làm cảnh cũng không trông chờ gì được.

Lưu Ly Kinh, cái này tiên đoán tiểu thầy bói. Bói đến chữ chết trên đầu còn không biết.

Ánh mắt lại liếc qua Thái Huy. Cái này tiểu lâu la, hiển nhiên cũng không có cách.

Còn dư mỗi Trần Lập, người này là tán nhân, thủ đoạn bảo mệnh tuy không bằng bất kỳ ai trong này. Nhưng luận về cách giải quyết vấn đề sinh tồn, so đệ tử chính phái cường hơn không biết bao nhiêu lần.

Chỉ có điều, Nguyên Phục vừa nãy chạm vào lưng y, trong lòng không biết từ đâu nảy ra một luồng dự cảm chẳng lành. Hơn nữa, từng luồng suy nghĩ muốn ăn thịt Trần Lập, theo đúng nghĩa đen, không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn. Hiện tượng này rất kỳ lạ, tựa như bản năng thèm muốn, lại tựa như bị thứ gì đó thúc ép.

Thấy sáu người lề mà lề mề lâu quá, Long Kiệt giọng nói đã có chút mất kiên nhẫn:

- Thế nào? Bàn bạc xong xuôi thì chọn ghế ngồi đi.

Nguyên Phục không khỏi thở dài, hướng năm người còn lại nói:

- Thôi, đi đến đâu hay đến đấy vậy.

Dứt lời liền đỡ Trần Lập dậy, chọn hai cái ghế giúp đỡ y ngồi xuống. Trong khoảnh khắc đó, cảm giác đen tối kia trong lòng Nguyên Phục không ngừng dâng cao. Khóe miệng không tự chủ được chảy cả nước dãi. May bị hắn che kịp lau đi, không để ai nhìn thấy.

Trần Lập bị thương không nhẹ, ho sặc sụa mấy cái mới kịp nói cảm ơn.

Giây lát, mấy người đã chia ghế ra ngồi, bao quanh bàn đá lại.

Trong đó:

1/ Quỳnh Nga chọn ghế màu xanh,

2/ Ngân Linh lấy màu đỏ,

3/ Lưu Ly Kinh chọn màu tím,

4/ Nguyên Phục chọn ghế màu vàng,

5/ Trần Lập ngồi ghế xanh lục,

6/ Thái Huy cuối cùng là ghế màu cam.

Khi ai nấy an toạ đủ cả, Long Kiệt mới lấy một bộ bài ra.

Bài này chất liệu không biết làm từ gì, trông giống giấy mà không phải giấy. Cầm lên cứng như vàng phiến, nặng chừng mấy lượng. Mặt trên lá bài màu xám tro, vẽ hình một con thần long đang quấy mây.

Long Kiệt dựa theo luật chơi, đầu tiên chia mỗi người đủ năm lá.

Khi phát bài xong xuôi, Long Kiệt đứng sang một bên, nói lớn:

- Vòng Thứ Nhất! Trước mặt mỗi người sẽ xuất hiện tên của “Kẻ Được Chọn”. Đương nhiên không thể nhìn trộm được của nhau, các ngươi cứ yên tâm.

Nguyên Phục thầm chửi, yên tâm cái quần què!

Hắn cẩn thận cầm lấy năm lá bài, giơ lên trên tay lên xem xét.

Chỉ thấy, trong đó có một lá bài màu trắng, một lá màu tím, một lá màu hỗn hợp, hai lá còn lại thì màu đỏ.

Đồng thời ngay lúc đó, trước mặt Nguyên Phục bất chợt xuất hiện một dòng chữ trôi nổi trên không trung:

“Kẻ được chọn: Quỳnh Nga.”

“…”

Holy Shit!

Nguyên Phục đứng hình mất năm giây, đầu óc loạn chuyển. Cái không mong ra nhất, ngay bây giờ, tại thời điểm này. Thế mà ra thật.

Mẹ nó! Vận khí cứt chó.

Bây giờ có hai khả năng, cái thứ nhất Quỳnh Nga thật là “Kẻ Được Chọn”. Khả năng thứ hai, chính hắn mới là kẻ được chọn. Thông tin này bị đưa sai lệch so với năm người còn lại.

Bất quá, khả năng nào đi chăng nữa Nguyên Phục đều chung một con đường chết.

Hắn thắng, Quỳnh Nga liền bị Long Kiệt chặt, đợi ra Luyện Ngục trưởng bối của nàng thật băm hắn thành cám cho lợn ăn. Còn nếu như Quỳnh Nga thắng, hắn coi như bỏ mạng ngay tại đây.

Một vấn đề không có lời giải.

Cổ nhân có nói: “Cách nhanh nhất để trả lời một vấn đề khó, chính là giải quyết người đưa ra vấn đề!”

Ánh mắt Nguyên Phục theo đó liếc qua, đánh giá cái này Long Kiệt.

Không biết tu vi thời kỳ đỉnh phong của tên này là gì. Có thể là Hoá Thần, cũng có thể chỉ là Nguyên Anh Hậu Kỳ như hiện tại. Cho dù là tu vi nào đi chăng nữa, một mình hắn không tài nào đánh lại được.

Trừ khi… cả sáu người cùng lên!

Nhưng khốn nỗi trước mắt bọn họ vẫn còn có đường sinh cơ, không phải thập tử vô sinh như hắn. Người ta nào chịu mạo hiểm đâu?

Giây lát, năm người kia cũng xem xong bài trên tay mình, Long Kiệt liền nói:

- Vòng một, mời từng người chọn phương án hành động.

Trong một thể loại Board Game (Trò chơi cờ bàn) như thế này, những vòng đầu tiên thường là những vòng thiếu thốn thông tin nhất. Người chơi đa số sẽ chọn những phương án an toàn ít nguy hiểm.

Sáu người thì có Lưu Ly Kinh, Ngân Linh, Quỳnh Nga, Trần Lập, Thái Huy đều chung chọn [Lựa Chọn 5] Đổi bài ngẫu nhiên. Nếu không ngoài dự đoán, trên tay bọn họ đều không có lá của “Kẻ Được Chọn”.

Chỉ riêng Nguyên Phục chọn [Lựa Chọn 3] Quan sát bài. Trong năm người ở đây, Quỳnh Nga với Thái Huy là Nguyên Phục có khả năng tin tưởng nhất. Hắn suy nghĩ một chút rồi chọn quan sát bài của Quỳnh Nga.

Nàng ta nghe hắn chọn bài mình quan sát, khuôn mặt không khỏi đỏ lên. Giây lát Quỳnh Nga hoàn thành lượt đổi bài từ trong bộ ra, mới đưa sang cho Nguyên Phục xem.

Khi nhìn năm lá trên tay, bốn lá trắng buốt một mảnh chỉ duy nhất lá mới đổi màu tím. Nguyên Phục không khỏi trợn mắt há mồm.

Cái này… cái này vận khí không khỏi có chút thúi?

Năm lá thì có tới bốn lá là vô dụng. Một lá mới đổi màu tím cũng chẳng được chút thông tin nào. Tưởng chỉ có mỗi mình mình hay gặp vận đen đủi, nào ngờ hôm nay lại gặp kẻ đen hơn. Quả là núi cao còn có núi cao hơn. Bái phục!

Thảo nào lúc Quỳnh Nga đưa bài cho hắn mặt còn đỏ đâu.

Coi như xong, vòng một qua đi không có một tý thông tin nào được tiết lộ ra cả. Long Kiệt đứng bên không khỏi phật ý, buồn bực nói:

- Được rồi, hết vòng một. Tiếp theo vòng hai.

Vòng hai bắt đầu, lúc này đây ai nấy đều nửa lo nửa sợ trong lòng. Còn chưa biết nên chọn phương án nào tiếp theo, bỗng nhiên Thái Huy mở miệng nói:

- Các vị, tại hạ có điều muốn tỏ tường. Chư vị có thể nghe ta một lời được hay chăng?

Đám người giật mình, không biết ý của Thái Huy là gì?

Lưu Ly Kinh ngồi đối diện không ngần ngại gật đầu đồng ý, đối với hắn mà nói. Trong năm người trước mặt, ắt có một sẽ là chìa khoá vượt qua trở ngại này. Đoạn ánh mắt nhìn qua Long Kiệt bảo:

- Thử thách này cần nhất là thông tin, nếu như không trao đổi với nhau mà nói. Rất khó tìm ra Kẻ Được Chọn.

Long Kiệt vuốt râu, nghĩ chút rồi cũng ưng thuận.

Thế là, Thái Huy từ tốn nói:

- Sáu người chúng ta vốn dĩ bèo nước gặp nhau, trước đây không quen không biết. Nay mỗi người tự giới thiệu bản thân một chút. Dầu gì trận này qua đi, ít nhiều đều có duyên phận với nhau.

Nguyên Phục nhíu mày trầm tư, chẳng phải trước lúc vào toà Ngục Tháp này bọn họ đã chào hỏi giới thiệu qua rồi sao?

Ngẫm lại những lời Thái Huy nói, hắn bất giác phát hiện ra manh mối. Chỉ bất quá, còn chưa chứng thực được đúng hay là sai. Mấy người còn lại cũng không khác hơn là bao, tuy nhiên không hiểu quy về không hiểu. Bọn họ cũng không đến nỗi ngăn cản việc Thái Huy làm.

Chỉ nghe, Thái Huy nói tiếp:

- Như vậy, tại hạ khởi xướng dĩ nhiên làm gương đi đầu. Tại hạ tên gọi Thái Huy, xuất thân tán nhân. Trước khi vào Cẩm Y Vệ từng đi lính xông pha ở Đông Vực tiền tuyến. Thành tựu lớn nhất đạt được phải kể đến Lục Hợp Phá Quân Trận. Lấy sáu người tu vi Kết Đan, dựa theo phương vị, kết hợp nhuần nhuyễn, trên chiến trường có thể cự lại một tôn Nguyên Anh kỳ.

Nói rồi, Thái Huy liền miệng giảng giải về Lục Hợp Phá Quân trận rất hăng say. Thậm chí, Long Kiệt đứng bên cũng phải gật gù khen thưởng.

Chốt một câu, Thái Huy nói:

- Trận này, ấy là dùng vào thực chiến chuyên đánh phòng thủ. Nên Đông Vực chiến trường tuy thua nặng, nhưng không đến nỗi tổn thất quá lớn.

Nguyên Phục nghe xong hai mắt sáng lên. Hắn đã biết ý của Thái Huy ngầm ám chỉ.

Bất quá, Thái Huy biểu hiện bây giờ quá khác biệt so với ban đầu. Hơn nữa, hắn đọc qua tài liệu về Đông Vực, cái Lục Hợp Phá Quân Trận ấy sáng tạo người chính là Ngũ Hòe. Làm sao Thái Huy lại đi tự nhận rồi?

Trong lòng trăm mối khó giải, hắn đành tập trung vào chuyện trước mắt cái đã.

Nghĩ thế, Nguyên Phục không do dự nói tiếp lời:

- Tại hạ tên Nguyên Phục, trước đây cũng là một cái tán nhân. Cơ duyên nhặt được Bát Môn Ma Công mới bước vào con đường tu hành. Thành tựu hiện tại chưa có, nhưng tại hạ ở Luyện Ngục Băng Giá có lấy được một món bảo vật, gọi là Điểu Vân Phá Hồn Thương thất truyền. Chỉ cần an toàn ra khỏi đây, sau này sợ gì không có chỗ cắm dùi?

Hắn vừa nói dứt câu, Long Kiệt đã ồ lên một tiếng, bảo:

- Cây thương ấy trong tay ngươi? Là Cực Hạn Chú Quỷ Phàm Ăn trao cho?

Nguyên Phục không giấu giếm, đáp:

- Đúng là như vậy, vãn bối may mắn vượt qua thử thách Phàm Ăn.

Long Kiệt ánh mắt không giấu nổi tham lam, nhìn chằm chằm vào túi trữ vật của Nguyên Phục. Nhưng dùng thần thức lão đảo qua liên hồi vẫn không thấy đâu. Đoạn hỏi lại:

- Ngươi giấu nó ở đâu?

Nguyên Phục không sợ hãi, nói thẳng:

- Vãn bối đã luyện hóa nó thành bản mệnh binh khí.

Long Kiệt chắt lưỡi tiếc thầm. Tự nhủ: “Tý đợi bọn chúng chơi xong rồi giết đoạt lấy cũng không muộn.”

Nguyên Phục bị ánh mắt chứa sát khí của lão nhìn trúng, lông tơ không khỏi dựng lên. Tinh thần căng cứng tột độ. Đợi khi Long Kiệt nhìn qua chỗ khác rồi mới dám thở phào một hơi. Xem ra hắn đánh cược đúng, Long Kiệt sẽ không giết người khi trò chơi chưa kết thúc.

Trong khi đó, Lưu Ly Kinh dường như cũng hiểu ra điều gì, nghĩ chút rồi cũng mở miệng nói:

- Tại hạ Lưu Ly Kinh, đệ tử Thông Thiên Giáo. Thành tựu lớn nhất cả đời, chắc có lẽ là khiến cây Ô Thiên Cơ này nhận chủ đi.

Nói rồi lấy Ô Thiên Cơ ra, lên tiếng giải thích:

- Ô Thiên Cơ được người đời ca tụng là Pháp Khí công phòng nhất thể. Có ba dạng biến hoá, dạng Ô như tấm khiên chắn, ngăn trở được công kích của Nguyên Anh Kỳ. Dạng chuỳ, cùng dạng giáo chuyên về tấn công. Trong chiến đấu cực kỳ đa dụng.

Bình Luận (0)
Comment