Hệ thống này, ta không cần!
—
Lại qua được thêm mấy ngày, Nguyên Phục lúc này đã hoàn toàn khỏi hẳn, bắt đầu tham gia vào chính sự.
Nam Châu đất rộng người ít, cả vùng rộng lớn có tổng cộng ba quận, mười tám huyện. Trong đó có Lư Định, Bà Giang, Hải Khẩu. Ngũ Hoè mang binh mã thâu tóm, trong khoảng thời gian ngắn cũng mới chỉ được một nửa.
Chỉ có Hải Khẩu không biết bị thế lực nào chiếm cứ, binh mã đông đảo nên chưa làm được gì.
Tình hình cứ phát triển từ từ như vậy không có gì nổi trội, thành thử Nguyên Phục vứt hết cho Lý Công Thăng xử lý. Miệng thì bảo là muốn thao luyện cho y, nhưng thực chất là hắn lười nhác làm. Bản thân ở sau biệt viện luyện thương pháp.
…
Ngày hôm đó, hắn đang luyện thương ở trong sân thì Ngũ Hoè xồng xộc chạy vào.
Nguyên Phục thu thương lại, cười hỏi:
- Có chuyện gì gấp gáp thế? Địch đánh tới nơi rồi sao?
Ngũ Hoè thở một hơi lấy lại sức, thều thào nói:
- Đại nhân đoán đúng rồi đó, tam hoàng tử lấy cớ Vương thượng bất hiếu, không tới để tang tiên hoàng, nên dẫn binh chinh phạt. Hiện đã tới sát biên giới Nam Châu rồi.
Nguyên Phục trợn mắt, không nghĩ tam hoàng tử gấp tới thế, đành hỏi:
- Bao nhiêu binh mã?
Ngũ Hoè đáp:
- Có gần trăm vạn…
Nguyên Phục: “...”
Bầu không khí trầm mặc bao trùm, phải mãi một lúc lâu sau Nguyên Phục mới nói:
- Chúng ta có bao nhiêu?
Ngũ Hoè nuốt ực một ngụm nước bọt, khó khăn đáp:
- Ba mươi vạn. Trong đó có hơn nửa là tân binh…
Trước đây, Nguyên Phục tu vi thấp chưa ước chừng được uy lực tu sĩ cấp cao như thế nào, nhưng khi bước vào Thần Cảnh. Hắn có thể cảm nhận được, cho dù là nhiều thêm mấy cái Trúc cơ, muốn giết cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Vậy nên, dùng kế sách cũ đi đối phó với tình hình mới này là không khả thi. Nghĩ vậy, hắn bèn hỏi:
- Nếu như ngươi dùng ba mươi vạn quân lập quân trận, có thể đối phó được bao nhiêu binh địch?
Ngũ Hoè không do dự đáp ngay:
- Gấp đôi, là sáu mươi vạn. Nhưng đó là trừ khi cao thủ cấp Nguyên Anh của đối phương không can dự vào.
Nguyên Phục lại hỏi:
- Thế bên địch có bao nhiêu kẻ tu vi như thế?
Ngũ Hoè đáp:
- Có chừng bốn người, đều là khách khanh được tam hoàng tử mời tới.
Nguyên Phục vuốt cằm nhìn trời, bỗng chốc rơi vào trầm tư.
Binh pháp có: Hỏa công, mai phục, đánh phủ đầu… đấy là dựa trên Phàm nhân suy nghĩ. Nhưng hiện tại thế giới này đầy rẫy người tu hành, trong trăm vạn quân địch kia có biết bao nhiêu kẻ mang trong người tu vi hắn còn không biết.
Nghĩ vậy, Nguyên Phục lại hỏi:
- Nếu như mai phục, đánh hỏa công. Phần thắng được bao nhiêu?
Ngũ Hoè đáp:
- Mai phục khó mà làm được, doanh địch ắt có cao thủ kề bên. Linh giác cực kỳ nhạy bén, đến cả con chim bay ngoài trăm dặm còn biết là con đực hay con cái, chớ nói chi là mấy vạn người ẩn nấp? Còn như đánh hỏa công, Dị Hoả may ra còn có cơ hội chứ phàm hoả một Thuỷ pháp Thuật là dập được hết.
Nguyên Phục nghe rồi nhủ thầm: “Quả nhiên là thế!”
Nghĩ mãi mà không ra phương án thích đáng, hắn đành cho Ngũ Hoè lui ra trước. Còn bản thân thì đi tìm linh cảm.
Ngay trong đêm hôm đó, Nguyên Phục cho gọi Ngũ Hoè cùng Cẩm Ngân tới phòng riêng, xì xào dặn dò gì đó tới tận sáng mới xong.
Chỉ thấy ngay khi rời khỏi phủ, Cẩm Ngân liền đằng không bay đi mất. Còn Ngũ Hoè thì trở về quân doanh điểm tập binh mã.
—
Đây lại nói về Tam Hoàng Tử, Lý Công Minh dẫn theo binh mã tới sát Nam Châu. Trên đường đi quân binh nghiêm cẩn, giáo gươm lởm chởm, cờ xí phất phới, trông uy thế vô cùng.
Trăm vạn binh mã là số lượng không hề nhỏ, người người xếp thành một đường dài hơn mấy dặm. Nhìn từ trên xuống y như con trăn dài khổng lồ.
Hành quân qua được mấy ngày, cuối cùng cũng cách Lư Định chẳng xa. Lý Công Minh triệu tập chư tướng lại bàn bạc, nói rằng:
- Nay quân ta hành quân đường xa quan binh mỏi mệt, nên chọn một chỗ thoáng mát mà nghỉ lại. Đợi ngày mai tiến vào Lư Định bắt kẻ bất hiếu kia về trị tội mới được.
Lúc đấy có viên đại tướng gọi là Trương Tế đứng ra tâu:
- Bẩm điện hạ, quân ta kéo tới rầm rộ như thế. Ắt phía bên địch đã hay tin, nếu như kéo hết quân đi, chẳng may địch nhân nó mà ào đến thì phải làm sao?
Trương Tế người này vốn trước đây cùng tham gia tuyển Vệ Hoàng Ty cùng với Nguyên Phục, nay đầu quân dưới trướng Lý Công Minh nên tu vi tăng vọt. Hiện đã đạt tới Kim Đan kỳ. Hồi ở Phàm Tục gã cũng từng là tướng quân một nước, nên thành thử hành quân đại chiến rất có tâm đắc, được tam hoàng tử trọng dụng.
Lý Công Minh nghe thế cũng thấy hợp lý, bèn hỏi:
- Thế theo ý khanh ta phải làm như thế nào?
Trương Tế đáp:
- Điện hạ nên sai một viên đại tướng dẫn theo hai vạn binh mã, mai phục hai bên sườn. Một vị khác cũng tương tự, chia quân tám đạo mai phục các sườn núi đề phòng địch thấy sơ hở mà tấn công. Nếu kẻ địch hay tin, ắt đem quân đến. Khi đó các đạo phục binh ngoi lên chặn đường. Trước sau hợp công, cho dù là quân trận cũng phá dễ như chơi.
Lý Công Minh cùng chư tướng khen là phải. Rồi chia nhau ra mà hành động.
Quân do thám hay tin chạy về cấp báo cho Ngũ Hoè. Ngũ Hoè đem việc này nói cho Nguyên Phục hay.
Nguyên Phục nghe xong vỗ đùi cười lớn, bảo:
- Bọn này ngu quá, không biết đạo dùng binh kỵ nhất là đóng quân nơi thấp và hiểm trở. Khí số Lý Công Minh tới đây là tận rồi.
Nói xong quay qua bảo:
- Ngươi điểm tập binh mã, chuẩn bị sẵn sàng, tối nay chúng ta sẽ đại phá quân địch.
Ngũ Hoè không hiểu nhưng vẫn đáp “Dạ!” một tiếng rồi lui ra ngoài.
Ngay chiều hôm ấy, Cẩm Ngân từ phương xa trở về, bên cạnh còn dẫn theo hai người khác. Nguyên Phục được người hầu cấp báo, cũng không kịp sửa sang quần áo liền chạy ra ngoài đón tiếp.
Khi thấy ba người trước mặt, hắn không khỏi cảm khái một tiếng. Hoá ra, người Cẩm Ngân dẫn tới đây không ai khác chính là Cẩm Vân cùng Đoạn Ngọc Tình.
Nhắc lại mới nhớ, Cẩm Vân chính là người đầu tiên dẫn dắt Nguyên Phục bước vào Thiên Ma Cốc. Còn Đoạn Ngọc Tình thì khỏi phải nói tới nữa rồi, ký ức ở Kiều Gia Trang trong đầu Nguyên Phục vẫn còn mới mẻ đây.
Chỉ thấy, Cẩm Vân bộ dáng vẫn như cũ, nhưng tu vi trên người đã là Nguyên Anh kỳ. Đoạn Ngọc Tình cũng thế, xem chừng khoảng thời gian này bọn họ không trễ nải tu luyện.
Cẩm Vân vừa thấy Nguyên Phục hai mắt sáng lên, cười nói:
- Mới có khoảng thời gian không thấy, sư đệ ngươi khiến ta phải lau mắt mà nhìn. Quả nhiên, lúc trước dẫn tiến ngươi vào Thiên Ma Cốc là quyết định đúng đắn.
Đoạn Ngọc Tình đứng bên cạnh không nói gì, nhưng ánh mắt tinh tinh toát ra ngôi sao nhỏ. Coi chừng là bị Nguyên Phục mê đến thần hồn điên đảo rồi. Nàng tu hành không phải trực hệ công pháp Diễm Linh nhất mạch, thành thử không cần Thải Dương Bổ m theo kiểu truyền thống. Nhưng trải qua một lần thân mật cùng Nguyên Phục, khiến nàng trong thâm tâm nhớ mãi không quên. Cũng may ở đây có nhiều người, chứ nếu không Đoạn Ngọc Tình sẽ sà vào lồng ngực của hắn mà ỉ ôi mất rồi.
Nguyên Phục trong bụng thì thầm nhổ nước bọt, nhưng bên ngoài vẫn cố nở một nụ cười cho có lệ, đoạn nói:
- Hôm nay gặp vào tình thế khó khăn, không thể không nhờ tới sự giúp sức của chư vị sư huynh… sư tỷ được. Nếu trận này qua đi, sư đệ ắt có lễ hậu tạ.
Cẩm Vân nói:
- Sư đệ muốn nhờ chúng ta việc gì?
Nguyên Phục đem tình hình chiến sự ra nói một lần, rồi bảo:
- Lý Công Minh cậy mang nhiều binh mã, đem quân đóng trại bên cạnh khe suối cùng rừng rậm. Đấy là phạm vào đại kỵ của binh gia. Sư đệ có một loại dị hoả, gặp vật không cháy nhưng gặp người thì có thể chi phối tinh thần. Nay muốn nhân cơ hội mà tập trại bọn nó một phen, chiếm lấy tiên cơ.
Nói tới đây ánh mắt hơi liếc sang nhìn Đoạn Ngọc Tình.
Đoạn Ngọc Tình mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng đành cúi gằm mặt xuống đất. Hận không kiếm được chỗ nào mà chui.
Nguyên Phục thở nhẹ rồi lại nói:
- Thế nên cần hai vị sư huynh giúp ta cản lại cao thủ bên phía đối phương, tạo cơ hội cho ta phóng hoả.
Cẩm Vân còn nghi hoặc, nói:
- Kế của sư đệ không phải không thể làm, chỉ có điều bên phía địch nhân có Nguyên Anh. Như thế thì làm sao điều binh ẩn nấp qua linh giác bọn chúng được? Có khi binh ta mới động thì bên kia đã biết rồi.
Nguyên Phục cười đáp:
- Vậy mới phải nhờ đến vị sư tỷ này.
Đoạn Ngọc Tình nghe hắn nhắc tới bản thân thì giật mình, ánh mắt ngơ ngác không biết phải đáp ra làm sao.
Chỉ nghe Nguyên Phục giải thích:
- Trước đây, ta từng giao thủ với đệ tử Diễm Linh nhất mạch. Phát hiện mạch này có một loại sương mê, không những che khuất tầm nhìn địch nhân mà còn có thể cản thần thức hay linh giác dò xét. Nếu như trải được loại sương ấy xung quanh doanh địch thì chúng ta tập kích dễ lắm.
Cẩm Vân cùng Cẩm Ngân ở trong Thiên Ma Cốc lâu năm, cũng biết tới loại sương này. Chỉ có điều, Đoạn Ngọc Tình có đồng ý hay là không mới là vấn đề.
Cả ba không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng ta. Chỉ nghe Đoạn Ngọc Tình đáp:
-Nếu sư đệ có việc cần, sư tỷ nào tiếc chút Huyễn Thần Hương?
Thì ra loại sương kia gọi là Huyễn Thần Hương.
Được sự đồng ý của Đoạn Ngọc Tình, ba người không nhịn được mà đồng thời nói “Hay lắm!”. Sau đó, Nguyên Phục theo như kế sách chia việc cho từng người.
Đợi tới buổi tối, Ngũ Hoè hiệu lệnh chư binh, người thì ngậm tăm, ngựa thì tháo nhạc buộc mõm. Nhằm hướng doanh địch mà hành quân đi.
Riêng về Cẩm Ngân, Cẩm Vân, Đoạn Ngọc Tình thì sớm đã tiềm hành tới sát trại địch.
Đoạn Ngọc Tình lấy từ trong túi trữ vật ra một túi gấm, khẽ phất lên không trung. Sau đó bấm niệm pháp chú, tức thì từ trong miệng túi thổi ra một đoàn sương trắng. Nàng ta dẫn dắt đoàn sương kéo thành một đám mây khổng lồ, bao trùm lên toàn bộ doanh địch.
Hiện tại trời đang tối sầm, Đoạn Ngọc Tình thi pháp không một ai để ý. Huyễn Thần Hương không phải là thần thông cũng không phải là thuật pháp, đấy là một loại dược liệu được pha lẫn vào trong không khí. Nên khi thả túi gấm ra ngoài không bị ai phát hiện cả.