Tử Huyền Linh, Bùi Diệp hiển ma uy
Thanh Long Đài, Ngân Linh tới trợ trận.
—
Bạch Sát Canh Kim được mệnh danh là Nạp Âm Hành Kim.
Nhắc đến Ngũ Hành, người ta thường nghĩ tới năm loại nguyên tố Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Tuy nhiên, nội tại mỗi hành lại có biến hóa thuộc vào cung mạng, gọi là Ngũ Hành Biến Dị, bao gồm Phong, Âm, Lôi, Băng, Dương.
Mà Bạch Sát Canh Kim ẩn chứa bên trong m cùng Lôi thuộc tính, ngưng tụ thiên địa sát khí mà thành. Một khi đâm trúng, khiến da thịt nhiễm phải sát khí, như giòi trong xương, không tẩy sạch không thể lành. Chuyên khắc chế ma tu, bất tử nhân cùng luyện thể tu sĩ.
Bùi Diệp đám người bị canh kim đâm thủng lòng bàn chân, máu tươi bắn ra như suối, không thể không đằng không bay lên. Sinh Đạo Ma Tu trên thân nghiệt khí nhiều nhất, bị Canh Kim đâm trúng toàn thân đau rát, tựa như có hàng ngàn con côn trùng không ngừng gặm nhấm thân thể gã.
Nhật Quang trầm mặt, nói:
- Thông thường mà nói, Hỏa sẽ khắc Kim, nhưng đây là Bạch Sát Canh Kim thuộc nạp âm. Ẩn chứa Kiếm Trung Kim cùng Sa Trung Kim, nếu có thế Hỏa vào nữa thì uy lực không những giảm mà còn tăng gấp bội.
Hắn hiểu rằng, dù có nhất thời đánh tan được Bạch Sát Canh Kim đi chăng nữa; mà có pháp trận này gia trì, canh kim vẫn có thể lần nữa hội tụ. Đám người biết thế nên cũng không phí sức đối phó làm gì, mục tiêu ưu tiên hàng đầu là tránh né mũi nhọn.
Nào ngờ mới ngự không lên được mấy trượng, cương phong thổi tới như đao cắt. Nghe vù vù mấy tiếng, mấy người đều cảm giác đầu óc mơ hồ, dường như bản thân quên mất chút gì đó nhưng lại không biết là mất thứ gì.
Nhật Quang xuất thân Thông Thiên Giáo, am hiểu trận pháp chi đạo. Vừa nhìn liền biết mình sa phải thần thông của sát trận rồi, vội hô lớn:
- Đây là thần thông Câu Hồn Thanh Phong. Có thể trảm hồn phách, mau mau củng cố tâm thần. Chớ nên mê muội!
Nói rồi tế lên bảo khí, hào quang che phủ trên dưới toàn thân.
Bùi Diệp cùng Sinh Đạo Ma Tu cũng suất sử bản lĩnh giữ nhà ra thủ hộ tâm thần.
Chợt lại thấy sương khói nổi lên mờ ảo, mặc dù cương phong thổi tới lại không bị tiêu tán chút nào.
Vốn ba người đang ngự không mà đứng, chợt thấy toàn thân trầm trọng dị thường. Dường như đeo trên thân cả một tòa núi lớn.
Bùi Diệp kinh hoảng, hỏi:
- Đây lại là thứ gì?
Nhật Quang nghiến răng đáp:
- Đây là Huyền Nguyên Trọng Thủy. Tu sĩ mỗi khi độ kiếp, trong kiếp vân sẽ ngưng kết một giọt thủy, xưng là Huyền Nguyên. Trận pháp này dưới có Canh Kim, trên có Câu Hồn Thanh Phong, lại kèm Huyền Nguyên Trọng Thủy. Nếu ta đoán không nhầm, dựa vào Bạch Sát Canh Kim thì trận pháp này ắt phải có thế Hỏa. Đối phó Ma Tu không có gì hoàn mỹ hơn Hồng Liên Nghiệp Hỏa. Nếu không mau tìm cách thoát ra nơi này, ắt phải táng mạng trong sớm chiều!
Bùi Diệp nói:
- Nếu là trận pháp hay là phải có trận nhãn, tìm được nó mới có cơ may phá trận. Nay ta cùng hai vị mạng sống nguy ngập trong sớm chiều, nhưng thường có câu: Không phản kháng, làm sao biết đường thoát đâu? Vậy nên, ta có ý chia binh ba đường tìm trận nhãn. Nếu có ai tìm thấy trước tiên, hẵng ra tay toàn lực phá vây. Ắt mới tìm được đường sống trong chỗ chết đó vậy!
Đến hiện tại cũng chỉ có cách này. Ba người bọn hắn lâm thời nhập sát trận, không thể cầu cứu bên ngoài. Tuy nói phá trận từ bên trong khó hơn gấp mười lần, nhưng giờ cũng chỉ có cách này mà thôi.
Dứt lời, cả ba không hẹn mà cùng phân biệt ba hướng khác nhau tản ra tìm trận nhãn.
…
Lại nói, Bùi Diệp nghe hướng có tiếng tù mà bay đi, giây lát thấy trước mắt có một cái đài cao. Trên đài bày hương án, trưng lấy một khỏa long nhãn, bên cạnh có một vị tướng cầm kỳ phướng đứng chầu. Dưới đài có tầm trăm người, ai nấy đều mặc đồ giả dạng quỷ thần, cầm trên tay tù và.
Bùi Diệp đứng xa mà trông, vừa thấy liền đoán ngay đây là trận nhãn. Nhưng nhìn trên đài hương án, lại chỉ trưng một khỏa Long Nhãn.
Long Nhãn là mắt rồng, ẩn chứa một bộ phận thần thông của nó khi còn sống. Trong trận này, hắn đã chứng kiến diễn hóa ba loại sát cơ: Phong, Kim, Thủy.
Mà trận đài này biểu hiện hẳn là Phong đài, lấy Câu Hồn Thanh Phong câu thông trong cõi u minh thần thú Thanh Long. Mượn nó thần thông mà bày trận.
Trong lòng Bùi Diệp tỉnh ngộ, lẩm bẩm nói:
- Nếu như thế, đây là sát trận đài. Chỉ cần phá một trong bốn tòa thì ta thoát được ngay!
Trận pháp thiên hạ có Công, Thủ, Khốn, Hoặc, Phong Ấn. Nhưng chung quy lại cách bày trận chỉ hai loại chính, một loại như Bùi Diệp thi triển cần trận nhãn, loại thứ hai như tòa này pháp trận là trận đài.
Trận Nhãn loại, uy lực cực đại nhưng đa dụng có hạn. Bày ra yêu cầu cũng không quá hà khắc. Giống hắn vừa trước đây không lâu bày ra Tứ Hung Tượng Trận đó là biết, lấy Câu Hồn Đài làm trận nhãn, hấp thụ hướng Tây Nghiệt Lực gia trì.
Trận Đài loại, đa dụng nhiều, uy lực cũng không kém. Nhưng cần nhiều hơn bảo vật trấn đài. Tựa như Nguyên Phục cần bày ra tòa Tứ Linh Tượng Trận, cần tới chính là bốn loại bảo vật hiếm có: Long Nhãn, Bạch Sát Canh Kim, Huyền Nguyên Trọng Thủy cùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Nếu không phải do cơ duyên đạt được đủ cả bốn loại bảo vật kia, Ngũ Hòe dù dụng tâm tới mấy muốn hiện đủ uy lực của trận pháp cũng không thể nào.
Nói tới, vị tướng trấn thủ Thanh Long đài gọi là Ngô Bình. Y vừa thấy trên không có khói đen bay tới thiệt mau liền biết có kẻ muốn xông phá trận đài thoát khốn, vội phất lên kỳ phướng hét lớn:
- Tặc tử, sa trận này còn muốn chạy sao!
Lời y vừa dứt, dưới đài trăm tên sĩ tốt giơ tù lên thổi.
Tiếng tù và ù ù kêu vang, trên đài hương án Long Nhãn sáng chói, từng đợt cương phong bốn phương tám hướng bắn vụt ra như đao cắt.
Bùi Diệp không dám khinh thị, hắn đã sớm trải nghiệm Canh Kim cùng Trọng Thủy. Uy lực của hai món bảo vật này bình thường đã ghê gớm lắm rồi, nay có trận pháp gia trì thì đâu phải chuyện đùa?
Nay đối diện Câu Hồn Thanh Phong thổi tới nào dám chủ quan? Vội thi triển thần thông đón đỡ.
Chỉ thấy quanh thân hắn nổi lên hắc hỏa, đây là Tâm Hỏa của hắn tu luyện mà thành. Gọi là Hắc Liên Ma Diễm!
Thường nhân dính phải thì hồn phách bị thiêu rụi, vĩnh kiếp không thể siêu sinh; người tu hành dính phải thì ô uế tâm thần, chí không kiên, lòng không định, ắt phải thân tử đạo tiêu.
Nay y tế ra Tâm Hỏa bao quanh toàn thân, đề phòng bị Thanh Phong câu mất hồn phách.
Hai thứ vốn đẳng cấp chênh lệch, nhưng đạo ý tương thông. Đều ảnh hưởng tới hồn phách. Vậy nên mặc dù Câu Hồn Thanh Phong thực có ghê gớm, nhưng nhất thời còn không làm khó được Bùi Diệp.
Mắt thấy tình hình biến trở như thế, Ngô Bình tướng soái đứng dưới trận đài không khỏi biến sắc.
Thần Thông mặc dù lợi hại, nhưng nhất thời còn chưa ép đối phương tới chỗ chết. Dù sao, chủ nhân khỏa này Long Nhãn cũng chỉ là Hóa Thần cảnh giới mà thôi. Bùi Diệp lại là cao thủ trong thế hệ trẻ Ma Đạo.
Ngô Bình hãi kinh, không ngừng phất kỳ phướng. Trăm tên sĩ tốt gồng người lên thổi tù, Long Nhãn hào quang không ngừng, bắn ra đạo đạo phong nhận nhanh như cắt.
Bùi Diệp thấy vậy không hoảng mà mừng, trận pháp xưa nay mạnh ở chỗ lấy yếu thắng mạnh, lấy sức số đông mà kết thành một khối. Nay Ngô Bình bị khí thế của hắn dọa sợ, đã có dấu hiệu loạn trận cước. Bây giờ không phá còn đợi tới bao giờ!?
Nghĩ thế, y lại lấy trong trữ vật giới ra một kiện bảo bối. Vật này là một cây quạt lông, chuôi dài tới nửa thước. Phía đầu cán gắn một đầu xương sọ, nhìn qua rất giống đầu của một loại chim nào đó.
Tương truyền, ở vùng phía tây nơi có tiên nhân ngã xuống sinh ra tử khí. Trước cả khi Ma Đạo khai tông lập phái, nơi đây từng là địa bàn của một loại Hung Cầm. Nó có bốn chân, sải cánh dài gần hai trượng, mỏ sắc hơn cả bảo khí, quặp lại như lưỡi câu; đi săn theo bầy đàn, lại thường lấy kẻ có khí vận lớn làm con mồi.
Bảo vật này lấy lông vũ hung cầm đó mà chế thành, cột sống làm chuôi, xương sọ làm đầu cán. Một khi quạt ra thì tử khí trùng trùng, kẻ trúng phải dù đạo hạnh cao mấy cũng phải thọ hết chết già; mà dù tránh được cũng bị quạt thổi bay mất khí vận, từ đó vận rủi bám thân.
Nguyên là một kiện hiếm có Huyền Bảo, gọi bằng Tử Huyền Linh.
Chỉ thấy Bùi Diệp vung cây Tử Huyền Linh quạt xuống, đồng thời quát lớn:
- Xem ta Tử Huyền Linh đây!
Tử khí theo Huyền Bảo vù vù bắn ra, chấn tan Câu Hồn Thanh Phong, bay xuống trận đài. Ngô Bình sợ hãi, nâng lên kỳ phướng cùng Long Nhãn. Nhất thời xung quanh y nổi lên từng tầng hộ tráo chặn lại tử khí.
Nhưng Ngô Bình tránh khỏi, đám sĩ tốt phía dưới lại không có may như vậy. Chỉ thấy hơn trăm người theo tốc độ nhanh chóng trở nên già đi, từ một thanh niên trai tráng, tới trung niên, rồi lão, tất cả chỉ diễn ra trong cái chớp mắt mà thôi. Huyền Bảo này quả nhiên ghê gớm cực kỳ!
Thanh Long đài dựng nên, lấy Long Nhãn làm áp trận thần thông, lấy kỳ phướng làm tín hiệu, lấy trăm tên sĩ tốt thổi tù câu thông với ba đài còn lại, khuếch trương thần thông. Nay trăm tên sĩ tốt bị Tử Huyền Linh quạt chết, Câu Hồn Thanh Phong trở nên yếu đi rất nhiều.
Bùi Diệp cười ha hả, trợn mắt quát:
- Ngươi có trận kỳ cùng Long Nhãn có thể cản ta nhất thời, nhưng không trấn ta được một kiếp. Lại xem ta một quạt này!
Nói rồi không để Ngô Bình kịp phản ứng, lại vung Tử Huyền Linh quạt đến thiệt lẹ.
Từng đạo tử khí như nước lũ ào tới, Ngô Bình mặc dù có hộ tráo nhưng sắc mặt vẫn trở nên khó coi vô cùng. Tuổi thọ của hắn ngược lại không bị thổi đi, nhưng trên thân có từng tí hào quang màu vàng bốc lên bị tử khí cuốn đi mất. Ngô Bình trong lòng hiểu rõ, đó là Hoàng Đạo Long Khí phù hộ của hắn bị bốc hơi bay mất.
Ở Đại Uy, một khi tham gia quân ngũ hễ cứ làm tới bách phu trưởng là đã có một ít khí vận quốc gia phù hộ. Mà hắn làm tới chức Phó Tướng, khí vận trên thân không nhiều. Nhưng mất nhiêu đó đã đủ khiến Ngô Bình sau này vận rủi quấn thân. Đối với kẻ hành binh đánh giặc mà nói, chỉ cần một ít vận rủi thôi là đã nguy hiểm lắm rồi. Không chỉ riêng hắn, mà còn ảnh hưởng tới hàng ngàn, hàng vạn tính mệnh khác. Nếu hôm nay có sống sót, hắn từ nay trở về sau cũng không dám cầm quân đánh giặc nữa!
Tưởng chừng như Bùi Diệp lần này đắc thủ, chợt đâu đó nghe tiếng gió ù ù thổi tới. Từ phía xa, một đạo lưu quang nhanh như chớp giật, nhắm thẳng đầu Bùi Diệp bay tới mau lẹ cực kỳ.
Bùi Diệp mặc dù bề ngoài như tiểu nhân đắc chí, nhưng thực chất tâm thần y vẫn luôn cảnh giác xung quanh. Khi thấy đạo lưu quang kia bay tới, khóe miệng khẽ nhấc, ngón tay cong lại bắn ra một đạo hắc hỏa nghênh tiếp.
Nghe "Phù phù…” trên không mấy tiếng, đạo lưu quang cùng hỏa diễm đụng nhau. Không có tiếng nổ trầm muộn, không có hỏa quang tung tóe, hai bên chạm nhau rồi cứ thế tiêu tán trên không trung.
Bùi Diệp khẽ nhíu mày, lẩm bẩm:
- Là Hồn Tu tu sĩ!
Quả nhiên, từ phương xa Ngân Linh cưỡi trên hồ lô đằng không bay tới, trầm giọng quát lớn:
- Tặc tử, chớ khinh cuồng. Có Ngọc Nữ Túy Đỉnh, Ngân Linh tới tiếp chiêu đây!