Nhìn cảnh tượng hai người đang ôm ấp nhau trước mặt mà lòng Doãn Mặc bỗng chợt cảm thấy đau nhói, hắn vô cùng khó chịu khi biết được Lạc Lạc lại được cha nuôi hắn chú ý tới.
Có người mù mới không nhận ra được sự chiếm hữu của Doãn Đình Thâm dành cho Lạc Lạc vào thời khắc này.
Rõ ràng là hắn cắm sừng cô trước, rõ ràng là hắn chán ghét cô trước.
Nhưng khi nhìn thấy Lạc Lạc bỗng dưng trở thành một viên ngọc sáng ngay trước mắt hắn đây thì hắn lại khó chịu.
Hắn quay sang nhìn Lạc Tinh vẫn còn hoảng hốt bên cạnh, sau đấy lại nhìn Lạc Lạc.
Cách biệt này bây giờ hắn mới thật sự thấy rõ.
Lạc Lạc không hổ danh là con gái ruột của gia đìng giàu có, dù sống nghèo khổ ngần ấy năm nhưng Lạc Lạc chưa từng bị sự nghèo khó ấy kéo xuống bùn, ngược lại còn rất có khí chất.
Còn về phần Lạc Tinh, Doãn Mặc bỗng dưng cảm thấy bản thân đã đưa ra một sự lựa chọn sai lầm.
Thời khắc này, càng nhìn Lạc Tinh hắn càng thấy cô ta thật sự kém cạnh những vị tiểu thư khác rất nhiều.
Doãn Mặc là điển hình của loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ.
Lúc có được Lạc Lạc thì liên tục mơ ước đến vị tiểu thư Lạc Tinh được nuông chiều từ bé.
Đến cái lúc thực sự có được Lạc Tinh thì lại chê trách Lạc Tinh rồi nhớ mong Lạc Lạc.
"Dạ vâng thưa cha nuôi."
Doãn Mặc đứng trước Doãn Đình Thâm thì bỗng trở nên nhỏ bé đi nhiều.
Người xung quanh sau khi thấy Doãn Đình Thâm xuất hiện thì cũng không còn ai chú ý tới Lạc Tinh nữa.
Bây giờ bọn họ chỉ chờ Doãn tổng tức giận sau đó ném bay người đã làm dơ bộ y phục được may cắt đắt tiền của anh.
Không biết ba mẹ Lạc nghe tin ở đâu cũng chạy tới.
Sau khi thấy được con gái cưng Lạc Tinh đang đứng sững người và Doãn tổng một thân rượu thì cũng hết hồn.
"Doãn tổng, con gái của tôi không nay làm Doãn tổng mất hứng.
Tôi xin được thay mặt con bé đứng ra xin lỗi, tôi nhất định sẽ..."
Doãn Đình Thâm dơ tay ra, ngăn lời Lạc tổng định nói tiếp.
"Ai cũng muốn thay mặt Lạc tiểu thư đây để xin lỗi, ấy vậy mà chính thân Lạc tiểu thư lại chẳng nói nửa lời từ nãy tới giờ, đây là ý gì?"
Nếu là trước đây, Doãn Đình Thâm còn lâu mới thèm so đo với mấy người này.
Thay vào đó anh sẽ khiến cho người ta phải chật vật ở trên phương diện khác.
Nhưng chẳng may cho Lạc Tinh chính là Doãn tổng lại biết được chuyện Lạc Tinh luôn chèn ép Lạc Lạc, Doãn tổng chỉ danh chính ngôn thuận trả thù cho vợ tương lai mà thôi.
Lạc Lạc lại không biết được suy nghĩ của Doãn tổng, lúc này cô chỉ thấy rất nhiều ánh mắt đang đổ về phía mình, ngay cả ba mẹ Lạc cũng liên tục liếc sang đây, không biết mối quan hệ giữa cô và Doãn tổng là như thế nào.
Doãn tổng năm nay cũng ba mươi, vậy mà trước đó chưa từng ôm ấp một cô gái nào.
Vậy nên đương nhiên tình cảnh này sẽ khiến nhiều người chú ý.
Lạc Tinh cứ ngỡ mọi chuyện lần này sẽ được giải quyết một cách đơn giản.
Doãn Mặc và cả ba cô ta cũnh đã đứng lên xin lỗi rồi, nếu như thông thường thì sẽ được cho qua, nhưng nào ngờ Doãn Đình Thâm lại không muốn cho qua một cách đơn giản như thế.
Lạc Tinh nhận được ánh mắt ám chỉ của ba thì vội vội vàng vàng tiến lên, lúc cúi đầu nhận lỗi còn không quên phô ra vẻ đáng thương nhu nhược.
"Doãn tổng, tất cả là lỗi của em, em...!là do em không cẩn thận nên mới làm đổ ly rượu đó.
Mong Doãn tổng hãy bỏ qua cho em lần này..."
Lạc Lạc nhìn chằm chằm Lạc Tinh, thấy cô ta liên tục tỏ ra đáng thương thì chỉ muốn bĩu môi.
Nhìn tình cảnh này khéo người nào không biết còn nghĩ Doãn Đình Thâm bắt nạt con gái đấy.
Doãn tổng cũng chỉ muốn dạy dỗ Lạc Tinh một chút, thời gian sau này còn dài, anh nghĩ để Lạc Lạc chơi từ từ thì thú vị hơn.
Thế nên sau khi thấy Lạc Tinh cúi đầu nhận lỗi xong, Doãn tổng lập tức kéo Lạc Lạc đi lên lầu.
Anh nhẫn nhịn đến giờ phút này cũng là kỉ lục rồi, bộ âu phục dính rượu dán vào người khiến một người cuồng sạch sẽ như anh cực kì khó chịu.
Lạc Lạc bị anh kéo đi khẽ nhíu mày.
"Doãn tổng, anh kéo tôi đi đâu vậy hả?"
Mục tiêu ban đầu của Lạc Lạc là câu dẫn Doãn Đình Thâm, trở thành mẹ của tên tra nam Doãn Mặc.
Vốn dĩ hệ thống nghịch tập cũng chỉ thông báo nhiệm vụ là ngăn cản nam nữ chính trèo lên đầu người khác để đi lên đỉnh nhân sinh.
Thế nên cô ngăn cản nam nữ chính thế nào là cách của cô.
Thế nhưng sau một đêm bị Doãn Đình Thâm hành cho không xuống nổi giường, Lạc Lạc lại bắt đầu suy nghĩ lại về mục tiêu ban đầu.
"Đương nhiên là đi thay đồ.
Tôi chắn rượu cho em thì em phải thay đồ giúp tôi."
Nghe nói Doãn tổng lạnh lùng cay nghiệt lắm kia mà, vậy người đứng trước mặt cô là ai đây?
"Không giúp, tôi không có nghĩa vụ đó."
Nói gì thế? Giúp anh ta thay đồ? Cô còn chưa điên.
"Em đúng là đồ lạnh lùng qua cầu rút ván."
"Thì sao?" Nghĩ đến đêm đó thôi là cả người đã đau nhức rồi, nhỡ đâu lúc cô giúp anh ta thì củi khô bén lửa tiếp thì sao.
Doãn Đình Thâm dừng bước chân, cúi đầu thổi khí vào tai cô.
"Người ta nói một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm.
Lạc Lạc, nếu tính như vậy thì giữa chúng ta nên trả tình trả nghĩa rồi.
Thế nên em phải thay quần áo giúp tôi.".