Gi ọng tên nam nhân đó đê tiện đến mức làm cho người ta phải rùng mình, không những vậy, nghe được mấy lời đó, mấy người phía sau cũng bắt đầu phá lên để cười.
"Quận chúa đúng là ra tay hào phòng, không chỉ cho chúng ta rất nhiều bạc mà còn thưởng cho chúng ta một vị công chúa da non thịt mềm nữa chứ."
"Đêm nay gia đây nhất định sẽ làm người sướng chết, còn giả bộ thanh cao làm cái gì nữa? Mau qua đây nào..."
Lạc Lạc né tránh bàn tay thô kệch đang vươn tới, nhưng cơ thể này đúng là không làm được trò trống gì, khi cô né tránh bàn tay này thì lại bị một bàn tay khác túm lấy rồi đẩy lên chiếc giường gỗ hoa lê phía sau.
"Á..."
Lạc Lạc la lên, cô nhổm dậy ngay lập tức nhưng vẫn bị đè xuống một cách không thương tiếc.
"Chạy làm gì? Hôm nay ngươi không chạy được đâu."
Đám người này chỉ là người làm công việc nặng nhọc nhất trong phủ, bọn họ quanh năm không biết đến mùi nữ nhân nên khi được ban cho một người vô cùng xinh đẹp như Lạc Lạc thì cảm thấy vô cùng ngứa tay ngứa chân.
"Nhưng dù sao nàng ta cũng được thánh thượng ban cho Vương gia mà, chúng ta làm vậy có sao không?"
"Lo cái gì? Quận chúa đã nói rồi, chỉ cần không chơi chết ả là được, còn đâu thì đã có Quận chúa lo."
Lạc Lạc bị một thân thể dầu mỡ đè lên thì vô cùng ghê tởm, cô nén lại cảm giác buồn nôn trong lòng, bắt đầu dùng biện pháp khích tướng.
"Các ngươi tin lời nàng ta nói thật sao? Dù gì nàng ta cũng là Quận chúa được thân phong, nếu như có chuyện gì xảy ra thật thì nàng ta cũng chỉ chịu phạt vài ngày, còn cái các ngươi nhận được chính là cái chết."
Hoàng thất bạc tình và độc ác là chuyện ai ai cũng hiểu, họ sẽ không làm gì một Quận chúa như Liêu Linh Đan vì những việc không được tính là lớn này, nhưng với mấy người hầu như đám nam nhân đây chẳng lẽ cũng chỉ bị phạt thôi sao? Đương nhiên là không rồi.
Lạc Lạc bị tên kia giữ chặt tay, cô nhìn ra phía ngoài.
Trời đã tối om, tầm này có thể đã là nửa đêm rồi.
Dựa vào thân phận lúng túng của Lạc Lạc ở phủ Khiêm vương, cô nhất định sẽ được phân tới một nơi thật vắng vẻ, như vậy thì dù bây giờ cô có la lên cũng chẳng khiến người ta chú ý tới.
Có điều...!
[Tích! Phát hiện bên ngoài có người! Hệ thống thông báo! Phát hiện có một nhân vật liên quan đến cốt truyện đang ở bên ngoài!]
Thời cơ đến rồi!!!
Lạc Lạc cắn môi đến bật máu, sau đó cô nâng chân lên, cho gã kia một cú nhớ đời.
"Á!!!" Tiếng hét của gã vô cùng thảm thiết, nếu người nào nghe được còn tưởng người đó vừa bị giết người diệt khẩu.
Bốn người còn lại lập tức phản ứng và đuổi theo cô.
"Cái con nhỏ này cũng gan thật đấy!"
"Nếu ta bắt được ngươi thì ta nhất định sẽ cho ngươi chết ở trên giường."
Lạc Lạc mở tung chiếc cửa gỗ, ánh trăng bên ngoài rọi lên dung nhan xinh đẹp của cô, khiến cho những đường nét trên khuôn mặt Lạc Lạc trở lên nhu hòa và tuyệt sắc hút hồn người đến vô cùng.
Cô thở hồng hộc, ánh mắt đảo quanh, cô tình cờ nhìn thấy một người khác đang đứng ở trên bờ tưởng phủ rêu xanh.
Người ấy là một nam nhân với khuôn mặt góc cạnh và dáng người đĩnh bạt, y phục người nọ khoác lên vô cùng quý giá, Lạc Lạc không cần biết đó là ai, chỉ cần có thể cứu cô ra khỏi hoàn cảnh này là được.
Cô vừa dừng được một bước là mấy người kia đã chạy gần tới, cô chỉ có thể tiếp tục cắm đầu chạy về phía trước.
"Cứu ta...!cứu ta với..."
Nam nhân kia cũng không ngờ sẽ nhìn thấy một cảnh tượng khó nói thành lời như vậy.
Người ấy vốn định nâng bước rời đi, nhưng cảm giác trong lòng của hắn lại vô cùng kì lạ, như có một sức mạnh nào đó ghì chân hắn lại, ép hắn phải đứng đó, chờ đợi Lạc Lạc lao tới.
Lạc Lạc đã kiệt sức từ lâu, khi sắp tới chỗ người kia thì bỗng chợt thấy trời đất quay cuồng và ngã xuống.
Người nam nhân với y phục quý giá vội vàng đưa tay ra đón lấy Lạc Lạc, lòng hắn run lên từng chặp.
Ánh mắt hắn hoang mang như người ngủ mơ, khi nhìn thấy dung mạo của Lạc Lạc thì mới nhận ra người này là ai.
Nguyên An công chúa, công chúa của Đại Sở.
Chỉ có điều Đại Sở đã lụi bại, bây giờ Đại Sở đã vong, chỉ còn Đại Tề lớn mạnh của bọn họ.
Người nam nhân ấy không biết vì lí do gì, chỉ thấy lòng mình nghẹn lại, sau đó vội vàng ôm Lạc Lạc thật chặt.
Mấy người được Liêu Lâm Đan gọi tới kia hùng hùng hổ hổ đi đến, bọn họ muốn cướp người lại để xả mối hận, nào ngờ sau khi thấy được người đang đứng đó là ai thì bỗng chợt run rẩy.
"Vương..
Vương..."
Nhưng bọn họ chưa nói xong thì đã thấy ngón tay của người đang ôm Lạc Lạc nhúc nhích một cái.
Chưa đến nửa giây sau, trên cổ bọn họ đã xuất hiện một vết máu thật dài.
Mắt bọn họ mở to như không thể tin nổi, chưa kịp nói thêm nửa lời đã ngã xuống.
Ngay cả người đang nằm trong phòng do bị Lạc Lạc đá vừa nãy cũng không thoát được cái chết.
Mấy ám vệ sau khi hoàn thành nhiệm vụ bèn quỳ xuống đợi lệnh.
"Vương gia, có cần làm theo kế hoạch không ạ?"
Nam nhân kia trầm ngâm một lát rồi nói.
"Không cần.
hồi phủ."
"Rõ!"
Đêm hôm đó, một viện nhỏ trong phủ của Khiêm vương gia bỗng dưng bốc cháy không rõ nguyên do, cũng không thể kiểm soát được.
Đến sáng hôm sau, đám cháy lớn đó mới thôi lan rộng và được dập tắt hoàn toàn, nhưng đồng thời người ta cũng phát hiện sáu người chết cháy, trong đó có một người được nhận định là Nguyên An công chúa của Đại Sở..