Hành động của Lạc Tinh đúng là không nằm trong dự đoạn của bất kì ai, nhưng mọi chuyện mà vị Lạc tiểu thư giả đó làm đã khiến cho ấn tượng về trà xanh của Lạc tiểu thư chân chính được nâng lên một tầm cao mới.
Đúng là người so với người càng làm cho kẻ khác phải mở mang tầm mắt.
Nếu như có thêm một người khác ở đây, họ nhất định sẽ cười nhạo Lạc Tinh là kẻ biết diễn.
Quả nhiên Lạc Tinh thật biết cách khiến cho người khác phải đồng tình.
Sống ngần ấy năm ở trên đời mà phải diễn đi diễn lại cái nhân cách không thuột về bản thân cũng thật là đáng thương.
Đương nhiên là Lạc Tinh không được đập đầu vào cột nhà như ý nguyện rồi, vì khi cô ta chuẩn bị chạm trán thì đột nhiên có vài cô hầu gái trong nhà xông ra giữ vai cô ta lại.
"Tiểu thư, cô làm gì vậy?"
Giống như một sự sắp đặt sẵn, hoặc giả là do Lạc Tinh là nữ chủ của thế giới nên được ưu ái chăng?
Người làm trong nhà có một số thì không ưa gì Lạc Tinh, một số khác lại coi cô ta như thánh mẫu.
Nhìn thấy Lạc Tinh phải đập đầu tự sát để nhận tội, đám người làm đó đã bắt đầu có suy nghĩ khác về Lạc Lạc.
Họ cho rằng vì Lạc Lạc nên Lạc Tinh mới phải đi đến bước đường này.
"Lạc Lạc tiểu thư, xin cô hãy tha lỗi cho Lạc Tinh tiểu thư đi.
Cô ấy đã biết lỗi của mình rồi..."
Thế giới này vận hành bằng cách xoay quanh nữ chủ, thế nên cũng chẳng lạ gì khi những NPC cứ liên tục chìm đắm trong ánh hào quang giả tạo của Lạc Tinh.
Chỉ có điều, cô đã đến đây rồi thì Lạc Tinh đừng mong diễn trò.
Dù là lý do nào đi chăng nữa thì cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì.
Ông bà Lạc thấy vậy thì xót con gái vô cùng, nhất là bà Lạc, bà đúng chuẩn là một người phụ nữ đanh đá, trong nhà, người có tiếng nói nhất là bà ta.
Lạc Lạc đứng đó, nhìn câu chuyện khôi hài trước mắt, cô suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng luôn rồi, Lạc Tinh đúng là giỏi đưa cô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, thật xuất sắc, cũng thật tuyệt vời.
Lạc Tinh thở hổn hển, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thánh thiện, cô ta cầm tay Lạc phu nhân, khóc đến mức không lời nào có thể diễn tả.
"Mẹ, tất cả là tại con...!huhu...!mẹ mắng con đi, đánh con đi, đừng đổ lên đầu chị nữa mà..."
Lạc phu nhân nghe vậy thì đau hết cả ruột gan rồi, bà cầm tay con gái cưng rồi quát mắng Lạc Lạc đang đứng đó.
"Lạc Lạc! Con nghe thấy gì chưa? Con còn muốn làm khổ em gái con đến bao giờ nữa?"
Nói thật, nếu không phải là đầu óc của bà Lạc có vấn đề thì là cả thế giới này có vấn đề rồi, chứ lấy đâu ra người có thể phát biểu ra câu thiếu nghĩ đến mức đố.
Lạc Lạc cũng phải bôi phục độ bạch liên của em gái giả thân yêu đây.
"Mẹ...!mẹ nói gì vậy ạ? Con đã nói em gái câu nào đâu, từ đầu đến cuối con chưa hề trách em ấy nửa lời, tuy lỗi là của em ấy, nhưng con không muốn tình cảm gia đình chúng ta rạn nứt...!Mẹ...!mẹ muốn con phải làm sao đây?"
Trong lúc nói chuyện, Lạc Lạc cố ý để lộ những vết xanh tím trên cổ, trong lòng cô thầm mắng tên cầm thú Doãn Đình Thâm.
Những vết đó nhìn bên ngoài rất đáng sợ, nhưng thực ra là do làn da của Lạc Lạc non mềm quá mức nên mới có thể biến mấy dấu hôn gợi tình của Doãn tổng thành tình cảnh này.
Nhìn thấy nó là bà Lạc lại nghĩ đến chuyện hôm qua, rồi bà lại nhớ đến nguyên nhân của tất cả.
Bàn tay đỡ lấy Lạc Tinh của bà hơi run lên.
Là người sống trong giới hào môn nhơ nhuốc này đã lâu, bà sao có thể không nghi ngờ những hành động của Lạc Tinh cho được, đứa con gái ngoan của bà không thể như vậy...
Nhưng mà...
Không...!chắc chắn là có hiểu lầm gì ở đây, thuốc ở trong rượu của Lạc Lạc chắc là một sự hiểu lầm mà thôi.
Lạc Lạc thấy ánh mắt bà ta dao động thì biết mọi chuyện đã đổi chiều rồi.
Bà Lạc yêu đứa con gái này sao? Không.
Bà ta chỉ yêu những lợi ích và sự nịnh nọt lấy lòng do Lạc Tinh mang lại mà thôi.
Chờ một ngày nào đó mà Lạc Lạc khiến bà ta chú ý, rồi có thể với lên cành cao hơn, bà ta sẽ lại đá văng Lạc Tinh đi như giày rách, thật sự là tình mẹ con thắm thiết cảm động trời xanh mà.
Lạc Lạc cong khóe môi, nhìn thấy Lạc Tinh đang bấu chặt tay người làm mà buồn cười.
Diễn hả? Ai mà không biết diễn kia chứ.
Nghĩ rồi, cô giả bộ rơm rớm nước mắt.
Lạc tiểu thư nói khóc là khóc, kiểu khóc của cô không giống với Lạc Tinh, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng cô phải chịu một sự uất ức gì đó rất lớn, đuôi mắt cô hồng hồng, cố nén nước mắt không lăn xuống dưới, nhưng cuối cùng giọt lệ như trân châu của người cá vẫn lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Lạc Lạc đưa tay lau đi vệt nước, nói bằng giọng nghẹn ngào.
"Mẹ...!con không trách em gái...!mẹ cũng đừng trách con nữa..."
Nói đoạn, Lạc Lạc lập tức xoay người chạy đi...
Ba Lạc thấy vậy bèn muốn ngăn lại, tình phụ tử trong lòng ông trỗi dậy.
"Lạc Lạc..."
Sau đó, ông quay sang trách người người bạn đời của mình.
"Bà xem bà đã nói cái gì đi kìa?".