“Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ.
Giết chết bát đại ma sứ.
Phần thưởng: Sát thuật”
Sát thuật là một loại tính năng của hệ thống, khi giết chết thiên ngoại tà ma tu vi của Trấn Đông sẽ gia tăng, sẽ không tính nếu giết sinh vật khác.
-Vậy là ta có thể yên tâm phát triển rồi.
Trấn Đông vui vẻ gật đầu, nhưng hắn ngây thơ rồi, hệ thống lên lại tiếng.
-Thưa kí chủ, bát đại ma sứ thật ra chỉ là lũ tép riu ở thế giới bên ngoài.
-Sau này những kẻ như thế kí chủ sẽ gặp như cơm bữa.
Trấn Đông cứng họng, cmn bát đại ma sứ ? Tưởng nguy hiểm lắm ai ngờ chỉ là creep thôi, vì một đám creep hắn tiêu tốn hết điểm trao đổi?
Cũng may là nhiệm vụ hoàn thành phần quà rất xứng đáng.
Quay qua nhìn đám Linh Thể , Trấn Đông hỏi.
-Này các cục cưng có thấy còn tên nào gần đây không ?
Cầm đầu là tiểu bạch trả lời.
-Chỉ khoảng 200 thui papa, làm 1000 quả tên lửa là chúng ta diệt được hết à.
Trấn Đông mặt tối sầm cầm nó lên hết vả rồi quăng xuống đất dẵm mấy cái.
-Cái gì mà chỉ khoảng 200, 8 tên đủ làm ta đi ỉa cũng sợ toi mạng rồi ,giờ lòi đâu thêm một đống, 1000 quả tên lửa ngươi tưởng trên trời rớt xuống á.
Nhìn lại đống nguyên liệu Trấn Đông khóc rất thảm thương, không lẽ chỉ mới 17 tuổi mà bị 200 tên gangbang sao ?
-Hệ thống cứu ta, cúc hoa của ta rất đáng thương nha.
Hệ thống im lặng một hồi, rồi lên tiếng.
-Để bảo toàn danh tiết ta khuyên kí chủ nên tự sát.
Trấn Đông mặt đã đen giờ càng đen hơn. Còn một cách đó là hắn mang theo hết tất cả số linh thể bên người, rồi tự tay mình diệt trừ chúng tuy là có chút nguy hiểm, mà chỉ còn cách đó nên chịu thôi.
Hít thở một hơi thật sâu, mang hết kho vũ khí vào kho đầu hệ thống, Trấn Đông đeo lên một chiết mặt nạ chống khí độc , hình con rắn cười đến mang tai.
Trong chiếc mặt nạ này chứa một loại khí làm từ linh dược. Khi hít vào sẽ tăng lên độ tập chung, nói thẳng ra là như hít cần. Mọi thứ xung quanh sẽ bị chậm lại khi hắn trong trạng thái hít khí từ đó tăng lên phản xạ.
-Đi săn thôi các con, cho chúng thấy đụng đến Xà chỉ có đường chết.
-Ok Papa
Trấn Đông ngồi trên chiếc mô tô đặc chế cho riêng mình, phóng tới 100km trên giờ, tiếng của nó rất làm người khác để ý, nhưng không ai dám lại gần xem.
Một thứ sát khí phát ra từ người hắn, lại gần sẽ có chút không thoải mái.
Sở dĩ Trấn Đông một mình đi giải quyết là vì hắn là mục tiêu của chúng, vì mình mà người khác gặp nạn, vướng vào phiền phức thì sẽ rất khó chịu.
Trên một cánh đồng về đêm, một bà lão cùng với hai người thiếu niên là đệ tử môn phái nào đó, một nam một nữ, nói chuyện với nhau.
-Bà bà khuya rồi để bọn ta dẫn người về.
Bà lão cười hiền lành gật đầu
-Được nhờ các thiếu hiệp vậy.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện, mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ con rắn có mắt đỏ ngòm, phần miệng thì phà ra từng làng khói, trang phục có chút quái dị.
Trấn Đông móc trong kho đồ hai khẩu súng bắn lưới điện, bắn vào hai tên thiếu niên, hai người nằm xuống tê liệt, ánh mắt sợ hãi nhìn hắn.
-Ngươi định làm gì? Bà lão chạy mau.
Nhưng nam thiếu niên dù hắn gào thét như thế nào, thì bà lão cũng không nhúc nhích, nói đúng ra là không di chuyển được.
-Ngươi là?
Bằng!
Bằng!
Bằng!
Không nhiều lời,Trấn Đông móc hẳn hai khẩu uzi ra xả thẳng mặt bà lão.
Thiếu nữ có chút hoảng hốt sợ hãi la lên.
-Sư huynh có phải chúng ta không xong rồi không ?
Thấy sư muội như vậy nam thiếu niên kia cũng cố gắng an ủi.
-Bình tĩnh sư muội, cùng lắm ta tìm cách thương lượng, để hắn lấy mạng ta đổi mạng muội.
Sau đấy là một màn làm hai người giật mìn, mấy chục lượt đạn đi qua , thân thể bà lão vẫn chưa ngã xuống, vẫn sừng sững đứng đó. Gương mặt thì lòi ra một cái đầu của sinh vật như nhện gào thét.
-Qúa ồn ào, đến lúc tiễn người đi rồi.
Trấn Đông lấy khẩu bazooka nhét thẳng mồm sinh vật này cho nó một chút cảm giác mạnh.
-Đùng
“ Chúc mừng kỉ chủ tiêu diệt được thiên ngoại tà ma
Dẫn khí cảnh tầng 2 : 150/2000”
Cất hết vũ khí Trấn Đông lại gần hai người thiếu niên gỡ lưới điện.
-Xin lỗi các vị, vì không để liên lụy nên ta chỉ có cách này.
Ổn định lại chút tâm tình nam thiếu niên Hồng Vũ lên tiếng.
-Cảm ơn huynh, lúc đầu có chút hiểu nhầm tại hạ thứ lỗi, thứ sinh vật kia là gì vậy?
Vỗ vai hắn Trấn Đông nói .
-Huynh không cần để ý, chúng rất nguy hiểm, như đã thấy ta xài rất nhiều hỏa lực nó mới chịu chết.
-Chúng ta không nên ở lại đây lâu cáo từ.
Lên ngay chiếc mô tô Trấn Đông phóng đi.
Đang định rời đi Hồng Vũ như quên cái gì quay lại la lên.
-Huynh đài ngươi tên gì?
Một giọng nói vọng từ xa.
-Cứ gọi ta là Ám Xà, có duyên gặp lại!