Hệ Thống Nhân Vật Qua Đường

Chương 1

Trên thế gian có bao nhiêu người? Trên trần đời có mấy trạch nam?


Chỉ có duy nhất một câu trả lời!


Đúng! Rất rất nhiều người!! Rất rất nhiều trạch nam!!


Thế mà tại sao cậu lại dính vào cái phần tử dẫm phân cẩu xuyên sách?


Hàn Tiểu Hy thực sự không còn gì để nói, cậu hoàn toàn cảm thấy bản thân tốt tính ghê gớm, không chửi rủa đại thần xuyên không.


Nhưng cậu thật sự muốn hỏi một câu. Đại thần xuyên không, kiếp trước, ta là con ghẻ của người phải không? Cớ sao lại đối xử với ta như thế?


Tua lại một chút thời gian.


Cảnh tượng hiện ra là một căn phòng tối thui, không hẳn là tối thui, có ánh sáng từ cái màn hình điện thoại hơi sáng một chút, người đang cầm 'ánh sáng' đang cười lăn cười lộn như một thằng trốn trại tâm thần. Đúng, không ai khác, đây chính là Hàn Tiểu Hy!


Cậu đang đọc tiểu thuyết trọng sinh, đương nhiên là thể loại đam mỹ rồi, cậu là trạch kiêm hủ mà.


Lướt lướt xuống một chút, Hàn Tiểu Hy quả thực cười không nổi.


Đó là chuyện gì thì không biết! Nhưng ngay sau khi Hàn Tiểu Hy chán ngán bỏ chiếc điện thoại xuống thì bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một vầng sáng chói mù mắt cẩu bao trùm lấy cậu, sau đó cậu cùng vầng sáng chói lóa biến mất không tăm hơi.


Đi về hiện thực.


Hàn Tiểu Hy đang vô cùng vô cùng bức xúc với thực tại, đây là đâu? Chịu! Hỏi cậu cậu biết hỏi ai?


" Ting! Xin chào ký chủ. Hệ thống nhân vật qua đường xin mời ký chủ tiếp nhận ký ức của nguyên chủ và đi vào làm việc!"


Một giọng nói máy móc nhưng pha chút lanh lợi xuất hiện trong đầu cậu.


Được rồi! Hàn Tiểu Hy hít một hơi dài... dài... dài... dài....


"Ký chủ?" Hệ thống gọi một tiếng.


- Cần lời giải thích!


Cậu dùng tất cả nghị lực cùng sự kiên định và bình tĩnh, cố gắng đè nén những cảm xúc tiêu cực trong lòng.


"Ting!" Một tiếng, trong não cậu đột nhiên tiếp nhận một luồng ký ức không thuộc về mình, đại não đau nhức, Hàn Tiểu Hy chỉ biết ôm đầu, cậu chưa muốn chết đâu, đau thì đau chứ không đến nỗi phải đập đầu vào cột hay làm những điều gì nguy hiểm tương tự thế đâu.


Nỗi đau dần dần qua đi, cậu cũng dần dần tiếp thu ký ức. Cơ bản thì nguyên chủ cậu xuyên qua cũng tên Hàn Tiểu Hy, tam thiếu gia của Hàn gia. Trời sinh tính tình lạnh nhạt, ách, đến đoạn này cậu suy nghĩ một hồi, lười thì cứ bảo lười đi, lạnh nhạt cái nỗi gì, chắc chưa nghe qua câu "Lạnh lùng là đỉnh cao của sự lười biếng." đâu, chắc đây là thanh niên bất cần đời. E hèm, trời sinh tính tình lạnh nhạt, phảng phất chút kiêu ngạo của thế gia chi tử, được gia đình yêu thương chỉ hận không thể bưng cả vũ trụ cho "Hàn Tiểu Hy", chỉ là có điều tuy có chút kiêu ngạo, cơ mà "Hàn Tiểu Hy" cũng khá thông minh, không vì vậy mà coi thường những người khác, nhưng vì cái tính lười nhác bẩm sinh, à, tính tình lạnh nhạt trời sinh, nên thái độ của "Hàn Tiểu Hy" trong mắt mọi người là kiêu ngạo thanh niên.


Chậc, bây giờ cậu mới chú ý đến cảnh quan xung quanh nhé, nãy giờ sao cậu cứ nhớp nhớp làm sao ấy...


Đây là cái phòng tắm! Hàn Tiểu Hy không khỏi tự cảm thán trong lòng, mỗi cái phòng tắm thôi mà rộng hơn cả cái phòng trọ của cậu rồi. Nguyên chủ thực sướng mà.


Nhưng quan trọng không phải ở chỗ đấy! Quan trọng là, toàn thân cậu vô lực, miễn cưỡng liếc mắt thấy cả phòng thì không nói đến nữa, cậu thấy cánh tay trắng nõn của nguyên chủ đang chảy máu ròng ròng kìa! Thấy ngay con dao ở dưới sàn luôn.


Chuyện gì xảy ra mà tự nhiên ngu người đi tự sát thế hả cha ơi?


Không đợi cậu trách móc xong, sức lực bị rút đi nhanh chóng, mí mắt nặng dần rồi khép lại, cậu ngất đi.


...


- Thiếu gia!! Thiếu gia!! Thiếu gia à!!


Giọng nói hốt hoảng vang lên đánh thức người ở trên giường bệnh.


Miễn cưỡng hé mắt ra, Hàn Tiểu Hy lạ lẫm nhìn người đang lay lay mình.


Ông đây vừa mất máu đấy, có thể nhẹ nhàng chút không hả?


Người kia hình như cũng tự ý thức bản thân dùng quá nhiều sức.


- Thiếu gia, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, lão gia, phu nhân cùng Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia sắp về rồi, họ lo cho ngươi lắm! Sao ngươi lại làm ra chuyện như thế chứ? Tiểu Khê thực thương tâm!


Ây dà, cậu thường đọc mấy tiểu thuyết đương nhiên cũng rõ ràng, theo như người này xưng hô, thì thân phận chính là người làm kẻ ở trong Hàn gia đấy, nhưng đáng lẽ hắn phải có bộ dạng khép nép, tôn trọng chủ nhân chứ nhở? Cái kiểu giọng õng à õng ẹo, nghe qua có ý tứ trách móc nhưng đôi mắt thì tràn đầy khinh thường thế là thế nào? Thế này là không ổn rồi, cái tình thế nô khinh chủ thế này là không ổn rồi! "Sao ngươi lại làm ra chuyện như thế chứ?" ? "Hàn Tiểu Hy" là tự sát! Tự sát đấy! Đâu phải giết người cướp của gì đâu hả trời?!


Đôi mắt Hàn Tiểu Hy nhìn người kia xẹt qua vài phần lãnh ý, thầm kêu nhất định phải cảnh giác với thanh niên nô tài khinh chủ nhân này mới được.


Người tên Tiểu Khê nãy giờ khóc đến thực thương tâm không khỏi câm lặng, chưa bao giờ tam thiếu gia nhìn hắn ta với ánh mắt ấy, thặc là đáng sợ mà!

Bình Luận (0)
Comment