Hệ Thống Nhân Vật Qua Đường

Chương 29

Hàn Tiểu Hy cảm thấy lớp mình học cũng thật kỳ lạ, rõ ràng là du học ở T quốc, sao lại nói tiếng P quốc?


Lúc này, cậu đã được xếp ngồi chung với một người rất ra dáng mọt sách, cậu ta đeo một chiếc kính khá dày, chú tâm vào một cuốn sách lớn, nhìn có vẻ rất nặng.


Cậu liền quay sang hỏi. "Này cậu, cho tớ 一 "


Không để cậu kịp nói xong người kia đã lùi xa cậu, tâm lý đề phòng, hai tay dơ thành hình chữ X trước ngực, lớn giọng. "Tôi là thẳng nam!"


Hàn Tiểu Hy tỏ vẻ (゚▽゚`*)? Thiếu niên à, không phải ai cũng như cậu nghĩ đâu, cho dù tôi có cong thì cũng không dám biểu lộ thẳng thắn ra bên ngoài nên cậu cứ yên tâm đi ha.


"Tôi cũng vậy."


Người kia lập tức thay đổi thái độ mà ôm chầm lấy cậu đầy xúc động. "Xin lỗi cậu, tôi là hủ."


Hàn Tiểu Hy mỉm cười, vỗ vai cậu ta, đáp. "Tôi cũng vậy."


Thiếu niên buông cậu ra, cực kỳ trịnh trọng mà nhìn người trước mắt, đôi tay run run nắm chặt hai tay cậu. "Cậu tên là gì thế?"


Hàn Tiểu Hy đáp. "Tôi là Hàn Tiểu Hy, gọi tôi tiểu Hy là được."


Người kia gật đầu. "Được rồi Tiểu Hy, tên tôi là Phó Nhược Quân, gọi tôi tiểu Nhược hay tiểu Quân cũng được."


Hàn Tiểu Hy lúc này mới chợt nhớ ra một vấn đề trước đó. "Tiểu Nhược, tại sao nơi này là T quốc mà trong lớp học này lại dùng tiếng P quốc để trao đổi?"


Phó Nhược Quân đáp. "Cậu vào đây mà không biết sao? Ba phần tư người ở đây đều là người P quốc. Chương trình giảng dạy ở đây tuy áp dụng như T quốc nhưng lại giảng dạy bằng tiếng P quốc."


Hàn Tiểu Hy suy ngẫm một chút, biết thế một tháng nay cũng không học tiếng T quốc làm gì cho mất công.


Phó Nhược Quân như tìm được tri kỷ, càng siết chặt tay của cậu. "Này cậu biết tác giả Độc Cô Lang Vương không?"


Hàn Tiểu Hy theo quán tính đáp. "Đấy là tớ mà?" Sao phải biết chứ?


Lúc này mới chợt nhận ra mình đang nói cái gì, thì người phía trước đã dùng ánh mắt tỏa sáng lung linh chói lóa như đèn pha nhìn cậu. "Đại thần!! Tôi là fan hâm mộ của ngài đây! Làm ơn cho tôi xin chữ ký!!"


Hàn tiểu Hy chợt nhận ra, khi Phó Nhược Quân hét lên câu này thì tất cả một người đều nhìn về phía cậu, cậu vội vàng khẽ đưa một ngón tay đặt lên môi mình, nhìn về phía Phó Nhược Quân "Suỵt!" một tiếng, sau đó quay lại nhìn các thành viên trong lớp. "Ha hả! Không có gì! Không có gì đâu!"


Nói xong thì tiếp tục đối thoại với Phó Nhược Quân. "Cậu nói nhỏ nhỏ thôi, kinh động đến mọi người luôn kìa."


Phó Nhược Quân hạ mắt, mím môi. "Tớ xin lỗi."


Hàn Tiểu Hy cảm thấy cậu bạn trước mắt này có trái tim mỏng mảnh dễ vỡ hơn cả thiếu nữ nữa, cậu đưa tay lên vỗ nhẹ vai Phó Nhược Quân, mỉm cười. "Được rồi, để tớ ký cho cậu."


Phó Nhược Quân nháy mắt khôi phục tâm tình, hai mắt lại sáng lên, hưng trí bừng bừng, đưa giấy bút cho cậu.


Hàn Tiểu Hy tỏ vẻ( ̄□ ̄;)Bạn học Phó quả nhiên lật mặt rất nhanh.


Sau tâm tình hí ha hí hửng cầm được chữ ký, Phó Nhược Quân nghiêng đầu nghi vấn. "Tiểu Hy, tại sao hơn hai tháng nay cậu không ra chương mới vậy?"


Hàn Tiểu Hy thở dài. "Đây là một câu chuyện buồn."


Phó Nhược Quân cười hì hì. "Vậy nói làm sao cho vui đi."


Hàn Tiểu Hy: ┏|*_ _|┓Này bạn yêu, bạn cũng không thể lật mặt nhanh như vậy chứ? Chuyện buồn làm sao kể cho vui được?


Thấy Hàn Tiểu Hy không trả lời, Phó Nhược Quân buồn bã. "Nếu cậu thấy không tiện... vậy thì không trả lời cũng được."


Hàn Tiểu Hy tỏ vẻ (゚'Д`゚)゚. "Được rồi, tớ chịu thua cậu đấy, chuyện là một tháng trước tớ bị va đầu, vì thế ngất một tháng, tớ sang đây để quên đi những chuyện không vui, nhưng điện thoại bị hư, mua cái mới tớ lại lo học tiếng nước T nên quên ra truyện."


Ngắn gọn, súc tích, ít sơ hở.


Phó Nhược Quân lập tức nhíu mày, trên mặt hiện ra đầy sự lo lắng. "Cậu bị va vào chỗ nào? Còn đau không? Không có di chứng gì chứ? Dù sao cũng ngất đến một tháng."


Hàn Tiểu Hy lắc đầu. "Tớ đã không sao rồi."


Phó Nhược Quân thở phào. "Vậy thì tốt rồi."


Chuông vào học reo lên ngay sau đó, bắt đầu tiết học.


...


Hàn Tiểu Hy theo Phó Nhược Quân đi nhận phòng ở ký túc xá.


"Cậu ở phòng nào vậy?" Phó Nhược Quân tò mò nhìn cậu.


Hàn Tiểu Hy rút điện thoại ra lướt lướt. "Hmm... là phòng 930..."


Phó Nhược Quân vuốt cằm, nhìn sắc mặt khá hưng phấn của Hàn Tiểu Hy mà nói. "Cậu sao thế? Phòng nay có gì đặc biệt à?"


Hàn Tiểu Hy cười cười. "Cậu không biết à? 930, chính là 'Rất nhớ cậu' đó."


*930 = 好想你 Hǎo xiǎng nǐ: rất nhớ em.


Phó Nhược Quân mở to mắt. "Giờ mới biết luôn! Hóa ra là như thế! Đúng thật sự là rất đặc biệt! Này, cậu cũng xem cho tớ đi, phòng của tớ là số 1314 đó!"


Hàn Tiểu Hy nhướn mày. "Có vẻ rất xa phòng của tớ." Sau đó cậu cũng giải đáp cho Phó Nhược Quân. "1314, nghĩa là trọn đời trọn kiếp."


*1314 = 一生一世 yì shēng yí shì: Trọn đời trọn kiếp.


Phó Nhược Quân hưng trí bừng bừng đáp. "Nghe có vẻ rất may mắn!"


Hàn Tiểu Hy mỉm cười. "Đúng vậy, quả là một con số may mắn, thực sự có rất nhiều người muốn có được '1314', tiếc là, phí cả nửa đời, cũng chẳng thể đổi lại được bất cứ cái gì."


Phó Nhược Quân khẽ hạ tròng mắt xuống, không ừ hử gì cả.


Bỗng dưng, từ phía sau hai người vang lên một giọng nói. "Phó Nhược Quân, tôi muốn cùng cậu '1314'!"

Bình Luận (0)
Comment