Hệ Thống Nhân Vật Qua Đường

Chương 45

Làm hay không làm? Không làm hay làm không bao giờ có thẻ gói gọn trong một lời!


Cảm xúc của Hàn Tiểu Hy bây giờ cực kỳ (ಥ⌣ಥ)...


Hàng ngàn câu "đậu má" chạy qua đầu cậu.


Làm! Người bị đè sẽ là cậu.


Không làm! Người chết là cậu.


Còn có nhân tính sao? Còn có nhân tính sao? Hả? Hả?? Hả?? Hả!!?


Khương Thiên cười nhẹ nhàng nhìn cậu, ôn nhu cởi chiếc áo ngoài của cậu ra.


Hàn Tiểu Hy trợn trắng mắt: [Cậu làm cái gì thế hả??]


Khương Thiên nói. "Cậu nghe thấy mà. Không làm thì cả hai đều chết đấy thôi!"


Hàn Tiểu Hy muốn nhảy vực!!


Nhưng quan trọng là hiện tại cậu không có cả sức để nhấc tay chứ huống hồ gì là nhảy vực!


Trong khi cậu đang suy nghĩ thì Khương Thiên đã lột sạch cậu từ trên xuống dưới rồi.


Hàn Tiểu Hy bi tráng nghẹn ngào: (ಥ⌣ಥ) Xong rồi... cúc hoa yêu dấu của tui...


Khương Thiên ôm Hàn Tiểu Hy bước vào phòng tắm.


Hàn Tiểu Hy: Muốn chơi phòng tắm play sao?


Khương Thiên ôn nhu gật gật đầu, xả đầy nước nóng vào trong bồn tắm rộng đủ cho năm người cùng vào chung một lúc.


Hắn đặt Hàn Tiểu Hy vào trong bồn, mắt hướng về hắn, cỏn bản thân thì đứng cách bồn tắm nửa mét, từng chút từng chút cởi đồ.


Hàn Tiểu Hy kìm lòng không được mà nuốt ực một cái.


Khương Thiên nhìn bề ngoài trông có vẻ thiếu da thiếu thịt, thế nhưng!


Hắn là thừa thịt đấy!!


Chao ôi! Cơ bắp kìa!


Chao ôi! Cơ ngực kìa!!


Chao ôi!! Cơ bụng sáu múi bồi thêm cái nhân ngư tuyến kia kìa!


Chết tiệt! Cái cơ thể hoàn mỹ gì đó quả nhiên cực kỳ đáng ghét!


Khương Thiên bất đắc dĩ cười cười.


Cái này là thành quả của năm năm tập luyện chứ không đùa được đâu!


Cái gì cũng phải có giá của nó, đâu phải hắn vừa sinh ra đã có đâu!


Hàn Tiểu Hy bần thần soi mói người ta, tâm trạng không có chút xoắn xuýt, xấu hổ hay ngại ngùng tí nào, dáng vẻ thương tâm khi chuẩn bị tinh thần hy sinh lúc nãy bay cái 'vèo!' mất sạch.


Lúc này, Khương Thiên đã bước vào bồn tắm, Hàn Tiểu Hy có một xúc động muốn cắn người.


Khương Thiên ngồi đối diện cậu, nhưng mà đối diện ở đằng xa thật xa kia.


Nước trong vừa đủ để cậu thấy rõ rõ ràng ràng 'hàng' của hắn.


Hàn Tiểu Hy xuýt xoa, cái đấy mà cắm vào người không chết cũng liệt!


Khương Thiên cười cười, không nói gì, chỉ là khuôn mặt biểu lộ rõ ràng cực kỳ kiêu ngạo.


Hàn Tiểu Hy triệu hồi thiên thần cùng ác ma!


Chỉ là...


"Ah~! Dừ...! Dừng... ah~!" Thiên sứ lúc này cả người không một mảnh vải che thân, chỗ nào cũng loang lổ một đống dịch trắng mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đó.


Trong miệng y lúc này đang bị hai ngón tay của tên ác ma chơi đùa đến mức nước bọt kìm không được mà chảy ra thành dòng, kéo từ miệng xuống chiếc cổ mảnh khảnh cho đến giữa ngực ửng đỏ đầy dâm mỹ.


Hàn Tiểu Hy không dám tưởng tượng cảnh tiếp theo...


Một Khương Thiên ngồi đối diện cười đến yêu nghiệt.


Rất rõ ràng!


Hắn thấy hết luôn rồi...


"Không ngờ cậu lại..." Hắn nói lửng câu, nhìn cậu một cách đầy... ừm, khiêu khích?


Hàn Tiểu Hy cảm thấy bản thân muốn trở thành một hạt bụi nhỏ nhoi trong chốn nhân gian đầy khắc nghiệt này.


"Cậu có hóa thành bụi tôi cũng 'làm' được cậu."

Hàn Tiểu Hy tỏ vẻ ( / ^ \ )!


Khẩu vị thât nặng!


Khương Thiên nói. "Tôi chỉ 'làm' với cậu thôi, nặng hay nhẹ là do cậu tự quyết định."


Xong, hắn từ từ bước đến chỗ cậu.


Hàn Tiểu Hy muốn trốn..., tiếc là không thể...


Cậu kìm không được, theo bản năng mà khép chặt hậu đình.


Lúc này, bàn tay của ai kia lại sờ soạng vào chỗ ấy.


Hàn Tiểu Hy: [. . . Xin hãy nhẹ nhàng với tui...]


Khương Thiên mỉm cười ôn nhu, không ừ hử gì hết, nâng cậu ngồi lên đùi mình, đưa cự vật đã cương lên đầy gân guốc ma sát vào nơi giữa mông cậu.


Ừm, chả có tiếng gì hết.


Hàn Tiểu Hy lúc này chỉ có ý thức là rõ ràng, hơi sức gì cũng hết sạch rồi.


Nhưng mà, trong tiềm sức cậu vẫn cực kì có sức mạnh.


[To lắm đó! Nhẹ thôi! Chòi má! Nhột! Muốn làm thì làm luôn đi!!]


Khương Thiên: ". . ." 


Hắn thở dài một tiếng, nếu biết chuyện sẽ đến như vậy, chắc chắn...


Hắn nên làm cậu lâu rồi.


Đỉnh đầu cự vật bắt đầu luồn dần vào hậu huyệt, nhưng còn kèm theo cả nước tắm cũng tiến vào.


Cảm giác bị lập tức lấp đầy làm Hàn Tiểu Hy cực kỳ không thoải mái, muốn nấc lên một tiếng nhưng cơn nấc chỉ nghẹn lại nơi cổ, rồi hoàn toàn tiêu biến, liền rầu rĩ không vui, cái cảm giác bất lực này chả ai muốn cả, không có tí tình thú nào cả!


Khương Thiên lại xuất hiện một tia lo lắng, xoa xoa nơi cổ họng của cậu, ôn nhu hỏi một câu. "Có khó chịu không?"


[Không có...]


Ý nghĩ của Hàn Tiểu Hy vừa dứt, cự vật trực tiếp bộc phá mà đâm thẳng vào thật sâu bên trong nội bích đã chứa không ít nước.


[Khốn nạn...!]


Khương Thiên nỉ non bên tai cậu. "Còn chưa xong đâu mà..."


...


Lời tác giả: Đúng là chưa xong thật, chương sau mới là H nhé, chương này thả thính tí thôi, hihi. <3

Bình Luận (0)
Comment