Hệ Thống Nhân Vật Qua Đường

Chương 55

Hàn Tiểu Hy chăm chú nghe câu chuyện của họ. Khương Thiên thấy cậu không có ý định tiếp chuyện liền lên tiếng. "Không gian này vì sao lại biến thành như vậy?"


Leave lắc đầu tỏ ý không biết, mọi chuyện cứ đột ngột, như có người để ý một vật nhỏ lung linh, nảy ra ý định muốn phá hủy nó, rồi bóp nó thành mảnh vụn vậy. Không có một điềm báo trước, cũng chẳng hề có bất cứ một dấu hiệu nào, thậm chí, khi Leave vẫn chưa hề nhận biết được nguy hiểm tới gần, vẫn an nhiên vui vẻ thì tất cả đều bị cuốn phăng đi.


Khương Thiên khẽ tựa cằm, không biết đang suy nghĩ điều gì. 


Hàn Tiểu Hy lại đột nhiên nghĩ ra một điều gì, kỳ lạ hỏi Leave. "Chuyện xảy ra từ lúc nào?"


Leave nói. "Thời gian ở từng không gian đều khác với nhau, nếu tính thời gian ở nơi này thì chuyện đã trôi qua hơn mười năm, còn tính thời gian ở tầng cao, thì mọi chuyện mới xảy ra gần một năm trước."


Hàn Tiểu Hy kinh hãi. 


Gần một năm trước, chẳng phải là lúc Khương Thiên "phá xích" trùng sinh sao? Cái này không thể nào là trùng hợp được.


Thương Thành Đông lập tức nói ra đáp án mà Hàn Tiểu Hy không dám đề cập. "Gần một năm trước, khi Khương Thiên dùng bạo lực để tự trùng sinh, chủ hệ thống mất đi một năng lượng cực lớn vì sự kiện này, vậy nên anh ta chọn một vài không gian mà bản thân cảm thấy không-cần-thiết để hút sạch năng lượng để trùng tu cho hệ thống."


Night ôm lấy thân thể của Leave đang kịch liệt run rẩy, không thể tin được mà nói. "Chỉ vì duy trì một bộ phận mà đánh đổi cả mạng sống của hàng nghìn tỷ sinh linh, không hổ danh là 'thần'."


Tất cả đều chìm đắm trong một khoảng lặng, sự tàn nhẫn đến khốc liệt này thực sự cũng chỉ hắn ta mới có thể nhẹ nhàng làm ra, cướp đi không chỉ một, mà đến hàng nghìn tỷ sinh linh, đến cả đất, nước cũng không buông tha, thậm chí đến không khí cũng chỉ keo kiệt để lại một chút coi như bão hòa, một không gian vốn tươi đẹp biết bao bỗng dưng trở thành một không gian chết, đau đớn biết bao nhiêu, người phải đứng nhìn hành tinh của mình diệt vong, lại càng phải chịu nỗi giày vò lớn biết bao nhiêu.


Vết thương vốn chưa lành lạ lần nữa bị xé rách, đôi vai của Leave run rẩy kịch liệt, ngày tận thế cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh tựa như một chuỗi vô hạn giày vò về tinh thần, không thể nào chấm dứt, anh bất lực, cả trong quá khứ lẫn tương lai. Anh không thể mang lại hạnh phúc cho bất kỳ ai, cũng chẳng hề bảo vệ được bất cứ thứ gì.


Night dịu dàng hôn lên mắt Leave, cắt đứt sự giằng xé mà người trong lòng đang phải chịu đựng, hắn nhẹ nhàng nói. "Tất cả đều đã qua rồi..., dù như thế nào, quá khứ, hiện tại hay tương lai, anh sẽ không bao giờ rời khỏi em."


Nhìn cảnh tượng ấy, Hàn Tiểu Hy không khỏi thổn thức. Leave dù sao vẫn còn có một Night ở bên cạnh, trải qua đau đớn tột cùng, lúc quay lại vẫn còn một người đứng ở đó, kiên nhẫn chờ mình, nở một nụ cười an tâm. Hạnh phúc đúng là một thứ ai cũng mong muốn, vô giá, lại chẳng thể cưỡng cầu. Nhưng dù thế nào, hành tinh của Leave đã không thể quay về, thế giới của Leave cũng chỉ còn Night ở lại, và đồng thời, trong mắt Night cũng vốn chỉ có Leave, vĩnh viễn không thể chia cắt.


Khương Thiên cốc nhẹ một cái lên trán Hàn Tiểu Hy, hắn nói. "Đang nghĩ gì thế?" 


Hàn Tiểu Hy cũng không giận dỗi, chỉ thúc vào hông của hắn một cú nghe rất thốn. "Chẳng có gì, chỉ là cảm thấy rất hâm mộ."


Khương Thiên run run cười một cái vô cùng miễn cưỡng, song, giọng nói vẫn lộ vẻ thản nhiên. "Hâm mộ cái gì? Vẫn là nên chú trọng hiện tại hơn, chẳng phải em đã có tôi rồi sao? Những thứ khác trong mắt tôi, đều không thể quan trọng bằng em."


Hàn Tiểu Hy liếc hắn cháy mắt, chẳng qua nụ cười ngọt ngào vẫn bán đứng tâm trạng của cậu. Con người ấy mà, mấy lời ngọt ngào đều rất tuyệt vời, vừa thỏa mãn thích giác lại vừa thỏa mãn tâm tình.


Thương Thành Đông: Các người không thể làm tổn thương tôi nữa đâu, vì trái tim này đã chai sạn rồi...


...


Dù như thế nào, chuyện cấp bách trước mắt vẫn là rời khỏi đây, vì vậy, Hàn Tiểu Hy lên tiếng. "Leave, Night, hai người có biết cách nào để rời khỏi đây không, ý là chỉ những người ngoại lai như chúng tôi?"


Leave lắc đầu, anh thực sự không biết gì cả.


Night lại trầm ngâm rồi nói. "Tương truyền năng lực của nhà tiên tri có thể điều khiển không gian, nếu tôi không nhầm, thì linh hồn của cậu có ấn ký đặc biệt của dòng dõi tiên tri, đã thế, chẳng phải rời đi dễ như trở bàn tay sao?"


Thương Thành Đông suýt nữa thì cười ha hả, nhưng vẫn cố nhịn lại, giải thích thay cho Hàn Tiểu Hy. "Xem ra năng lực của anh cũng không hề nhỏ, cậu ta đích thực là một nhà tiên tri, tuy nhiên vẫn chưa biết điều khiển được sức mạnh của bản thân, hiện tại ấy à, cũng chẳng khác chúng tôi là bao."


Night nói. "Vậy cũng chỉ có cách còn lại, việc này phải nhờ Leave, em ấy chính là cột thời - không của thế giới này. Tuy nhiên, việc đưa các người rời khỏi đây sẽ tốn một phần năng lượng không hề nhỏ. Thế, quý khách muốn trả tiền mặt hay quét thẻ chuyển khoản đây?"


Ba người Hàn Tiểu Hy cứng lại, cứ tưởng Night này thuộc loại lạnh lùng trầm tính thế nào, ai ngờ trong ngoài bất nhất.


Thương Thành Đông thở dài. "Vẫn là trả trước đi, năng lượng này, cứ rút trên người Khương Thiên đi."


Hàn Tiểu Hy trố mắt. "Không được, muốn thì rút của tôi đi."


Thương Thành Đông liền gật gù, đúng là có trai quên bạn, có sắc khinh bè, chưa gì đã muốn bảo bọc nhau rồi, số ăn cơm chó thật khổ. "Trên người Khương Thiên có chứa số năng lượng cực lớn dùng để xé rách không gian nên anh ta mới trọng sinh về được, tôi với cậu đều là hai con cò, rút chưa được nửa thì hấp hối cả đôi, sao chơi?"


Khương Thiên cũng tỏ vẻ tán thành, hắn không ngại để bản thân mệt mỏi một chút, sao có thể nỡ để người thương vừa ôm vào tay đã phải hi sinh vì mình.


Hàn Tiểu Hy cảm động nhìn Khương Thiên, Khương Thiên cũng âu yếm nhìn Hàn Tiểu Hy, vẽ ra một mảnh trời màu hường phấn.


Thương Thành Đông: Nồi cơm chó này tôi từ chối ăn, cảm ơn.

Bình Luận (0)
Comment