Trù phòng là nơi sắc thuốc thường ngày của Lâm Hạo Thiên. Cho nên, nơi này cũng chiếm diện tích tương đối lớn, ít nhất là gấp bốn năm lần tiểu viện của Lâm Hạo Phàm.
Bởi vì Lâm Hạo Thiên sức khỏe không tốt, mắc phải bệnh kén ăn. Nên Lâm gia phụ mẫu còn đặc biệt mời tới một vị trù sư, vì hắn ta nấu ăn mỗi ngày.
Trù sư này tên là Vương Lục, là một nam nhân trung niên, thân hình mập mạp chí ít cũng có trên 200 cân. Đứng ở nơi đó liền giống như là một tòa núi nhỏ, có phần dọa người.
Không lâu sau, Lăng Phàm liền đạp vào ngạch cửa Trù phòng. Quanh thân biến ảo ra một loại ngông nghênh chi khí, đem bộ dạng của một cái hoàn khố công tử triển lộ ra.
"Vương Lục đâu? Mau ra đây cho bản thiếu gia!" Vừa đi vào, Lăng Phàm đã chỉ đích danh của Vương Lục mà gọi.
Âm thanh của Lăng Phàm thành công thu hút đến sự chú ý của những nô tài ở đây. Tất cả bọn họ đều đồng loạt cúi đầu, xưng hô một tiếng :"Nhị thiếu gia."
Không để Lăng Phàm đợi lâu, chưa đến một phút sau, chỉ thấy một cái đại bàn tử liền từ trong trù phòng đi ra. Gã vẫn còn quấn lấy cái khăn ở ngang lưng, trong tay cầm một con dao phay. Lúc bước đi, thịt mỡ trên người liền ùn ùn di động, phảng phất lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Khi nhìn thấy điệu bộ và khí chất cuồng lãng hôm nay của Lăng Phàm, Vương Lục không khỏi kinh ngạc trong lòng. Nhị thiếu gia hôm nay tại sao lại táo bạo như vậy a?
Nhưng trên mặt vẫn vô cùng kính cẩn, nịnh nọt :"Không biết Nhị thiếu gia đại giá quang lâm a. Tiểu nhân không đón tiếp từ xa, đúng là thất trách quá mà."
Khi Vương Lục cười, một đám thịt nọng trên mặt liền dồn nén lại với nhau, con mắt híp thành một cái khe, vô cùng khiến người buồn nôn.
Trong lòng Lăng Phàm không ngừng giãy giụa, mí mắt nhảy đến lợi hại.
Thật mẹ nó cay con mắt a! Bổn tọa cần một lít Thần thủy tẩy tẩy mắt.
Mặc dù đáy lòng đã sớm nhảy dựng, nhưng trên mặt Lăng Phàm vẫn không biểu hiện ra. Một tay còn khoác lên cổ của Vương Lục, đem cơ thể của hắn kéo đến cùng mình vai sóng vai.
Gương mặt Lăng Phàm tươi cười không mấy hảo ý, vô cùng âm trầm, vô duyên vô cớ làm thâm tâm Vương Lục có phần sợ hãi :"Vương Lục, con mắt này của ngươi đúng là vô tích sự a."
"Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, bản thiếu gia là ai a?"
Vương Lục kinh ngạc mở to mắt, tức khắc nghĩ ra một cái suy đoán kinh người. Sau đó, mới không xác định dò hỏi :"Đại...đại thiếu gia?"
"Ha, xem ra mắt chó của ngươi cũng không phải là không cứu chữa được." Vừa lòng gật đầu, nhưng Lăng Phàm cũng không có buông ra Vương Lục.
Biết được kẻ này xác thực chính là Đại thiếu gia, phản ứng đầu tiên của Vương Lục là không tin.
Trước kia, gã cũng đã từng gặp qua Đại thiếu gia một lần. Khi đó, hắn lộ ra vô cùng tĩnh mịch, trầm lặng, quanh người bao bọc một cỗ quê mùa cùng quạnh quẽ chi khí.
Hơn nữa vài ngày trước, gã còn nghe tới việc Đại thiếu gia bị người hủy dung, phá hủy đan điền, trở thành một cái phế nhân.
Thế nhưng, kẻ đứng trước mặt gã lúc này rõ ràng là vô cùng khỏe mạnh, không giống như vừa bị thương qua.
Hơn nữa, gương mặt không nhìn ra dị dạng gì, vẫn tuấn mỹ như vậy. Y phục trên người cũng vô cùng quý giá, khí chất càng là hiên ngang, mạnh mẽ.
Đây chính là Đại thiếu gia vẫn ăn mặc cũ kĩ, tính cách quái gở trong trí nhớ của gã hay sao?
Kinh ngạc trôi qua, Vương Lục vội vàng hoàn hồn lại. Gã chính là người của Nhị thiếu gia a, tại sao lại phải khom người uốn gối với một cái Đại thiếu gia không được sủng ái kia chứ?
"Đại thiếu gia, ngươi tránh ra đi, ta còn phải trở nấu canh hầm cho Nhị thiếu gia." Cảm thấy bản thân vừa bị đùa bỡn, nịnh nọt nhầm người, Vương Lục liền âm trầm sắc mặt nói, không cho Lăng Phàm một chút mặt mũi nào. Còn không quên đem Nhị thiếu gia dời ra.
Lăng Phàm không phải người ngu, nhanh nhạy phát hiện được thái độ chuyển biến của Vương Lục. Ngay cả 'tiểu nhân' cũng không thèm xưng.
Nhưng là, trên mặt Lăng Phàm không có một chút bất mãn nào. Thậm chí còn mỉm cười càng sâu siết lấy vai của Vương Lục, nói thẳng :"Vương Lục a Vương Lục, cái đuôi của ngươi đều sắp vểnh lên trời rồi a. Đây cũng không phải là một tín hiệu tốt đâu."
"Ngươi đừng quên, dù cho bổn thiếu gia có là một con hổ con tàn tật, bị đàn hổ xa lánh đi nữa, thì chung quy, hổ vẫn sẽ là hổ. Mà ngươi đâu, một con chó mãi mãi vẫn chỉ là một con chó mà thôi. Hổ cắn chết chó, ngươi cho rằng sẽ có người quan tâm sao?"
Thân hình Vương Lục vô cùng cồng kềnh, mà dáng người Lăng Phàm lại thiên về cao gầy. Khi hai bóng người đứng cạnh nhau, trong nháy mắt lộ ra một hình ảnh quái dị. Giống như Vương Lục đang cố tình chèn ép Lăng Phàm.
Thế nhưng, chỉ có một mình Vương Lục biết rõ, gã là hoàn toàn bị hắn khống chế a.
Cánh tay thoạt nhìn gầy gò, ốm yếu của thiếu niên khi vòng qua vai của gã lại giống như là một cái gông xiềng. Mặc cho gã có gắng gượng bao nhiêu, nhưng vẫn không tài nào tránh thoát được.
Sức mạnh thật là to lớn.
**Cảm ơn Luvuorelse đã ủng hộ KP cho ta nhé.