Vạn Tam Gia?
Lăng Phàm lúc này không quan tâm đến nhiệm vụ vừa mới phát ra. Trái lại, lại đối với phiền phức của Vạn Nghiên Dương cảm thấy rất hứng thú.
Phảng phất như nhìn rõ được suy nghĩ của hắn, Vạn Nghiên Dương liền trầm ngâm một chút. Sau đó, mới chậm rãi kể ra :"Cách đây hai năm, bằng năng lực kỳ dị của mình. Ta liền đã phát hiện ra được, phụ thân của ta đối với ta giống như sinh ra tâm tư gây rối..."
"Cách đây ba ngày, nhân lúc đêm khuya không người, ông ta đã lặng yên trộm chui vào phòng của ta. Muốn đối ta...làm chuyện cầm thú không bằng."
"Nhưng khi ông ta còn chưa kịp đắc thủ, thì lại vô tình bị mẫu thân của ta phát giác ra. Sau đó, ông ta đã tiên hạ thủ vi cường, ở trước mặt ta đem bà ấy giết chết! Hơn nữa, còn truyền tin ra ngoài nói rằng bà ấy là bị bệnh mất."
Nói đến đây, Vạn Nghiên Dương không khỏi phì cười, nhưng trong tiếng cười, lại ẩn chứa vô tận chua xót :"Ha ha, người khác đều cho rằng hai người bọn họ tình cảm thâm hậu. Cho rằng ông ta là một người tốt. Thế nhưng, buồn cười thay, bọn họ chính là một đám mắt mù ngu xuẩn a...Giống như ta và mẫu thân vậy..."
Thật khó tưởng tượng được, một thiếu nữ đã phải trải qua những gì mới có thể trong thời gian ngắn như vậy, bình tĩnh đem mọi chuyện đau khổ trong lòng mình nói ra.
Lăng Phàm không nói gì, trên mặt cũng không có biểu lộ dư thừa nào.
Hắn nhìn qua quá nhiều dơ bẩn trên thế gian này, nên đối với chúng đã sớm chết lặng từ lâu.
Vả lại, hắn biết rõ, nữ nhân này nhìn như yếu ớt, nhưng trên thực tế lại vô cùng kiên cường. Căn bản sẽ không dễ dàng buông xuôi như vậy.
Quả nhiên, cũng không cần Lăng Phàm an ủi, Vạn Nghiên Dương đã tự làm dịu lại cảm xúc của mình :"Ba ngày qua, ông ta đã phái người đến giám sát ta, đem ta giam lỏng. Nhưng bởi vì mấy ngày này người đến thăm viếng tương đối nhiều, nên ông ta cũng không dám làm quá phận."
"Hai ngày nữa, tức là ngày mẫu thân ta hạ táng, thì cữu cữu của ta sẽ đến đây mang ta rời đi. Khi đó, ta cũng chính thức xem như an toàn."
"Mà do đó, trong hai ngày này, ông ta nhất định sẽ tìm cách xuống tay với ta. Cho nên ta mới yêu cầu ngươi tới để bảo vệ ta." Nói đến đây, Vạn Nghiên Dương liền ngẩng đầu nhìn xem Lăng Phàm.
Biết được tiền căn hậu quả, nhưng Lăng Phàm cũng không vui vẻ gì. Hắn không chút dao động hỏi :"Vậy nếu ta không đến, ngươi sẽ làm gì?"
"Ta sẽ bỏ trốn. Quần áo ta đều xếp sẵn hết rồi đây." Vừa nói, Vạn Nghiên Dương còn vừa chỉ chỉ vào phía chân giường.
Quả nhiên, ở ngay đó, Lăng Phàm liền nhìn thấy được một cái tay nải đã được buộc chặt vô cùng tươm tất.
Vì vậy, hắn lại càng thêm hiếu kỳ :"Nếu đã vậy, sao bây giờ ngươi không bỏ trốn đi? Ngươi tin tưởng ta đến vậy ư? Rõ ràng là vẫn còn cách khác. Vậy thì dùng thân thể cùng ta làm giao dịch thật sự đáng sao?'
"Thà rằng tiện nghi ngươi, ta cũng sẽ không để ông ta đắc thủ."
"Về phần bỏ trốn...nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không làm vậy. Ta muốn bồi ở bên cạnh mẫu thân mình những ngày cuối đời, không muốn bà dù chết rồi vẫn phải cùng nam nhân ghê tởm kia lá mặt lá trái ở cạnh nhau."
Từ lời nói liền biết được, Vạn Nghiên Dương rõ ràng là một cái hiếu nữ. Hơn nữa còn đặc biệt yêu thương mẫu thân cái loại kia.
"Tốt, nếu đã vậy, ta liền sẽ không từ chối nữa." Lăng Phàm nói.
Hắn có thể nhìn ra được, nữ nhân này không có nói dối.
Về phần Vạn Tam Gia là cái Uẩn Khí cảnh tu sĩ, cao hơn hẳn một đại cảnh giới, hắn cũng không sợ hãi một chút nào.
Có lẽ hắn đánh không lại đối phương. Thế nhưng, cho dù hắn có mang theo một cái Vạn Nghiên Dương đi nữa, thì với Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, đối phương muốn đem hắn giữ lại, đó căn bản là không có khả năng.
Nghe thấy Lăng Phàm đồng ý, trên mặt Vạn Nghiên Dương liền hiện ra ý cười ngọt lịm.
Giống như nhớ tới sự kiện gì, nàng liền ngượng ngùng xem hắn. Sau đó, tay nhỏ lại bắt đầu động.
Bàn tay của nàng chạm vào trên sườn mặt của hắn, đem khăn che mặt của hắn gỡ xuống. Sau đó, từng đầu ngón tay liền chạm vào làn da mang theo xúc cảm lạnh lẽo giống như ngọc thạch.
Nàng hơi run lên, nhưng hai tay lại ôm lấy sườn mặt của hắn.
Lăng Phàm hơi cúi đầu nhìn nàng, đối với động tác vụn về của nàng là một trận trầm thấp hỏi :"Ngươi không sợ ta ngủ xong liền không nhận người?"
"Ngươi sẽ không."
Vạn Nghiên Dương phản bác. Nhưng kế tiếp, nàng lại nhẹ nhàng cười khẽ nói :"Mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng ta có một loại cảm giác, ngươi nhất định rất anh tuấn."
"Ân, linh cảm của ngươi rất không tệ." Lăng Phàm không chút e thẹn tự luyến đáp, tâm tình giống như bị nàng hống cho vui vẻ.
Nhưng là, ngay tức khắc, Lăng Phàm không khỏi bị xúc cảm mềm mại từ trên da thịt truyền tới làm cho kinh ngạc.
Chỉ thấy, Vạn Nghiên Dương vừa mới trộm ngẩng đầu hôn hắn. Thế nhưng, bởi vì trở ngại chiều cao, nên cái hôn này cứ vậy liền rơi vào trên cằm của hắn.
Phát giác được bản thân đã đánh lén thất bại, Vạn Nghiên Dương không khỏi đỏ bừng mặt. Nhất là khi nghe thấy âm thanh trêu chọc kia...
"Tiểu nữ nhân, ngươi đúng là to gan lớn mật hơn ta tưởng a."
Cũng không để nàng kịp phản ứng, Lăng Phàm đã cúi đầu che lại miệng nàng, dũng mãnh gặm cắn.
"Ngô..." Vạn Nghiên Dương bất ngờ bị tập kích, không khỏi nhỏ giọng kinh hô. Hai tay theo bản năng muốn đẩy hắn ra. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể buông xuôi, vòng ra sau lưng ôm lấy cổ hắn.
**Cảm ơn Hoozuki1110 đã đẩy KP a.
**Bổn văn cốt truyện là chính, Sắc chỉ là phụ thôi nha. Nhóc không chuyên viết Sắc, yếu tố Sắc chỉ nhằm để giảm stress cho một số đọc giả mà thôi. Nên nếu viết không hay thì xin đừng nói ta a. ( Bởi vì nói ta sẽ bị ta phốt + mắng đấy.)