Chỉ thấy bên trong, thi xác trải dài trên mặt đất, căn bản là không có một vật sống, tình trạng vô cùng thảm liệt.
Dù nhìn quen sinh tử, nhưng Trương Phỉ cũng không khỏi bị tràng cảnh này kinh động.
Hắn run rẩy vượt qua sân lớn, đi vào trong sảnh đường.
Mỗi nơi Trương Phỉ đi tới, xác chết đều đã lạnh cóng, máu tươi khô đặc.
Hắn cũng đã xem qua vết thương trên người của thi thể. Tất cả đều là nhất kiếm phong hầu, nhanh - chuẩn đến đáng sợ.
Rất nhanh, Trương Phỉ liền đi tới đại điện đặt linh đường. Trên mặt đất tụ tập một đám xác chết, cùng một cỗ toái thi phá nát không nhìn ra nhân dạng. Khiến Trương Phỉ rất nhanh nhìn ra chỗ không đúng.
Đám xác chết này, ngoại trừ vết thương trên cổ ra, thì hai tay còn dính rất nhiều máu tươi cùng thịt vụn. Một số trên thân còn có vết đao rất mới.
Mà thông qua y phục và thanh trảm mã đao kia, Trương Phỉ cũng nhận ra được, bộ toái thi này chín phần mười chính là gia chủ Vạn gia - Vạn Tam Gia.
Hơn nữa, Trương Phỉ còn từ trong linh đường nhìn thấy vết móng tay cào cấu trên nắp quan tài, cùng dấu vết bị phá văng ra của nó.
Càng tìm tòi, Trương Phỉ lại càng thêm kinh hãi. Bởi vì dựa theo những chi tiết này, hắn không khỏi nảy sinh một cái suy đoán lớn mật...Những thi thể vốn dĩ đã chết này, lại bị kẻ nào đó dùng cách cho phục sinh!
Thi thể...sống lại!
--------------------------
'Kẽo kẹt'
Tiếng vang khiến người sởn da gà vang lên. Lăng Phàm đã thuận tay đóng lại cửa phòng, bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm của mình.
Từ trong khố phòng của Vạn gia, Lăng Phàm chỉ tìm tới mười vạn lượng bạc. Hắn biết rõ, đây nhất định không phải là số gia sản thật sự của Vạn gia. Nhưng bởi vì thời gian có hạn, nên hắn cũng không có khả năng đi tìm kiếm chân chính tàng bảo khố.
Lăng Phàm bắt đầu xem xét nhẫn trữ vật. Từ trong đó lấy ra hơn ngàn hạ phẩm linh thạch, trung phẩm linh thạch gần mười viên, thậm chí còn có một viên thượng phẩm linh thạch.
Môn Huyền cấp đao pháp mà Vạn Tam Gia sử dụng kia cũng không có nhìn thấy. Bởi vì dù sao, rất ít người sẽ đem võ kỹ mang theo bên người.
Sau đó, hắn lại trút ra vài bình đan dược, có chữa thương đan, tu luyện đan, thậm chí còn có một viên Địa giai đan dược có công hiệu bồi dưỡng khí huyết.
Nhưng cũng không quản nó là gì, Lăng Phàm đều đem tất cả nhét vào miệng. Đối với hắn mà nói, đan dược cùng lắm chỉ là kẹo đường hơi cường hóa lên mà thôi.
Điểm oán khí +............
--Thông tin :
*Tên : Lăng Phàm.
*Tu vi : Uẩn khí tầng 1. ( 10500/2000) +
*Thân phận : Quỷ tu.
*Nhân vật thiết lập : Biến thái, hội chứng rối loạn nhân cách, thị huyết.
*Công pháp : Khống Hồn Quyết tầng 2. ( Oán khí +2/s)
*Điểm oán khí : 13 vạn.
*Ác niệm giá trị : 39572.
*Rút thưởng : Phàm cấp ( 100 Ác niệm giá trị ), Hoàng cấp ( 1000 Ác niệm giá trị.)
Ác niệm giá trị sắp đột phá bốn vạn...
Ý niệm chợt động, Lăng Phàm liền đem Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ thăng cấp đến viên mãn.
Ác niệm giá trị -25000.
Cảm giác quen thuộc ập tới, Lăng Phàm không chút chậm trễ đem tu vi tăng liền ba tiểu cảnh giới. Trở thành Uẩn khí cảnh tầng 4.
Còn sót lại 14 ngàn Ác niệm giá trị, Lăng Phàm cũng rút bốn lần Hoàng cấp rút thưởng, thử thử vận may.
[ Đinh, khấu trừ 4000 Ác niệm giá trị. Tiến hành 4 lần Hoàng cấp rút thưởng.]
[ Cảm ơn đã ủng hộ, chúc may mắn lần sau...]
.....................
[ Chúc mừng ký chủ rút đến Huyền cấp thượng phẩm đao thức : Thôi Hoa Chiết Liễu. Tàn quyển 2 của đao pháp - Cuồng Phong Tẫn Đao.]
Rút trúng vật này, Lăng Phàm không khỏi sửng sốt. Ban nãy hắn vừa mới cảm thấy tiếc nuối vì không tìm tới được đao kỹ của Vạn Tam Gia, không ngờ rằng bây giờ liền nhận được rồi.
Hơn nữa, theo như hệ thống chú giải, đao thức này còn là tàn quyển của Cuồng Phong Tẫn Đao mà hắn đang tìm kiếm a!
Khi cùng Vạn Tam Gia so chiêu, hắn cũng đã cảm thấy Thôi Hoa Chiết Liễu vô cùng quen thuộc, nhưng không ngờ tới thật sự bị hắn đoán đúng.
Quả nhiên, giết người cướp của chính là phương pháp giàu có nhanh nhất a.
Thế nhưng, mắt thấy sắc trời đã bừng sáng. Lăng Phàm cũng không tiếp tục quan sát những thứ này nữa, mà là lập tức rời khỏi Lâm phủ, ra ngoài mua vài món vật phẩm.
Lúc này, trên đường cái vẫn còn thưa thớt người qua lại. Lăng Phàm một thân cẩm phục, gương mặt tuấn tiếu, rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
Không quản bọn họ, Lăng Phàm liền đi vào Lam Mỹ Phường, nơi buôn bán phấn son, y phục cho nữ nhân.
Vừa mới mở cửa, nhìn thấy một vị công tử ăn mặc sang quý đi vào. Lam nương liền lập tức uốn éo dán lên, cười thành một đoá hoa cúc :"Vị công tử này tới sớm thật a. Là đến mua phục trang cho thê tử có đúng không?"
Lăng Phàm không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận. Chỉ là bắt đầu ở trong tiệm lựa chọn lên.
Phát hiện vị công tử này giống như không quá muốn nói chuyện phiếm. Lam nương cũng không có chút xấu hổ nào mà cười cười.
Nam nhân a... Lam nương cũng không phải là lần đầu tiên gặp được. Không mua cho thê tử, thì chín phần mười là tặng cho nhân tình ở ngoài rồi. Nhất là mấy cái hoa hoa công tử như thế này, thì lại càng không hiếm lạ.
Rất nhanh, Lăng Phàm liền lựa xong một đống son phấn đủ loại màu sắc. Hắn vốn dĩ định mua một bộ bạch y. Thế nhưng, quan sát một lượt những bộ y phục này, hắn vẫn là trầm ngâm trong giây lát, đổi ý :"Đem bộ hồng y này lấy xuống đi. Nàng nói với ta, nàng ưa thích màu đỏ hơn."
Sau khi rời khỏi Lam Mỹ Phường, Lăng Phàm lại mua thêm một đống vật phẩm kỳ kỳ quái quái, như bút lông, giấy, chu sa, màu, kim thêu,... Cùng một cái trống bỏi.