Lúc này, chỉ thấy một tên công tử ăn mặc sang quý giống như chúng tinh phủng nguyệt cũng bước vào trong. Đám người dù có lao nhao, nhưng vẫn riêng phần mình né tránh, nhường đường cho gã.
Đối với việc này, gã phảng phất như vô cùng hưởng thụ mà hấc cằm.
Gương mặt cũng tương đương anh tuấn, nhưng lại khiến người ta lòng sinh chán ghét.
Cách một khoảng không, Lăng Phàm híp mắt nhìn xem kẻ này. Có chút xúc động muốn trực tiếp đem gã chụp chết.
Nhưng là, Lăng Phàm cũng không có làm vậy. Theo như những người khác trò chuyện, thì kẻ này giống như chính là con trai của trấn chủ. Hiện tại giết gã, không có chỗ tốt.
Nghĩ nghĩ, Lăng Phàm liền chuyển dời tầm mắt sang nơi khác, thu hồi sát ý.
Một khoảng thời gian sau, tính khoảng 15 phút.
Sau khi khách quý được mời đến đã tới đông đủ. Ánh nến xung quanh bỗng dưng lại chợt tắt. Chỉ còn sót lại một mình khán đài là có ánh sáng mờ ảo.
Chỉ thấy, trên khán đài bỗng dưng lại buông xuống một tấm lụa đỏ. Theo sau đó, một thân ảnh cũng chầm chậm xuất hiện.
Trên mặt nàng đeo lên khăn che mặt, dáng người lồi lõm xinh đẹp. Mặc một bộ hồng y tương tự với y phục của vũ nữ tây vực. Lộ ra hai cánh tay trắng nõn cùng vòng eo nhỏ như nắm tay.
Nữ tử vừa xuất hiện, xung quanh khán đài liền lạnh ngắt như tờ. Điển hình của diễm áp quần phương.
Một tay nắm lấy vải lụa, nàng liền tựa như tiên nữ rơi xuống trần gian. Cổ chân đeo lên một vòng lục lạc, phát ra tiếng 'đinh đang' thanh thúy.
Ngay khi gót sen nữ tử vừa chạm đất, thì bên cạnh liền vang lên tiếng trống hùng hồn. Cùng lúc đó, nữ tử cũng không ngừng chuyển động theo nhịp điệu, mỗi một động tác đều là hoàn mỹ nhất. Gần như là không có góc chết. Dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Thân thể của nàng dẻo dai như rắn nước, từng hành động đều vô cùng mị hoặc, câu nhân.
Những người xung quanh phảng phất như bị nàng hút hồn đồng dạng, như si như say. Thậm chí vài tên trư ca còn trực tiếp chảy nước bọt, bộ dạng đê hèn.
Ở trên lầu, Lăng Phàm chống cằm, rót lấy một tách trà, hơi nhướng mày nhìn xem nàng. Cũng không rõ suy nghĩ hiện tại của hắn là gì.
Đợi khi Lăng Phàm nếm xong một tách trà nhỏ, thì tiếng trống mới dần dần dịu xuống. Mà nữ tử cũng dừng lại bước nhảy, hơi khụy thân hành lễ với những người xung quanh. Dịu dàng đi vào giữa khán đài.
Cùng lúc đó, theo ánh nến ở xung quanh khôi phục xong, tú bà cũng tươi cười đi lên. Vì mọi người xung quanh đề ra quy tắc của hôm nay.
Đơn giản dễ hiểu chính là, kẻ nào ra giá cao, thì Thi Hoạ sẽ theo hầu người đó.
Vừa mới chiêm ngưỡng được sự mỹ lệ của Thi Họa, nghe thấy tú bà nói ra luật lệ. Bên dưới khán đài liền một mảnh xôn xao, cuồn nhiệt. Bắt đầu có người kêu gào...
Một ngàn lượng...
Hai ngàn lượng...
Bắt đầu đều từ ngàn lượng cất bước.
Theo thời gian trôi qua, giá tiền cũng không ngừng cất cao lên. Trong khi đó, số người tham dự đấu giá cũng càng ngày càng giảm xuống.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình Đỗ Cảnh Dương tại đấu giá mà thôi. Việc này cũng không nằm ngoài dự đoán của những người khác. Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn là không tránh khỏi được thất lạc.
Quả nhiên, mỹ nhân vĩnh viễn cũng chỉ có thể bị hoàn khố công tử nhúng chàm thôi a...
Mà nữ tử lúc này vẫn chỉ đứng yên bất động, phảng phất như những thứ xung quanh đều không liên quan đến mình. Ánh mắt không có tiêu cự, giống như một con rối vô tri vô giác.
Cũng vào lúc đó, ở trên phòng khách quý của tầng 2. Đỗ Cảnh Dương đang vô cùng hưởng thụ ánh mắt hâm mộ, ghen ghét của những người xung quanh.
Ở bên cạnh gã còn đứng đấy vài đầu 'chó săn', có là công tử nhà giàu, có là nô bộc.
"Công tử uy vũ a. Thi Họa cô nương nhất định sẽ đến tay của ngài."
"Phải, phải, đúng vậy. Đám dân chúng này làm sao lại tranh giành nổi với công tử kia chứ? Đều là một đám người không biết tự lượng sức mình..."
".................."
Thậm chí ngay cả tú bà cũng đều cho rằng là vậy. Kỳ thực, trước khi đấu giá diễn ra, bà đã sớm cùng Đỗ Cảnh Dương câu thông xong. Chỉ cần việc thành, bà nhất định sẽ nhặt nhạnh được không ít chỗ tốt.
Vì vậy, tú bà liền há miệng, chuẩn bị thông báo kết quả đấu giá.
Nhưng là, một âm thanh lạnh lùng lại bỗng dưng vang lên. Phảng phất như hòn đá rơi vào mặt hồ, nhấc lên từng đợt cuộn trào gợn sóng.
"Một vạn hai."
Vừa mới, Đỗ Cảnh Dương là gọi giá một vạn lượng.
Ở trong một tiểu trấn thế này, dùng một vạn lượng mua cái kỹ nữ quả thật cũng đã là đại thủ bút rồi.
Nhưng không ngờ rằng, cư nhiên lại có kẻ còn ra tay hào phóng hơn.
**Thông Báo Drop Truyện :
--Thành tích của truyện không giống với sự mong muốn của ta cho lắm. Cùng với đó là không ít chế giễu của người khác khiến ta cảm thấy khó chịu. Cho nên ta quyết định sẽ drop truyện.
--Cảm ơn và xin lỗi đối với những người đã ủng hộ truyện trong thời gian qua.