Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 100

Khi Bùi Duyệt gọi lại, Thời Lận Xuyên đang làm bữa sáng cho hai người, anh cũng không đến mức không có phong độ đến nỗi để Tạ Cảnh Hòa chết đói.

 

Đương nhiên, chủ yếu là vì sau khi xăm cần ăn uống thanh đạm, tránh vết thương viêm nhiễm, ảnh hưởng đến hiệu quả của hình xăm.

 

Dù sao người ra tay là anh, và tên anh cũng được xăm.

 

Vừa kết nối điện thoại, người phụ nữ liền phát ra một loạt âm thanh không thể tin được: "Có nhầm không vậy sếp, nhắn tin cho tôi lúc hơn 5 giờ sáng? Sếp không cần ngủ à!"

 

Thời Lận Xuyên không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên, thản nhiên đáp: "Sống không cần ngủ sớm, chết rồi tự khắc an giấc nghìn thu."

 

Bùi Duyệt im lặng một lúc, hỏi lại: "Sếp không sợ đột tử ư? Tôi nghĩ kỹ rồi, số lần sếp nhắn tin cho tôi giữa đêm quá nhiều rồi đấy? Bé đáng yêu nhà tôi sắp nghi ngờ tôi ngoại tình rồi."

 

Thời Lận Xuyên chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên.

 

Anh nói: "Không đến mức đó, tôi có kinh nghiệm rồi."

 

Bùi Duyệt không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh: "????"

 

Chủ đề nhanh chóng quay trở lại công việc.

 

Tuy nhiên, gần đây có hơi nhiều việc, nói chuyện qua điện thoại không thể rõ ràng trong chốc lát, hai người hẹn gặp mặt để nói chuyện chi tiết.

 

Bùi Duyệt hỏi ngắn gọn: "Quán cà phê?"

 

Thời Lận Xuyên càng ngắn gọn hơn, chỉ nói một chữ.

 

"Xe."

 

"Sếp đúng là không có chút tình thú nào cả."

 

Đáp lại người phụ nữ là tiếng "tút tút" của cuộc gọi bị ngắt.

 

Nửa tiếng sau.

 

Bùi Duyệt đỗ xe bên đường, đầu tiên cầm điện thoại gửi một tin nhắn, sau đó hạ cửa kính xe xuống, một tay chống cằm, ánh mắt rơi vào khu biệt thự không xa.

 

Mùa đông nắng đẹp, ánh nắng trải đầy mặt đất.

 

Từ xa, cô thấy một người đàn ông đi ra từ cổng chính khu dân cư, ánh mắt quét qua trái phải một vòng, rồi đi thẳng đến góc xe cô đang đỗ.

 

Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người cao ráo, mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác gió màu xám nhạt.

 

Anh bước đến trên những đốm sáng li ti, gió làm rối mái tóc đen trên trán, để lộ đôi mắt không che đậy.

 

Sâu thẳm, và lạnh lẽo.

 

Bùi Duyệt không kìm được khẽ "wow" một tiếng, sau đó đưa tay ra ngoài cửa xe vẫy vẫy, đợi người đàn ông dứt khoát ngồi vào ghế phụ lái, cô hỏi:

 

"Sếp, cuối cùng sếp cũng bỏ cái kính gọng đen xấu xí đó rồi à? Tôi đã nói từ lâu rồi, chiếc kính đó thực sự không hợp với sếp chút nào, nhìn cứ thấy kỳ kỳ ở đâu đó."

 

Trước mặt Bùi Duyệt, Thời Lận Xuyên không cần phải duy trì phong thái dịu dàng, thâm tình trong cuộc sống hàng ngày, nói chuyện luôn rất dứt khoát.

 

"Có mang theo hợp đồng không?"

 

Bùi Duyệt nhún vai, vặn mình từ ghế sau lấy ra một túi tài liệu mới tinh, đưa cho người đàn ông.

 

"Vừa in xong, để sếp xem trước, nhưng tôi tin không có nghệ sĩ nào có thể từ chối một hợp đồng quản lý ưu đãi và thoải mái như vậy, tôi có lương tâm hơn Phức Quang Giải Trí nhiều, làm nghề bao năm, tuyệt đối không đào hố cho ai..."

 

"Các công ty khác không thể đưa ra điều kiện này, theo tôi thấy, chuyện này khả năng cao là thành công, đến lúc đó y cũng không cần lo lắng về những rắc rối của Phức Quang Giải Trí nữa, pháp lý công ty mình sẽ theo dõi."

 

Thời Lận Xuyên nhận lấy, rút tờ giấy A4 bên trong ra xem, không lạnh không nhạt ừ một tiếng.

 

Mãi đến lúc này, Bùi Duyệt mới chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô hơi nghiêng người về phía ghế phụ lái, đôi mắt mèo quyến rũ nheo lại, rồi nhanh chóng kinh ngạc mở to.

 

Giọng nói cũng ngạc nhiên.

 

"Sếp, trên mặt sếp là vết tát ư?"

 

Người đàn ông có làn da trắng lạnh, môi cũng nhạt màu, chỉ thấy vị trí hơi thấp ở bên trái khuôn mặt anh hơi ửng đỏ, đến gần mới có thể thấy vết đỏ đó có hình bàn tay, sắp biến mất.

 

Thời Lận Xuyên lật sang trang tài liệu trong tay, nghe vậy ngẩng đầu liếc nhìn Bùi Duyệt một cái, đôi mắt dài hẹp sắc bén, giọng nói cũng như dao, nhanh chóng và không lưu luyến.

 

"Cô che sáng rồi."

 

Bùi Duyệt không nói nên lời giơ ngón cái với người đàn ông.

 

Cô lùi lại một chút, lưng dựa vào cửa xe, nói một cách rất cảm thán:

 

"Sếp đúng là số phận cô độc cả đời."

 

Thời Lận Xuyên rất giỏi làm nhiều việc cùng lúc, tiện miệng đáp: "Tôi đã kết hôn ba năm rồi, cô lo cho bản thân mình đi."

 

Thấy chủ đề quay lại, Bùi Duyệt thuận nước đẩy thuyền tiếp lời, tiếp tục nói: "Vậy sau bữa tiệc tối qua, bạn đời ba năm của sếp thật sự đã động thủ với sếp ư?"

 

Không đợi Thời Lận Xuyên trả lời, cô xua tay, nói với giọng điệu của người từng trải: "Vậy nên, tôi đã nói với sếp sớm rồi mà? Đừng rảnh rỗi mà đi thử thách tình yêu, thứ này căn bản không chịu được thử thách..."

 

Thời Lận Xuyên hiểu, Bùi Duyệt đã hiểu lầm rồi.

 

Người biết anh và Tạ Cảnh Hòa kết hôn bí mật không nhiều, Bùi Duyệt là một trong số đó, cô thậm chí còn là người biết nhiều nội tình nhất.

 

Từ góc nhìn của cô, anh che giấu sự thật về công việc, trình độ kinh tế và tính cách thật của mình với bạn đời, còn cố ý để cô tạo ra hiểu lầm.

 

Chắc là cô đã tự tưởng tượng ra kịch bản nào đó rồi.

 

Tuy nhiên, Thời Lận Xuyên không có ý định giải thích gì, cũng không cần thiết phải giải thích với người khác, anh thản nhiên thầm chấp nhận mọi chuyện.

 

Anh xem xong hợp đồng, xác nhận không có vấn đề gì liền nhét lại vào túi giấy da bò, trực tiếp nói: "Hôm khác cô chủ động liên hệ y, bảo y đến công ty bàn chuyện ký hợp đồng."

 

"Được thôi, dù sao tối qua trong bữa tiệc tôi cũng đã trao đổi thông tin liên lạc với y rồi." Bùi Duyệt ra dấu "OK", nụ cười rạng rỡ và phóng khoáng, "Hay là hai ngày nữa tôi nhắn tin cho y luôn nhé?"

 

Nói xong, cô trầm ngâm một lúc, đột nhiên hỏi: "Ừm, chỉ là không biết y có tiện không, sếp cho tôi biết một chút được không?"

 

Thời Lận Xuyên nhìn thẳng về phía trước, ngón trỏ khẽ gõ hai cái lên đầu gối, chỉ nói: "Tuần sau đi."

 

"Được, chuyện này vẫn do tôi ra mặt ư?" Bùi Duyệt đáp lời, sau đó nhướng mày, "Là ông chủ lớn, sếp có muốn tôi tường thuật trực tiếp nội dung cuộc trò chuyện không?"

 

Thời Lận Xuyên nói: "Không cần đâu."

 

Anh chợt quay đầu nhìn Bùi Duyệt, đôi mắt hút cạn mọi ánh sáng ban ngày, như một hồ nước chưa tan băng, bên dưới có thứ gì đó đang cuộn trào, như muốn phá băng mà trồi lên.

 

Thời Lận Xuyên khẽ cong môi, chậm rãi nói: "Cô hẹn thời gian với y, địa điểm cứ đặt ở văn phòng của tôi, đến lúc đó..."

 

"Tôi tự mình nói chuyện."

 

Rõ ràng là một câu nói với giọng điệu bình tĩnh, ngữ điệu đều đều, nhưng Bùi Duyệt lại nghe ra ý nghĩa của sự cắn xé da thịt, còn mang theo một chút vui thích.

 

Cô như thể thấy một con thú dữ đã mai phục từ lâu bất ngờ nhảy ra khỏi rừng, đè con vật nhỏ không hề hay biết xuống đất, há miệng định nuốt chửng.

 

Da đầu Bùi Duyệt tê dại, không kìm được hít một hơi, đột nhiên rất đồng cảm với Tạ Cảnh Hòa, người đã bị người đàn ông này nhắm tới.

 

Sao lại vướng vào người này chứ?

 

Bùi Duyệt thu lại biểu cảm.

 

"Tôi không có ý kiến, dù sao sếp là ông chủ lớn, sếp nói gì cũng được." Cô lại nhún vai, "Nhưng sếp không quên thỏa thuận ban đầu của chúng ta chứ?"

 

Thời Lận Xuyên gật đầu, thản nhiên nói: "Không quên, nếu mọi chuyện suôn sẻ, cô sẽ sớm trở thành ông chủ lớn."

 

Nghe những lời này, Bùi Duyệt không kìm được lộ ra vẻ mặt vui mừng.

 

Dù sao từ người làm công thành ông chủ, ai mà không vui chứ?

 

Cô liếc nhìn khuôn mặt điển trai của người đàn ông, thu lại nụ cười trên môi, trêu chọc: "Sếp thật sự nỡ giao công ty cho tôi ư?"

 

Thời Lận Xuyên khẽ gật đầu, thản nhiên nói:

 

"Cô xứng đáng."

 

Trong cốt truyện gốc, anh là một nhân viên bình thường của một công ty cỡ trung, chức vị không cao không thấp, mức lương cũng vậy, may mắn là công việc vẫn ổn định, cuộc sống không có sóng gió.

 

Tuy nhiên, vào ngày thứ hai sau khi xuyên đến thế giới này, Thời Lận Xuyên đã nhanh chóng nghỉ việc ở công ty đó, dứt khoát đầu tư tất cả tài sản vào thị trường ảo, tích lũy được số vốn đầu tiên để khởi nghiệp.

 

Anh không có tâm trí lãng phí thời gian ở nơi đó.

 

Anh quen với việc đi một bước nhìn ba bước, đương nhiên phải kiểm soát chặt chẽ tiến độ nhiệm vụ trong tay mình, chứ không phải ngồi chờ tình hình phát triển rồi ứng phó theo dòng chảy.

 

Đó không phải phong cách của Thời Lận Xuyên.

 

Anh chỉ luôn duy trì hình ảnh một nhân viên văn phòng bình thường trước mặt Tạ Cảnh Hòa. Nếu đối phương không phải nghệ sĩ giới giải trí, có lẽ anh cũng không thể che giấu lâu như vậy.

 

Và còn một điểm nữa là...

 

Tạ Cảnh Hòa chưa bao giờ nghi ngờ anh.

 

Ừm, sự tin tưởng vô điều kiện này có lẽ chỉ đến tối qua mà thôi.

 

Còn về Bùi Duyệt thì...

 

Cô là một nhân vật phụ từng xuất hiện trong nguyên tác. Mặc dù tiểu thuyết không nhắc nhiều đến cô, nhưng vẫn có thể thấy từ những dòng chữ rằng cô là một người có năng lực làm việc rất mạnh, rất có chí tiến thủ, và cũng không mất đi giới hạn đạo đức nghề nghiệp.

 

Thời Lận Xuyên đang cần một đối tác như vậy.

 

Anh và Bùi Duyệt có một thỏa thuận, tóm gọn lại là, sau khi Thời Lận Xuyên hoàn thành nhiệm vụ, No.1 sẽ do đối phương toàn quyền tiếp quản, trở thành người duy nhất có quyền quyết định trong công ty.

 

Tính toán thời gian, cũng sắp đến rồi.

 

Thời Lận Xuyên vừa nói xong ba chữ "cô xứng đáng", biểu cảm của Bùi Duyệt có một thoáng kỳ lạ, hơi giống đau răng, cô sờ cằm, khó hiểu hỏi:

 

"Làm sao anh có thể vừa khiến người ta cảm thấy anh nói chuyện khó nghe, thiếu lịch sự, lại vừa khiến người ta cảm thấy anh rất đẹp trai vậy?"

 

Chỉ dựa vào khuôn mặt, dường như không thể đạt được hiệu quả này.

 

"Trước đây có ai theo đuổi anh không?" Cô nghiêng đầu, không kìm được cảm thán, "Tim phải khỏe đến mức nào chứ..."

 

Thực ra Thời Lận Xuyên có ấn tượng tốt với Bùi Duyệt, mấy năm nay hợp tác với đối phương cũng khá ăn ý, ở chung rất thoải mái.

 

Chỉ thấy anh liếc nhìn người phụ nữ một cái, đột nhiên tiếp lời, gật đầu đáp: "Có."

 

Đúng là có.

 

Trong thế giới ban đầu, Thời Lận Xuyên là một đứa con cưng của trời được nhiều người ngưỡng mộ, có rất nhiều người theo đuổi anh, không giới hạn nam nữ.

 

Chỉ là anh rất bài xích chuyện này, chưa bao giờ chấp nhận sự thể hiện tình cảm của người khác, càng không nói đến việc theo đuổi.

 

Nghe vậy, đôi mắt mèo của Bùi Duyệt mở to, nhìn thẳng sang.

 

Thời Lận Xuyên suy nghĩ một lát, lấy ra một ví dụ khiến mình ấn tượng sâu sắc nhất, nhưng giọng điệu và biểu cảm đều rất bình thản, như thể đang nói trưa nay ăn gì.

 

"Từng có một người phụ nữ theo đuổi tôi năm năm, cô ta nói cô ta yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, đời này không phải tôi thì không gả, dùng mọi cách để tiếp cận tôi, muốn kết hôn với tôi..."

 

Đối mặt với ánh mắt của Bùi Duyệt, Thời Lận Xuyên dừng lại một chút, đột nhiên cười một tiếng, tiếp tục nói: "Sau này cô ta trở thành một trong số rất nhiều tình nhân của bố tôi, còn sinh cho tôi một đứa em trai, mỗi dịp lễ tết, tôi còn phải chào hỏi cô ta nữa."

 

Bùi Duyệt: "Thật hay giả vậy."

 

Thời Lận Xuyên: "Đương nhiên là giả rồi, tôi là trẻ mồ côi, không người thân thích."

 

Thấy biểu cảm của Bùi Duyệt lập tức trở nên vô cùng cạn lời, anh khẽ nhếch môi, trực tiếp chuyển chủ đề sang một vấn đề quan trọng khác.

 

Anh hỏi: "Chương trình thực tế chuẩn bị thế nào rồi?"

 

Bùi Duyệt nheo đôi mắt mèo, báo cáo: "Đều làm theo chỉ thị của sếp, chuẩn bị gần xong rồi, hai cặp khách mời còn lại cơ bản đã chốt rồi."

 

Thời Lận Xuyên gật đầu: "Ừm."

 

Nói chuyện xong với Bùi Duyệt, anh không vội xuống xe, mà để cô tiện đường chở mình đến tiệm kính mắt gần đó, cắt một chiếc kính mới.

 

Mặc dù độ không cao, nhưng Thời Lận Xuyên đã quen với cảm giác đeo kính, sống mũi đột nhiên trống rỗng, vậy mà có chút không quen.

 

Bùi Duyệt đưa anh đến nơi, trước khi rời đi còn vén mái tóc dài uốn lượn, nói lớn với anh: "Tạm biệt!"

 

"Tuần sau. Gặp ở công ty."

 

Thời Lận Xuyên không quay đầu lại.

 

Anh chỉ giơ tay lên, ra hiệu mình đã biết.

 

Đứng trước cửa nhà, Thời Lận Xuyên không mở cửa vào ngay, đầu tiên anh đẩy gọng kính mới trên mũi, sau đó lấy điện thoại từ túi áo khoác ra, nhìn giờ.

 

Anh ra ngoài lúc tám giờ rưỡi.

 

Bây giờ là chín giờ hai mươi ba phút sáng.

 

"Cạch."

 

Thời Lận Xuyên cất điện thoại, đẩy cửa vào nhà, vừa ngẩng đầu liền thấy Tạ Cảnh Hòa đứng chân trần ở lối vào, nửa khuôn mặt vùi vào chiếc khăn quàng cổ màu đen của anh, mười ngón tay siết chặt, lông mi run rẩy bay bay.

 

Chỉ là một chiếc khăn quàng cổ dùng đã lâu.

 

Tạ Cảnh Hòa ôm nó hít sâu, mỗi hơi thở đều vô cùng dài, biểu cảm lơ mơ và say mê, như thể vẫn đang chìm đắm trong một giấc mơ đẹp đẽ nào đó, rất lâu chưa tỉnh lại.

 

Trong khoảnh khắc, tâm trạng của Thời Lận Xuyên trở nên rất tệ.

 

Nhưng biểu cảm của anh không hề thay đổi.

 

Anh chỉ đứng bên cửa, hai tay đút túi quần, thong thả trêu chọc một câu:

 

"Lại ngửi quần áo của tôi à? Rốt cuộc là mùi gì mà cậu thích đến vậy? Mùi tra nam à?"

 

Vừa dứt lời.

 

Tạ Cảnh Hòa đột nhiên ngẩng mặt lên, biểu cảm thay đổi liên tục, như thể đột nhiên tỉnh dậy từ giấc mơ hư ảo, có chút không biết phải làm sao.

 

Thời Lận Xuyên chậm rãi tiến lên.

 

Anh không thay giày.

 

Cộp, cộp, cộp...

 

Mỗi bước chân của người đàn ông, đều như giẫm lên nhịp trống.

 

Tim Tạ Cảnh Hòa như bị tiếng trống đó đồng hóa, y không kìm được lùi lại hai bước, lưng đập vào tường, người đàn ông không ngừng đến gần, thân hình cao lớn bao trùm lấy y, càng khiến y bị kẹt trong không gian chật hẹp này.

 

Không khí không lưu thông.

 

Tạ Cảnh Hòa đột nhiên cảm thấy một trận hoảng loạn và thiếu oxy.

 

Y muốn hít thở thật sâu, nhưng đột nhiên ngửi thấy một mùi hương lạ từ người đàn ông.

 

Là mùi nước hoa nữ.

 

Thế là, Tạ Cảnh Hòa mím môi, giơ tay chống vào ngực người đàn ông đang áp sát mình, bất ngờ nói:

 

"Tại sao trên người anh có mùi nước hoa nữ, anh vừa đi đâu về?"

 

Thời Lận Xuyên: "..."

 

Đồng thời.

 

Hệ thống trong đầu anh phát ra một tiếng rất lớn:

 

"À ha."

Bình Luận (0)
Comment