Cậu căn bản không hiểu tôi.
Câu nói này như một lời nguyền rủa mê hoặc lòng người, quanh quẩn trên đầu Tạ Cảnh Hòa suốt mấy ngày. Nó khẽ khuấy động luồng khí, biến không khí lạnh thành một cơn bão gào thét.
Trong mắt bão, y nhìn thấy bóng lưng của Thời Lận Xuyên.
Người đàn ông đứng giữa một đống đổ nát hoang tàn, dưới chân đầy những vết nứt, như thể trong bóng tối của mỗi vết nứt đều ẩn chứa những bí mật không ai biết, u ám và nặng nề.
Anh cứ đứng đó.
Từ xa, Tạ Cảnh Hòa gọi tên anh.
Thế là, người đàn ông quay người lại.
Anh trông rất dịu dàng và điềm tĩnh, đôi môi mỏng mím lại, khóe miệng cong lên một độ cong rất mềm mại, đôi mắt ẩn sau cặp kính gọng đen, tròng kính phản chiếu ánh sáng trắng, rất chói mắt.
Tạ Cảnh Hòa suýt chút nữa bị chói đến choáng váng.
Tuy nhiên, giây tiếp theo.
Bóng dáng người đàn ông như mặt hồ bị gió thổi nhăn nhúm, dung mạo trở nên méo mó mờ ảo, Tạ Cảnh Hòa chớp mắt, muốn nhìn rõ hơn, nhưng lại phát hiện...
Chiếc kính nặng nề trên mặt người đó đã biến mất không dấu vết, để lộ đôi mắt sắc bén, mỗi cái liếc nhìn đều mang theo gió lạnh và tuyết phủ, ngay cả nụ cười bên môi cũng toát ra vẻ châm biếm đáng ghét.
"Hửm? Lại tức đến khóc rồi à?"
Người đàn ông vừa dứt lời, y lập tức mở choàng mắt!
Tạ Cảnh Hòa: "..."
Ánh sáng len lỏi qua khe rèm cửa, nhuộm căn phòng ngủ thành một tông màu vàng sẫm dịu nhẹ, không chói mắt.
Tạ Cảnh Hòa nằm ngửa, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu, trong đầu vẫn còn đọng lại cảnh cuối cùng của giấc mơ vừa rồi - theo giọng điệu nhẹ nhàng thờ ơ của người đàn ông, một quả bóng bay rơi xuống.
Nặng trịch, đè lên người y.
Tạ Cảnh Hòa im lặng lật người, không ngạc nhiên khi thấy vị trí bên cạnh đã trống rỗng.
Sau khi nhận ra điều này, quả bóng bay đang đè nặng trong lồng ngực y vỡ tung, tung ra một mớ cảm giác mất mát, hoang mang, và một chút tủi thân khó tả.
Thời Lận Xuyên không có ở đây.
Lúc này, đã một tuần trôi qua kể từ đêm định mệnh đó.
Hình xăm ở bẹn trái của Tạ Cảnh Hòa lành rất nhanh, hai ngày trước đã đóng vảy và bong da, nhưng y và chủ nhân hình xăm vẫn giằng co tại chỗ, trong trạng thái im lặng không trên không dưới.
Hơi giống chiến tranh lạnh.
Nghĩ đến đây, Tạ Cảnh Hòa lật người ngồi dậy, không kìm được ôm lấy chiếc gối của người đàn ông, úp ngược vào lòng, coi nó như chính Thời Lận Xuyên, thành thạo thi triển một bộ khóa cổ, trực tiếp lăn từ đầu giường xuống cuối giường.
Lăn qua lăn lại vài vòng mới dừng lại.
"Đồ đàn ông tồi."
Y ôm gối hít sâu một hơi, nói như vậy.
Đúng lúc này.
Điện thoại nằm trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên tiếng chuông, kèm theo tiếng rung brừm brừm. Tạ Cảnh Hòa nhanh chóng đưa tay, ấn một cái vào cạnh điện thoại, tắt báo thức.
Màn hình sáng lên.
Bây giờ là tám giờ sáng.
Dưới mặt đồng hồ điện tử hiện ra một tờ ghi chú ảo màu vàng chữ đen, trên đó chỉ có một dòng ghi chú về công việc cần làm hôm nay.
[10 giờ sáng, hẹn Bùi tổng của NO1 để nói chuyện về hợp đồng quản lý.]
Trong những năm gần đây, Đồng Thành đang nỗ lực phát triển ngành công nghiệp văn hóa và giải trí. Tòa nhà công ty của NO1 nằm trong Khu công nghiệp tổng hợp Nam khu vừa hoàn thành vài năm trước, vị trí đắc địa, môi trường thoải mái.
Toàn bộ tòa nhà được chia thành nhiều khu vực, bao gồm phòng trưng bày, khu văn phòng, cũng như phòng tập nhảy, phòng thu âm, phòng chụp ảnh, v.v. dành cho các nghệ sĩ dưới trướng công ty.
Ban đầu Bùi Duyệt dẫn một nhóm nghệ sĩ chuyển sang NO1, trong vài năm đã ký thêm rất nhiều người, hiện nay dưới trướng không thiếu các diễn viên, ca sĩ hạng A, hạng B, còn ký thêm một số lượng lớn các streamer, người nổi tiếng trên mạng.
Đà phát triển rất tốt.
Đặc biệt năm nay có hai bộ phim truyền hình do NO1 đầu tư chính đã gây sốt, không chỉ kiếm được bộn tiền mà còn thu về không ít danh tiếng.
Phải biết rằng trong thời đại này,
Lưu lượng chính là tiền, đều có thể biến thành tiền mặt.
Vì vậy, trong số rất nhiều công ty giải trí, NO1 được coi là có tiếng tăm, chưa kể Bùi Duyệt, với tư cách là giám đốc điều hành, còn là một người quản lý kim bài nổi tiếng trong giới, chiêu bài lớn nhất là đã dẫn dắt hai Ảnh đế, năng lực đương nhiên không cần phải nói nhiều.
Tuy nhiên, điều khiến NO1 được ngoại giới nhắc đến nhiều nhất vẫn là vị ông chủ bí ẩn hiếm khi lộ mặt, cùng với văn phòng tổng giám đốc trống ba năm.
Không chỉ ngoại giới tò mò, ngay cả toàn thể nhân viên trong công ty cũng rất tò mò.
Các nhân viên bên dưới bàn tán xôn xao, còn chia thành nhiều trường phái, nào là kiểu cán bộ cấp cao, nào là kiểu hào môn, nào là kiểu quý tộc lai tám nước...
Thậm chí có cả cấp cao của công ty chủ động xuống sân hóng chuyện, lập một nhóm ẩn danh, mở cược trong nhóm, để mọi người đoán xem vị ông chủ bí ẩn này rốt cuộc khi nào mới xuất hiện.
Hôm đó là một ngày làm việc rất bình thường.
Hơn chín giờ sáng.
Một tin nhắn ẩn danh đã thổi bùng sức nóng của nhóm lớn.
"Các thành viên NO1 ơi, thang máy riêng của tổng giám đốc vừa được quẹt thẻ sử dụng! Mọi người đều biết, người có quyền sử dụng tầng đó chỉ có!!!"
"Vãi nồi, thật hay giả?"
" Vãi nồi, hấp hay luộc?"
" Vãi nồi, chiên hay nướng?"
Tin nhắn nhóm nhanh chóng cuồn cuộn lên, chớp mắt đã 99+ rồi.
Không có thông tin nào có giá trị dinh dưỡng, toàn là những lời nói theo đội hình và biểu cảm kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó, mọi người đạt được sự đồng thuận, đồng loạt hỏi:
"Ông chủ lớn trông như thế nào? Nam hay nữ? Có đẹp không??"
Một lát sau.
Có người nhảy ra, phá vỡ đội hình.
"Tôi vừa đi làm muộn, từ xa thấy Bùi tổng đi cùng một người đàn ông mặc vest đen, sau đó tôi để ý thêm vài lần, phát hiện họ đi thang máy riêng của tổng giám đốc."
"Mọi người hiểu mà, Bùi tổng luôn đi thang máy dành cho nhân viên bình thường, vậy nên loại bỏ mọi yếu tố không thể xảy ra, còn lại chính là sự thật!"
Giây tiếp theo, có người ra xỉa xói.
"Bạn ơi, lời dẫn đừng dài quá, nếu không lát nữa tôi sẽ vào backend xem hôm nay ai đến muộn, bạn biết đấy [mặt cười.jpg]"
"Vãi nồi, đây là lãnh đạo."
"Không dám ho he."
Thế là, người vừa phá vỡ đội hình lập tức co rúm lại, vội vàng gửi một biểu cảm cúi đầu lạy, dùng ngôn ngữ cực kỳ súc tích công bố sự thật.
"Đẹp trai."
"Không, phải nói là, con mẹ nó đẹp trai!!!"
Tầng mười bốn, văn phòng tổng giám đốc.
Thời Lận Xuyên đứng trước cửa sổ kính nhìn xuống cảnh đường phố bên dưới, những người dưới đất trông thật nhỏ bé, như những con kiến, dường như chỉ là những chấm đen di chuyển.
Cửa sổ lờ mờ phản chiếu bóng dáng anh.
Hôm nay anh ăn mặc rất chỉnh tề, bộ vest đen cắt may vừa vặn, cổ tay áo đính hai chiếc khuy măng sét màu xanh lam ngọc, tóc cũng được chải chuốt gọn gàng.
Ngoài chiếc kính gọng vàng mỏng mới cắt trên sống mũi, trang phục lúc này của Thời Lận Xuyên không khác gì so với thế giới ban đầu.
Gọn gàng, dứt khoát, trông không có chút hơi ấm nào.
Lúc này.
Trong văn phòng không chỉ có mình anh.
Bùi Duyệt ngồi trên ghế sofa tiếp khách, cô cầm điện thoại đang rung không ngừng xem một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nói với người đàn ông đang đứng sau bàn làm việc:
"Sếp, có người nói sếp là mỹ nam lạnh lùng đó."
Nghe vậy, Thời Lận Xuyên quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Mặc dù không mở miệng nói, nhưng trong đôi mắt đen láy như điểm mực lại rõ ràng hiện lên hai chữ.
Nhàm chán.
Phản ứng này nằm trong dự đoán của Bùi Duyệt.
Cô nghịch viên đá nhỏ trong tay, nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được tò mò, trêu chọc hỏi: "Ông chủ, đừng bảo là anh đối xử với người ở nhà cũng lạnh lùng như vậy nhé?"
Nói xong, cô lại bổ sung: "Làm sao y chịu nổi sếp vậy? Không cãi nhau với sếp ư?"
Thời Lận Xuyên lại liếc nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mở.
"Cô rảnh rỗi quá à?"
Được rồi.
Phản ứng này cũng nằm trong dự đoán của Bùi Duyệt.
Cô nhún vai, sau đó đứng dậy, vừa đi ra cửa, vừa thở dài:
"Được được được, người không quan trọng như tôi xin phép rút lui trước, không làm phiền hai chồng chồng sếp thẳng thắn với nhau."
Giọng Bùi Duyệt dần nhỏ lại.
Sau một tiếng "rầm".
Cửa văn phòng đóng lại.
Cả không gian yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng thở của Thời Lận Xuyên. Anh nhìn chằm chằm cảnh vật bên dưới, tay buông thõng bên người cầm chiếc điện thoại màu đen như hắc diện thạch, màn hình vẫn sáng.
Màn hình điện thoại hiển thị bản đồ Đồng Thành.
Trên bản đồ có hai chấm đỏ, một chấm đứng yên, chấm đỏ còn lại nhấp nháy, di chuyển đều đặn về phía chấm đỏ đứng yên...
Rất nhanh.
Vị trí của hai chấm đỏ sắp trùng nhau.
Đồng thời, Thời Lận Xuyên thấy một chiếc xe bảo mẫu màu bạc quen thuộc chạy vào cổng khu công nghiệp.
Anh biết...
Tạ Cảnh Hòa đang ở trong xe.