Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 114

Sự im lặng kéo dài khoảng mười phút.

 

Đèn phòng khách sạn rất sáng, Tạ Cảnh Hòa vẫn dựa lưng vào cửa phòng, từ việc cúi đầu gãi đường may quần chuyển sang gãi tay, cơ thể bị cái bóng cao lớn của người đàn ông bao phủ, không nhìn rõ biểu cảm.

 

Một lúc lâu.

 

Thời Lận Xuyên nghe thấy y nhẹ giọng nói:

 

"Thái độ của em hôm nay rất tệ."

 

Chưa đợi Thời Lận Xuyên đáp lời, y đột nhiên đổi chủ đề, tiếp tục nói: "Chúng ta lâu rồi không gặp, thời gian này, ngoài việc sai người khác mang tài liệu cho em thì anh không về nhà nữa."

 

'Người khác' ở đây là Bùi Duyệt.

 

Nói đến đây, Tạ Cảnh Hòa ngừng lại.

 

Thời Lận Xuyên thuận miệng tiếp lời: "Cậu cũng vậy thôi." Anh cười một tiếng, bổ sung, "Cậu cũng có liên lạc với tôi đâu?"

 

Sự im lặng lại lan tràn.

 

Nhưng lần này chỉ kéo dài rất ngắn, khoảng hơn một phút, cuối cùng Tạ Cảnh Hòa cũng ngừng động tác gãi ngón tay liên tục, ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng hốc mắt hơi đỏ.

 

"Em sợ vừa liên lạc với anh, anh lại nói những lời đó với em. Sau ngày hôm đó, đầu óc em đầy hình ảnh anh nhéo cằm em, hỏi em có cảm giác gì."

 

"Rõ ràng là anh cố tình hành hạ em."

 

Y nói ra một câu trần thuật.

 

Thời Lận Xuyên dứt khoát thừa nhận: "Đúng."

 

Sự thật.

 

Đối với sự thật, anh không có gì phải phủ nhận.

 

Dù là vì yêu cầu của nhiệm vụ sắm vai hay vì ác ý của bản thân, Thời Lận Xuyên quả thật là cố ý làm vậy, thậm chí còn sâu sắc hơn ba phần so với nguyên tác.

 

Giây tiếp theo.

 

Tạ Cảnh Hòa lặng lẽ nói: "Thế nên em sợ rồi."

 

Sau đó, y như thể mở van xả lũ, nói với tốc độ nhanh: "Kể cả sáng nay trước cửa Cục Dân Chính, anh giúp em nhặt mũ, chu đáo như vậy, còn chủ động chào hỏi em, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra cả! Nhưng rõ ràng chúng ta đã giận dỗi cả tháng rồi!"

 

"Em không kìm được nghĩ, tiếp theo anh lại muốn nói gì, làm gì? Vừa thấy sợ vừa có chút tức giận, nên quay đầu bỏ chạy, sau đó khi cãi nhau với anh, cũng đã nói những lời khó nghe." Y lại cúi đầu gãi ngón tay, giọng càng lúc càng nhỏ, "Nhưng những lời đó đều không phải thật lòng."

 

Thời Lận Xuyên ồ một tiếng, hiểu ra.

 

Dường như Tạ Cảnh Hòa muốn xin lỗi và làm lành với anh.

 

Anh khoanh tay, tuyên bố trước: "Tôi sẽ không xin lỗi cậu."

 

Tạ Cảnh Hòa: "Em biết."

 

"Anh cố ý, tại sao anh phải xin lỗi."

 

Nghe câu này, Thời Lận Xuyên nhướng mày: "Cậu nhớ dai thật."

 

Nói xong, anh nhớ đến cái miệng như được khai quang của Tạ Cảnh Hòa hôm nay, hẹp hòi nói: "Tôi cũng nhớ dai lắm, cậu nói tôi không có tố chất, còn nói nhìn tôi thêm một cái là muốn nôn."

 

Tạ Cảnh Hòa im lặng, mãi lâu sau mới lên tiếng: "Đó đều là lời nói ngược với lòng, vì anh luôn không nói chuyện tử tế với em, như thể cố ý gây sự, trước đây anh không như vậy, cho nên em..."

 

Trước đây, trước đây, trước đây...

 

Thời Lận Xuyên cắt ngang: "Cậu cũng nói rồi, đó là trước đây."

 

Im lặng một lát.

 

Tạ Cảnh Hòa gật đầu: "Vậy không nhắc đến trước đây nữa."

 

Trong lúc nói chuyện, y ngước mắt liếc nhìn vẻ mặt có chút lạnh lùng của người đàn ông, lòng bỗng hoang mang lo lắng, hơi muốn hút thuốc để giải tỏa cảm xúc, nhưng lại cố gắng kìm nén.

 

Một lúc lâu sau.

 

Tạ Cảnh Hòa hít sâu một hơi, hỏi ra câu hỏi muốn biết nhất hôm nay: "Lận Xuyên, anh muốn lên chương trình thực tế với em, hay thật sự muốn ly hôn với em?"

 

Thực ra đáng lẽ phải nói rõ những chuyện này từ sớm.

 

Có lẽ họ là cặp đôi mơ hồ nhất trong ba cặp khách mời.

 

Một tháng này cũng trôi qua một cách mơ hồ.

 

Thời Lận Xuyên suy nghĩ hai giây, nhận ra lời này của Tạ Cảnh Hòa khá thú vị, bèn hỏi ngược lại: "Có khác biệt gì ư?"

 

Tạ Cảnh Hòa nhanh chóng đáp: "Khác biệt là, lên chương trình ly hôn công khai mối quan hệ của chúng ta, nhưng cuối cùng không nhất thiết phải thật sự ly hôn. Hơn nữa trong thời gian cân nhắc ly hôn, chỉ cần một bên không đồng ý, thì không thể ly hôn được, trừ khi khởi kiện ly hôn, phải ra tòa này nọ..."

 

Giọng y càng lúc càng nhỏ.

 

"Nếu em không muốn ly hôn, anh có kiện em không?"

 

Thời Lận Xuyên nghe ra điều gì đó, dường như Tạ Cảnh Hòa không muốn ly hôn, thậm chí đã bắt đầu dự định cho diễn biến tiếp theo nếu không ly hôn. Không biết tại sao, anh bỗng thấy hơi bực mình, nghiêng đầu, vừa định nói thì nghe thấy hai tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

 

Cuộc trò chuyện tạm thời bị gián đoạn.

 

Lần này, người đến thật sự là nhân viên phục vụ bữa ăn.

 

Khi Thời Lận Xuyên kịp phản ứng, Tạ Cảnh Hòa đã mở cửa và lấy cả hai hộp cơm được đóng gói tinh xảo. Một tay y xách một hộp, dùng vai đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn sang, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào sàn nhà hỏi: "Chưa nói chuyện xong, có thể ăn cùng không?"

 

Y vẫn không muốn đi.

 

Thời Lận Xuyên lạnh lùng không nói gì, chỉ lùi sang hai bước.

 

Hai người cứ thế đối mặt ăn cơm một cách khó hiểu.

 

Đang ăn.

 

Tạ Cảnh Hòa cúi đầu, đột nhiên hỏi: "Có phải anh gầy đi rồi không?"

 

Thời Lận Xuyên: "Không."

 

Tạ Cảnh Hòa: "Anh gầy đi rồi."

 

Thời Lận Xuyên: "..."

 

Tạ Cảnh Hòa: "Một tháng này, anh có nhớ em không?"

 

Thời Lận Xuyên: "Không."

 

Tạ Cảnh Hòa: "Nhưng em vẫn luôn nhớ anh."

 

Thời Lận Xuyên: "..."

 

Tạ Cảnh Hòa: "Em nghĩ đi nghĩ lại,"

 

Y dừng lại, có chút lo lắng nhét một miếng cơm vào miệng, nhai đại hai cái rồi nuốt xuống, sau khi lặp lại vài lần mới tiếp tục nói:

 

"Anh để em cùng lên chương trình ly hôn với anh, có phải vì lúc đầu anh vốn không muốn kết hôn bí mật, chỉ là để phối hợp với công việc của em nên..."

 

Y có một thói quen xấu: khi lo lắng dễ bị ăn uống vô độ.

 

Thời Lận Xuyên lại nói: "Không phải."

 

Thật sự không phải.

 

Kết hôn bí mật là quyết định chung sau khi anh và Tạ Cảnh Hòa bàn bạc, thậm chí trong năm đầu sau khi kết hôn, Tạ Cảnh Hòa còn từng nghĩ đến việc công khai quan hệ hôn nhân của mình. Là Thời Lận Xuyên dứt khoát từ chối.

 

Tạ Cảnh Hòa lại hỏi: "Vậy là vì em đối xử không tốt với anh?"

 

Thời Lận Xuyên hỏi y: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"

 

Thật lòng mà nói, mặc dù trong ba năm chung sống vừa qua, quả thật anh đã vì thiết lập nhân vật mà chăm sóc Tạ Cảnh Hòa nhiều hơn một chút, nhưng đối phương cũng toàn tâm toàn ý sống với anh, mỗi lần đi công tác đều mang quà về cho anh, dù là công việc ngắn hạn đi về trong ngày, cũng phải mang theo thứ gì đó.

 

Hoặc là ở nhà ngoan ngoãn chờ Thời Lận Xuyên về.

 

Hoặc là vừa về đến nhà là bám theo anh như cái đuôi nhỏ.

 

Ngay cả mật khẩu thẻ ngân hàng của y cũng toàn là ngày sinh nhật của anh, mặc sức anh tùy ý sử dụng.

 

Trong những ngày thường nhật và vụn vặt đó, Tạ Cảnh Hòa cũng không hoàn toàn là bên được chăm sóc, thậm chí y thường cảm thấy mình làm chưa đủ trong cuộc sống gia đình, vì vậy muốn từ chối một phần công việc, đến mức hoàn toàn trở mặt với Phức Quang Giải Trí.

 

"Không phải đã nói lý do với cậu rồi ư?"

 

Thấy y cứ nhất quyết tìm một lý do, Thời Lận Xuyên cười một tiếng, chậm rãi lặp lại: "Cậu chỉ là quá xui xẻo, gặp phải tôi. Tôi vốn không phải là người đàn ông tốt như cậu tưởng tượng, ban đầu chỉ là giả vờ để lừa cậu, cậu cũng đã biết rồi, không phải sao?"

 

Tạ Cảnh Hòa: "..."

 

Y im lặng rất lâu, mới nói một tiếng,

 

"Nhưng mà, em không cảm thấy gặp anh là một chuyện xui xẻo chút nào."

 

Cửa sổ phòng khách sạn không đóng chặt, một làn không khí lạnh ẩm ập vào, lướt qua gáy Thời Lận Xuyên, mang lại cảm giác rợn người, anh nhẹ nhàng thở ra, đặt đũa xuống, đứng dậy đóng cửa sổ.

 

Kẽo kẹt một tiếng.

 

Cửa sổ đóng chặt, Thời Lận Xuyên đã chặn đứng gió mưa mây tuyết hay bất cứ thứ gì sắp đến bên ngoài, không để lại một kẽ hở nào.

 

Anh quay người, không đi trở lại, mà tựa vào cửa sổ, cách đó vài mét nhìn lại sườn mặt Tạ Cảnh Hòa, nghe thấy người đó tiếp tục nói,

 

"Em rất vui vì ngày đó đã gặp anh, như một giấc mơ, vì vậy đêm đó anh dùng chuyện này để nói, em đã không kiểm soát được cảm xúc của mình, đã động tay."

 

Y còn nói,

 

"Em rất hối hận, nhưng không hối hận vì đã gặp anh."

 

Thời Lận Xuyên nghi ngờ đầu óc Tạ Cảnh Hòa có vấn đề.

 

Anh cười lạnh hỏi: "Ngay cả khi bây giờ tôi đối xử với cậu như vậy?"

 

Tạ Cảnh Hòa: "Ngay cả khi bây giờ anh đối xử với em như vậy."

 

Thời Lận Xuyên lại hỏi: "Ngay cả khi sau này tôi cũng đối xử với cậu như vậy?"

 

Tạ Cảnh Hòa: "Ngay cả khi sau này anh cũng đối xử với em như vậy."

 

Thời Lận Xuyên tức đến mức bật cười: "Đầu óc cậu thật sự có vấn đề rồi."

 

Tạ Cảnh Hòa cũng cười khúc khích một cách khó hiểu, rồi đột ngột ngừng lại, ngay sau đó y đưa tay lau khóe mắt, đáp: "Anh lại cố ý nói như vậy, em cũng sẽ tức giận, rồi lại phải cãi nhau vô ích với anh, nhưng mà..."

 

Y 'nhưng mà' một lúc lâu.

 

Thời Lận Xuyên có một dự cảm...

 

Anh không thể để Tạ Cảnh Hòa nói tiếp nữa.

 

Tuy nhiên, gió đêm cứ đập mạnh vào khung cửa sổ, dường như vẫn không từ bỏ ý định luồn vào. Thời Lận Xuyên phải đứng đây chắn nó, không cho nó vào, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Cảnh Hòa mím môi, hơi ngẩng mặt nhìn sang, từng chữ một nói:

 

"Nhưng mà..."

 

"Em vẫn không muốn buông tay anh ra."

 

Y đứng dậy, chậm rãi đi về phía người đàn ông, bước chân không một tiếng động.

 

Thời Lận Xuyên lại như nghe thấy âm thanh chói tai, tiếng cộp cộp như gió mạnh gõ cửa, lại như một trận động đất lớn bùng phát ở một nơi hẻo lánh, dư chấn ập đến.

 

Nhưng cuối cùng, chỉ có một người lặng lẽ bước đến trước mặt anh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, rồi nhẹ giọng nói: "Lận Xuyên, dường như anh đang chuẩn bị buông tay em ra rồi, có phải nếu em không níu lại, anh sẽ thực sự rời đi không?"

 

Tạ Cảnh Hòa ngừng lại, hít thật sâu vài hơi, mới ổn định giọng nói: "Vì anh luôn nói em không hiểu con người thật của anh, vậy anh có thể..."

 

"Để em tìm hiểu một chút được không?"

 

Ngay lúc đó.

 

Rầm một tiếng lớn!

 

Lời y vừa dứt, cửa sổ phía sau người đàn ông bị gió đêm mạnh mẽ hất tung một góc, không khí lạnh ồ ạt tràn vào phòng, nhiệt độ phòng ngay lập tức giảm vài độ, khiến người ta không kìm được run rẩy.

 

Thời Lận Xuyên bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp.

 

Tạ Cảnh Hòa cẩn thận áp vào lòng anh, các ngón tay lồng vào kẽ ngón tay anh, rồi kéo tay anh luồn vào dưới vạt áo mình, dùng bụng làm ấm tay anh.

 

Tầng khách sạn khá cao, tiếng gió rất lớn.

 

Thời Lận Xuyên đứng bên cửa sổ, cảm thấy mình lung lay sắp đổ. Tóc dưới cằm mềm mại, đuôi tóc cũng mềm. Một câu nói theo gió, truyền vào tai anh.

 

Là Tạ Cảnh Hòa đang nói.

 

Y nói,

 

"Lâu rồi không gặp. Em nhớ anh lắm."

Bình Luận (0)
Comment