Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 116

Đây có lẽ là khoảnh khắc thảm hại nhất trong hai kiếp của Thời Lận Xuyên.

 

Không có khoảnh khắc nào khác thảm bằng.

 

Tầm nhìn của anh mờ đi, tiếng ù tai bén nhọn, nhưng vẫn có thể nghe thấy mình đang chửi mắng người dưới thân một cách không giữ hình tượng, gay gắt lại độc địa. Và những suy nghĩ hỗn loạn chất đầy trong đầu, như một ngọn lửa xông ra từ sâu trong cơ thể, muốn thiêu đốt anh, cũng muốn phá hủy cả thế giới thành hư vô.

 

Nhưng lúc này...

 

Một bàn tay buông lỏng vạt áo ở eo anh, chậm rãi di chuyển lên trên, lướt dọc theo chiếc cổ đang nổi gân vì tức giận của anh, đi đến má, sau đó lòng bàn tay áp sát vào, ngón cái v**t v* nhiều lần dưới mí mắt anh, nhanh chóng trở nên ẩm ướt...

 

Rồi sau đó.

 

Hai bàn tay vòng lên, ôm lấy gáy anh, như một sợi dây câu hồn, kéo anh xuống mãi, cho đến khi khuôn mặt Thời Lận Xuyên vùi vào tóc mai của ai đó mới dừng lại.

 

Thời Lận Xuyên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

 

Không biết từ lúc nào, hai bàn tay đó đã di chuyển đến lưng anh, còn khẽ khàng vỗ nhẹ hai cái. Thời Lận Xuyên vẫn siết chặt cổ Tạ Cảnh Hòa, có thể cảm nhận yết hầu đối phương lên xuống từng nhịp, dường như đang cố gắng nuốt tiếng khóc nức nở của mình xuống.

 

Bất ngờ, Thời Lận Xuyên đột nhiên mất hết sức lực, cơ thể không còn chỗ dựa, nặng nề đè lên người Tạ Cảnh Hòa, nhưng hai tay siết chặt cổ đối phương vẫn không buông ra.

 

Thật muốn b*p ch*t y.

 

Mỗi buổi sáng thức dậy trên cùng một chiếc giường với người này, Thời Lận Xuyên mở mắt ra, nhìn gần khuôn mặt ngủ say không chút phòng bị đó, trong lòng luôn nghĩ,

 

Thật muốn, thật muốn b*p ch*t y.

 

Nhưng mỗi khi anh sắp ra tay, Tạ Cảnh Hòa liền nhấc mí mắt hơi mỏng đó ra, để lộ đôi mắt đen như hắc diện thạch, cơ mặt tự nhiên co kéo lại, tạo thành một nụ cười nhẹ, giọng nói mang theo sự ngái ngủ và lười biếng vừa thức dậy, âm cuối hơi cong lên.

 

"Chào ưm buổi sáng."

 

Trong câu có giấu một tiếng ngáp nhỏ.

 

Không còn cách nào.

 

Thời Lận Xuyên đành thu lại bàn tay đang rục rịch muốn động.

 

Cứ thế lặp đi lặp lại suốt ba năm, cho đến hôm nay mới chính thức thực hiện.

 

Không biết đã qua bao lâu.

 

Anh nghe thấy Tạ Cảnh Hòa run rẩy nói:

 

"Lận Xuyên, bây giờ hình như em đã hiểu anh một chút rồi."

 

Ngay sau đó, dường như Tạ Cảnh Hòa học theo cách anh từng ôm y, vỗ vỗ lưng, rồi xoa đầu anh, sau đó trịnh trọng nói một câu,

 

"Thật đấy."

 

Tạ Cảnh Hòa sẽ không bao giờ quên cảnh tượng vừa xảy ra.

 

Khuôn mặt người đàn ông chìm sâu trong bóng tối, biểu cảm méo mó và cố chấp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình với sự oán hận tột độ, như thể đang nhìn một kẻ thù trời sinh, nhưng tại sao lại có nhiều chất lỏng trong suốt rơi xuống như vậy?

 

Như thể trời đang đổ cơn mưa dao.

 

Tạ Cảnh Hòa cảm nhận được bi thương và oán hận.

 

Nhưng những cảm giác này không phải của y, mà là của Thời Lận Xuyên.

 

Dày đặc, vô số, khiến người ta cảm thấy ngạt thở.

 

Bàn tay người đàn ông vẫn siết chặt cổ y, nhưng Tạ Cảnh Hòa không thấy đau, ngược lại người ra tay lại dường như sắp không thở được, thế là y dùng sức ôm lấy người đàn ông trên người, cảm nhận trọng lượng của đối phương ép hết không khí trong phổi mình ra, hơi thở dần trở nên khó khăn.

 

Y nghẹn ngào hỏi: "Em còn muốn anh cho em nhiều hơn nữa, được không?"

 

Thời Lận Xuyên: "..."

 

Anh không nhịn được vùi mặt vào mái tóc mềm mại của Tạ Cảnh Hòa, môi kề tai đối phương, giọng nói trở nên khàn đặc vì những lời mắng chửi vừa rồi, giọng mũi rất nặng, nhưng âm điệu lại nhẹ bẫng.

 

"Cậu đừng hối hận."

 

Nói xong câu này, anh không để lại cho Tạ Cảnh Hòa khoảng trống để đáp lời, lưỡi trực tiếp xông vào khoang miệng ẩm ướt nóng bỏng của đối phương, nuốt chửng tất cả các âm tiết vào bụng.

 

Đôi bàn tay siết chặt cổ buông ra, nhưng lại khiến chiếc áo len cổ thấp bị anh vén lên càng thêm biến dạng.

 

Chưa đầy một phút.

 

Thời Lận Xuyên l*t s*ch quần áo của y.

 

Nhưng bản thân người đàn ông vẫn mặc bộ vest ba mảnh chỉnh tề, ngay cả chiếc áo khoác gió dài cũng không xộc xệch, sau khi đứng dậy lại trở thành một dáng vẻ lạnh lùng thanh lịch.

 

Chỉ là không có kính che chắn, đôi mắt hẹp dài đỏ hoe đó trông có vẻ hơi khó coi, trên mặt còn có vài vết tích kỳ lạ.

 

"Tít tít" hai tiếng.

 

Nhiệt độ điều hòa trong phòng bắt đầu tăng lên.

 

Thời Lận Xuyên tiện tay ném điều khiển điều hòa lên tủ đầu giường, đôi mắt như chim ưng đó không rời khỏi người đang co ro trên giường suốt cả quá trình.

 

Chắc là lạnh.

 

Tạ Cảnh Hòa tr*n tr**ng ngồi trên ga trải giường trắng tinh, hai chân gập lại trước người, bàn chân đặt ở mép giường, hai cánh tay chống trên đầu gối.

 

Y ngẩng mặt lên, cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, vẻ mặt như một chú cừu non, không biết kẻ đến là tên đồ tể mài dao sắc lẹm, trong đôi mắt đen láy sáng ngời tràn ngập ánh sáng.

 

Một tay Thời Lận Xuyên tháo cà vạt, tay còn lại thô bạo nắm lấy mắt cá chân trái của Tạ Cảnh Hòa, dùng sức kéo lên.

 

Động tác bất ngờ này khiến y mất thăng bằng, hai tay vô thức chống ra sau, chỗ ban đầu bị bóng tối bao phủ giờ không còn che chắn, lộ ra dưới ánh đèn, để lộ một hàng chữ xăm nhỏ ở bẹn chân trái.

 

Quả nhiên Thời Lận Xuyên là phong cách đồ tể, trực tiếp nhấc chân người ta lên kiểm tra nhãn mác kiểm dịch.

 

Đã gần một tháng rưỡi kể từ ngày xăm, Tạ Cảnh Hòa hồi phục rất tốt, nhưng Thời Lận Xuyên vẫn đưa tay chạm vào để xác nhận không có bất kỳ mô tăng sinh nào, làn da dưới ngón tay phẳng lì và mịn màng, anh nhẹ nhàng dùng sức, liền véo ra những vết lõm trên thịt.

 

Hình xăm màu đỏ sẫm, điểm xuyết ở bẹn chân của Tạ Cảnh Hòa.

 

Cà vạt mà Thời Lận Xuyên đeo hôm nay cũng có màu đỏ sẫm, họa tiết hình thoi kẻ sọc kín đáo và lịch lãm, nhưng lại được anh dùng làm dây thừng để trói người.

 

Tạ Cảnh Hòa không có một chút phản kháng nào, chỉ im lặng nhìn anh, mặc cho anh trói hai tay mình ra phía sau.

 

Thậm chí còn thắt một nút chết.

 

Lúc này, không ai còn quan tâm đến lịch trình chương trình ngày mai nữa, cũng không ai quan tâm đến những món ăn chỉ mới được ăn vài miếng trên bàn bên cạnh.

 

Trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng nước mơ hồ và ám muội, cùng với tiếng khóa kéo giòn giã, rồi chuyển sang một loạt tiếng va chạm trầm đục khác.

 

Nhanh chóng và dứt khoát, mang theo một chút hung bạo như bão tố.

 

Thời Lận Xuyên đứng bên giường, thân trên thẳng tắp, thậm chí hơi ngả ra sau. Một tay anh kéo cà vạt thắt nút, kéo Tạ Cảnh Hòa đang quỳ ở mép giường dậy, đầu ngón tay của bàn tay còn lại ẩm ướt, kẹp một điếu thuốc đang cháy.

 

Anh phả ra một vòng khói, eo siết chặt, nhịp sau mạnh hơn nhịp trước.

 

Tạ Cảnh Hòa đối mặt với hướng cửa phòng khách sạn, quỳ cũng không vững, mái tóc nâu hạt dẻ hơi xoăn lắc lư, toàn thân phủ một lớp hồng nhạt, khiến những vết siết trên cổ không còn rõ ràng lắm.

 

Y mím chặt môi, không dám kêu la.

 

Bởi vì trước khi bắt đầu, Thời Lận Xuyên đã từng nắm cằm y, giọng điệu ác liệt cảnh cáo:

 

"Đừng la hét, cách âm ở đây không tốt lắm, cậu mà kêu lên, cả ê-kíp sản xuất chương trình đều sẽ biết Thời Lận Xuyên và Tạ Cảnh Hòa vừa ký đơn ly hôn sáng nay, kết quả là còn chưa kịp ăn tối, đã vội vàng..."

 

"ch*ch ly hôn rồi."

Bình Luận (0)
Comment