Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 118

Thật là một đêm hỗn loạn.

 

Cảm xúc dâng trào, không khí vượt quá giới hạn, Thời Lận Xuyên không hề dùng biện pháp bảo vệ nào, còn người kia cũng không nghĩ đến việc nhắc nhở, hai người cứ thế bất chấp thời gian và địa điểm mà phát tiết.

 

Những mâu thuẫn sâu sắc không được giải quyết.

 

Nhưng sau một màn ân ái, quả thực đã làm dịu đi một số điều.

 

Chờ đến khi điếu thuốc tàn lụi giữa môi hai người, Thời Lận Xuyên liếc nhìn cổ tay áo bị ướt của mình, cam chịu nắm lấy một mắt cá chân của Tạ Cảnh Hòa, bắt đầu dọn dẹp những thứ còn sót lại của mình.

 

Nước đầy và trong suốt, có thể nhìn thấy tận đáy.

 

Hai người đã không giao lưu một thời gian, ban đầu có chút khó khăn, nhưng Tạ Cảnh Hòa nhanh chóng tiến vào trạng thái, cộng thêm hai người đã quá quen thuộc với cơ thể của nhau...

 

Không bị rách.

 

Chỉ là hơi sưng đỏ một chút.

 

Thời Lận Xuyên rút ngón tay ra, bế Tạ Cảnh Hòa ra khỏi bồn nước bẩn, để hai tay y chống vào tường, còn mình thì cầm vòi hoa sen xịt rửa cho y, nhưng chỉ vài phút sau, người này đã run rẩy cho biết y không đứng vững được nữa.

 

Không còn cách nào.

 

Thấy Tạ Cảnh Hòa vẫn bị bịt mắt, như bị phạt đứng quay lưng về phía mình, trông thật đáng thương, Thời Lận Xuyên suy nghĩ vài giây, từng chút một cởi bỏ bộ vest trên người, chậm rãi bước vào phòng tắm vòi sen.

 

Vừa mới đưa tay chạm vào khuỷu tay đối phương, Tạ Cảnh Hòa đã dang chân quay người lại, lao vào lòng anh như chim én về tổ. Giống như một chú chim cánh cụt đi lại khó khăn.

 

Là một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, Tạ Cảnh Hòa có một khuôn mặt rất tinh xảo, ngũ quan sâu sắc và tuấn tú, ăn ảnh, khả năng biến hóa cực kỳ mạnh. Khi khuôn mặt đó vùi vào ngực anh, đôi mắt bị bịt lại, đôi môi dưới đỏ mọng còn hằn vết răng chưa tan...

 

Thời Lận Xuyên thừa nhận,

 

Y có thể nổi tiếng đến bây giờ, quả thực có lý do.

 

Đến khi gội đầu cho Tạ Cảnh Hòa, Thời Lận Xuyên đành phải tháo cà vạt ra. Vì cái nút thắt ở sau đầu quá chặt, anh đã mất vài phút mới tháo ra được, trong lúc tháo xuống, anh còn lạnh giọng nói:

 

"Không được mở mắt, nghe rõ chưa?"

 

Tạ Cảnh Hòa ôm lấy eo anh, khẽ phản đối: "Em muốn nhìn anh."

 

"Vậy cậu về phòng mình mà ngủ."

 

"Không muốn."

 

Câu nói này của người đàn ông vừa dứt, Tạ Cảnh Hòa không dám cãi lại nữa, quả nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt, giả vờ mình là người mù, coi đối phương là chỗ dựa và cây gậy duy nhất, ôm chặt không buông suốt quá trình.

 

Đồ phiền phức dính người. Thời Lận Xuyên thầm nghĩ.

 

Anh rất mất kiên nhẫn tắm xong cho người ta, rồi sấy khô tóc cho người ta, sau đó lấy ra một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ quấn Tạ Cảnh Hòa lại, ném y lên giường.

 

Trong hai ba giờ qua, hai người không thực sự "làm" trên giường, vì vậy chiếc giường lớn của khách sạn vẫn sạch sẽ gọn gàng, cùng lắm thì ga trải giường hơi nhăn.

 

Đặc biệt là vị trí bên giường.

 

Tạ Cảnh Hòa rất nghe lời, không mở mắt.

 

Thời Lận Xuyên nhìn y hai cái rồi vòng qua đống quần áo chất đầy dưới sàn cạnh giường, tr*n tr**ng quay lại phòng tắm.

 

Khi anh ra khỏi phòng tắm, đã gần 10 giờ.

 

Đi ngang qua bàn tròn, đồ ăn trên bàn đã nguội ngắt từ lâu.

 

Thời Lận Xuyên mặc áo choàng tắm, mở vali của mình ra, lấy ra một bộ đồ mặc ở nhà thay vào, chuẩn bị sang phòng bên lấy hành lý. Anh quay đầu nhìn một cái, phát hiện Tạ Cảnh Hòa đang nhắm mắt rúc trong chăn, vẻ mặt bình tĩnh, dường như sắp ngủ rồi.

 

Chỉ là ảo giác thôi.

 

Giây tiếp theo.

 

Tạ Cảnh Hòa đột nhiên mở miệng nói.

 

"Lận Xuyên, bây giờ em có thể mở mắt được chưa? Thực ra em đã khóc trước mặt anh nhiều không đếm xuể rồi, anh mới là lần đầu tiên, không cần quá để tâm. Hơn nữa, vừa nãy em khóc còn dữ dội hơn anh nhiều."

 

Nghe vậy, động tác nhặt quần của Thời Lận Xuyên khựng lại.

 

"Tôi không để tâm." Anh thản nhiên đáp.

 

Tạ Cảnh Hòa nằm sấp trên giường, nửa mặt vùi vào gối, giọng nói nghèn nghẹt.

 

"Ừm."

 

Lời vừa dứt, Thời Lận Xuyên móc một chiếc thẻ phòng từ túi quần y ra, trực tiếp quay người đi ra ngoài, cũng không kịp đeo kính.

 

Trong phòng bên cạnh không có người, Nhạc Ngôn không ở đó.

 

Thời Lận Xuyên vừa nhìn thấy chiếc ba lô trên ghế sofa và chiếc vali dựng bên cạnh. Anh không vội quay lại, ngược lại còn từ túi trong ba lô lật ra một chiếc ví nam.

 

Ví của Tạ Cảnh Hòa.

 

Y luôn có thói quen mang theo tiền mặt, bây giờ chương trình chưa bấm máy, tài sản cá nhân vẫn có thể sử dụng bình thường.

 

Thời Lận Xuyên mở ra xem, phát hiện trong ngăn trong suốt của ví nhét một tấm ảnh được in ra.

 

Là sân vườn trong nhà.

 

Trong sân vườn có một người đàn ông đang đứng, dáng lưng cao ráo.

 

Ánh mắt Thời Lận Xuyên đờ đẫn vài giây, rồi khép ví lại, đội mũ và đeo khẩu trang của Tạ Cảnh Hòa, trang bị kín mít xuống lầu một chuyến, khi trở về, trong tay có thêm một hộp thuốc mỡ và một suất cháo cá đóng gói.

 

Lúc này, đã là 11 giờ đêm.

 

Hành lang đã yên tĩnh, không có mấy người.

 

Thời Lận Xuyên xách lỉnh kỉnh đồ đạc về phòng mình, vì không mang thẻ phòng ra ngoài, anh chỉ có thể gõ cửa, để người bên trong ra mở cửa.

 

Đợi khoảng hai phút.

 

Cửa phòng kéo vào trong. Áo choàng tắm trên người Tạ Cảnh Hòa không biết đi đâu, y đang khoác áo khoác gió của anh đứng trong cửa, chiếc áo khoác gió dài đến bắp chân gần như che đến mắt cá chân đối phương, chỉ để lộ đôi chân trần.

 

Y dựng cổ áo lên, chớp chớp mắt, ngay lập tức đưa ra lời miễn trừ trách nhiệm: "Đây là yếu tố bất khả kháng, nên không phải em không nghe lời anh."

 

Thời Lận Xuyên liếc nhìn y một cái, không nói gì, xách đống đồ đó vào phòng.

 

Tạ Cảnh Hòa đi theo phía sau, liền thấy người đàn ông đẩy vali đến cạnh sofa, đặt những thứ khác lên bàn thấp, rồi ngồi xuống sofa, ra lệnh: "Lại đây, c** q**n áo, nằm sấp xuống."

 

Một câu nói rất đơn giản.

 

Nhưng Tạ Cảnh Hòa vẫn hiểu.

 

Y từ từ đi tới, cởi cúc áo khoác gió, để lộ cơ thể không có bất kỳ mảnh vải nào che chắn bên trong, sau đó úp người lên đùi người đàn ông, tạo dáng giống như một đứa trẻ bị đánh đòn.

 

Thực ra, chuyện này đã xảy ra không ít lần trong ba năm qua. Chỉ là thái độ lúc đó của người đàn ông đặc biệt dịu dàng chu đáo, còn bây giờ lại dùng lời lẽ mạnh mẽ bá đạo, không hiểu sao lại khiến người ta có chút ngượng ngùng.

 

Mặt Tạ Cảnh Hòa hơi nóng.

 

Thời Lận Xuyên tháo vỏ hộp, tiếp tục chỉ huy: "Ưỡn cao lên chút."

 

"Tự tay banh ra."

 

"..."

 

Thời Lận Xuyên thoa thuốc cho y, thấy động tác của y không tự nhiên lắm, đại khái đoán được suy nghĩ của y, nhưng lại cực kỳ ác liệt nói: "Mặt thì gầy đi rồi, sao chỗ này không gầy đi vậy?"

 

Vừa nói, khớp ngón tay móc nhẹ một cái.

 

Tạ Cảnh Hòa không nói nên lời, eo đột ngột trùng xuống.

 

Rửa sạch cặn thuốc mỡ trên ngón tay, Thời Lận Xuyên bước ra khỏi phòng tắm, thấy Tạ Cảnh Hòa đã thay bộ đồ ngủ thu đông mà y mang theo trong vali, toàn thân màu trắng, bên trong có lót lông, còn trên lưng ghế sofa vắt một bộ đồ ngủ cùng kiểu nhưng lớn hơn một cỡ màu đen.

 

Y khoanh chân ngồi trên ghế sofa, tay ôm bát cháo cá nóng hổi, dưới chân là một chiếc vali mở ra, bên trong toàn là quần áo, nhưng một nửa là của y, nửa còn lại là của Thời Lận Xuyên.

 

Những thứ này là Tạ Cảnh Hòa mang từ nhà đến.

 

Mấy bộ quần áo mùa đông dày dặn mà Nhạc Ngôn mua thì nằm trong một chiếc vali mới tinh khác.

 

Thời Lận Xuyên không vội thay đồ ngủ.

 

Anh ngồi phịch xuống ghế sofa, cúi lưng lục lọi trong vali một lúc, tìm ra một chiếc áo len cổ lọ màu đen của mình, nói với người bên cạnh: "Ngày mai cậu mặc chiếc này, cỡ khá lớn, che cổ và cổ tay lại, tránh để cả thế giới biết tối nay cậu bị tôi 'đâm'."

 

Cách dùng từ th* t*c và thẳng thắn.

 

Tạ Cảnh Hòa mím môi gật đầu, rồi đưa muỗng cháo cá đến miệng người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Tối nay anh không ăn được bao nhiêu, sẽ đói đấy."

 

Thời Lận Xuyên bình tĩnh há miệng ăn.

 

Mệt mỏi rồi.

 

Tối nay cứ thế này đã.

 

Tập mở đầu chương trình đã phát sóng ba giờ trước, lúc này trên mạng chắc hẳn rất sôi nổi, nhưng hai người không ai quan tâm đến chuyện này, chỉ yên lặng chia nhau ăn hết bát cháo cá, thu dọn hành lý, đánh răng rửa mặt rồi nằm lên giường.

 

Rèm cửa kéo kín, đèn tắt.

 

Trong phòng trở nên rất tối.

 

Thời Lận Xuyên nằm ngửa, cảm nhận một nguồn nhiệt từ từ tiến lại gần mình.

 

Chẳng mấy chốc, một bàn tay đặt lên eo anh.

 

Một lúc sau, Tạ Cảnh Hòa rúc hẳn vào lòng anh, hơi thở ấm áp ẩm ướt phả vào hõm vai anh, khẽ nói:

 

"Lận Xuyên, ôm ôm."

 

Để đảm bảo giấc ngủ của mình, Thời Lận Xuyên đành phải xoay người nằm nghiêng, kéo Tạ Cảnh Hòa vào lòng, ngực áp vào lưng, cằm tựa vào đỉnh đầu y, trầm giọng nói: "Nhắm mắt lại, ngủ nhanh đi."

 

"Cậu ồn ào chết được."

 

Tạ Cảnh Hòa im lặng vài giây, rồi lại nói: "Em hơi khó ngủ."

 

Thời Lận Xuyên nhắm mắt, không để ý đến y.

 

Y tiếp tục nói: "Bây giờ tụi mình coi như làm lành rồi chứ?"

 

Thời Lận Xuyên: "Không tính, chỉ là ch*ch ly hôn thôi."

 

Tạ Cảnh Hòa: "Nhưng em không muốn ly hôn."

 

Thời Lận Xuyên: "Cậu nói không tính."

 

Trong bóng tối, hai người cứ thế đối đáp qua lại.

 

Tạ Cảnh Hòa nghe thấy lời đó, muốn xoay người đối mặt với người đàn ông, nhưng eo bị đối phương siết chặt, không thể động đậy, thế là y vẫn giữ nguyên tư thế, đưa tay đặt lên mu bàn tay người đàn ông, khẽ hỏi: "Vậy anh làm có thoải mái không?"

 

Ngay sau đó, y lại nói: "Em sẽ khiến anh thoải mái hơn."

 

"Đừng ly hôn có được không?"

 

Thời Lận Xuyên im lặng một lát, hỏi lại: "Cậu không sợ tôi lại đối xử với cậu như lần trước và lần trước nữa ư? Tạ Cảnh Hòa, cậu khóc xong là quên hết rồi à?"

 

Tạ Cảnh Hòa: "Không quên."

 

Sự tĩnh lặng ập đến.

 

Thời Lận Xuyên biết, y không ngủ.

 

Quả nhiên, trong lúc anh nhắm mắt dưỡng thần, Tạ Cảnh Hòa lại mở miệng nói: "Giữa tụi mình quả thật có rất nhiều vấn đề chưa giải quyết, em cũng thật sự rất sợ anh cố tình gây sự với em..." Y dừng lại, "Nhưng em cảm thấy anh vẫn để tâm đến em."

 

"Đúng không?"

 

Thời Lận Xuyên chỉ đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh.

 

Trong bóng tối.

 

Tạ Cảnh Hòa đột nhiên bắt chước tiếng heo kêu, ục ịch không ngừng.

 

Thời Lận Xuyên: "..."

 

Sao trên đời lại có người phiền phức như Tạ Cảnh Hòa chứ!

 

Thời Lận Xuyên dùng cằm mạnh mẽ ấn vào đỉnh đầu y, khiến y kêu lên một tiếng, rồi nghiêm giọng đe dọa: "Không ngủ nữa thì về phòng mình đi."

 

Tạ Cảnh Hòa: "Đau đầu."

 

Thời Lận Xuyên khẽ chậc một tiếng không nặng không nhẹ, xoa bừa đỉnh đầu y, không ngờ Tạ Cảnh Hòa nhân cơ hội xoay người ôm lấy, ngẩng mặt hôn chụt một cái lên môi anh, giọng điệu có chút dính: "Hôn một cái là không đau nữa."

 

Nhóc lừa đảo.

 

Đâu chỉ hôn một cái.

 

Trong phòng dần không còn tiếng nói chuyện, thời gian trôi đi từng chút một, mặt trời mọc dần từ đường chân trời, bình minh xua đuổi màn đêm ra khỏi thị trấn ven biển này.

 

Trời ở Tẩy Giang, đã sáng.

 

5 giờ rưỡi sáng.

 

Người của tổ sản xuất đã bắt đầu hoạt động, chuẩn bị trước cho lịch trình phát sóng trực tiếp hôm nay.

 

Do điện thoại bị thu, tổ sản xuất chương trình sẽ cung cấp dịch vụ đánh thức khách mời.

 

Đúng 6 giờ.

 

Một cô gái trẻ đeo thẻ nhân viên trước ngực đến trước cửa hai phòng khách sạn liền kề, gõ một cách có nhịp điệu vào một cánh cửa.

 

Cô vừa gõ cửa, vừa nhắc nhở: "Thầy Tạ, lịch trình của chúng ta sắp bắt đầu rồi, ăn sáng xong lát nữa còn phải đi xe hơn một tiếng nữa..."

 

Trong phòng không có động tĩnh.

 

Cô gái trẻ đợi hai ba phút, tiếp tục gõ cửa.

 

"Thầy Tạ, dậy chưa ạ?"

 

Ngay lúc đó.

 

Một cô gái mặc áo khoác gió, buộc tóc đuôi ngựa cao đi tới từ phía đầu hành lang bên kia.

 

Cô gái trẻ nhận ra đối phương là trợ lý của ảnh đế Tạ, chủ động chào hỏi, rồi hỏi một câu như buôn chuyện: "Hôm qua thầy Tạ ngủ muộn lắm ạ? Em gõ cửa mạnh vậy mà hình như anh ấy vẫn chưa dậy?"

 

Nhạc Ngôn: "..."

 

Anh Tạ nhà cô sẽ không trực tiếp sang phòng bên cạnh ngủ đấy chứ?

 

Giây tiếp theo.

 

Dự đoán này đã trở thành sự thật.

 

Cửa phòng bên cạnh kéo vào trong một khe hở, người đàn ông đứng trong khe cửa, nửa thân chìm trong bóng tối, khi nói chuyện, giọng nói đầy vẻ khàn đặc và trầm ấm vừa thức dậy, quyến rũ không tả xiết.

 

"Cậu ấy vừa dậy."

 

"Khoảng mười phút nữa chúng tôi sẽ ra, đợi chút nhé."

 

Cô gái trẻ ngây người gật đầu, đợi đến khi cửa phòng "cạch" một tiếng đóng lại, mới chậm rãi phát ra một tiếng mang theo chút kinh ngạc và nghi ngờ.

 

"Ể?"

Bình Luận (0)
Comment