Đoạn giới thiệu rất ngắn, chỉ có một phút.
Mở đầu là một loạt cảnh cắt nhanh, đặc tả biểu cảm của sáu khách mời đầy ý vị sâu xa, sau đó màn hình tối sầm, giọng thuyết minh của đạo diễn chương trình đột ngột vang lên, "Bạn đã bao giờ hối hận chưa?"
Vừa dứt lời.
Ống kính chuyển sang toàn cảnh.
Bầu trời đầy sao rộng lớn, bờ biển bằng phẳng.
Ngọn lửa trại rực rỡ như một đóa sen đỏ quyến rũ nở trên cát, không xa có một cây đèn xanh đèn đỏ. Sáu khách mời đứng giữa ánh lửa, khuôn mặt như phủ một lớp lụa đỏ, biểu cảm mơ hồ, không nhìn rõ.
Ngoài ống kính, đạo diễn tiếp tục hỏi:
"Tối nay là đêm cuối cùng chúng ta ở đây, sau một tuần ở cùng nhau, liệu tâm ý của các khách mời có thay đổi không? Nếu bây giờ cho bạn thêm một cơ hội để lựa chọn..."
Trong lúc nói chuyện, hình ảnh nhanh chóng chuyển về những cảnh cãi vã hoặc giận dỗi căng thẳng của ba cặp đôi trong vài ngày qua - biên kịch Đoạn Phi Văn một mình buồn bã trong phòng chứa đồ, ca sĩ rock Hứa Du điên cuồng gõ cửa bên ngoài với vẻ mặt khó chịu; hai tiền bối ở chung một phòng nhưng coi đối phương như không khí; người đàn ông cao lớn đóng sầm cửa bỏ đi, chỉ còn lại bạn đời trong phòng...
Đang lục thùng rác.
[???]
[Ảnh đế anh đang làm gì vậy?]
[Nhiều cảnh tôi chưa từng xem! [Cảm thán]]
[Không phải, tổ chương trình làm tiệc lửa trại hồi nào vậy? Tôi là người theo dõi toàn bộ livestream mà sao không biết? Đèn xanh đèn đỏ còn nâng cấp nữa, trông như sắp gây chuyện.]
[Tôi cũng chưa xem đoạn này.]
[Chắc là lịch trình sau mười giờ tối.]
[Ồ ồ ồ, có vẻ có nhiều nội dung mới!]
Vài giây sau.
Màn hình lại chuyển về.
Một đoạn nhạc với tiết tấu trống dồn dập vang lên trong video.
Các cặp đôi ly hôn đối mặt nhau dưới đèn xanh đèn đỏ, theo lời đạo diễn giải thích quy tắc, họ sắp đưa ra quyết định dừng lại, hoặc quay lưng rời đi...
Và lựa chọn này sẽ ảnh hưởng đến sắp xếp của tuần sau.
Đoạn giới thiệu có thời lượng hạn chế, chỉ thoáng qua.
Vài giây cuối cùng, ống kính di chuyển xuống dưới bắp chân của các cặp đôi ly hôn, dường như sắp tiết lộ câu trả lời của các khách mời, khán giả chưa kịp nhìn rõ thì thanh tiến độ đã chạy đến cuối.
"Thùng!"
Một tiếng trống lớn vang lên.
Video kết thúc, tự động chuyển sang giao diện quảng cáo tiếp theo.
Nhiều khán giả nán lại khu vực bình luận, thảo luận sôi nổi.
[Đáng ghét, đừng để tôi biết ai là người cắt nối biên tập!!]
[Quá biết cách câu view, sau khi bản phim tuần đầu tiên được cập nhật, tôi sẽ là người đầu tiên đi xem mấy người này đã làm gì ngoài thời gian livestream! [Nắm đấm]]
[Không biết người khác thế nào, nhưng ảnh đế đang lục thùng rác.]
[Phụt]
[Trong livestream không có đoạn này ha ha ha ha ha!]
[Tổ chương trình rất biết cách đặt tên, "Tại Sao Bạn Không Vui" còn có tên là "Tại Sao Fan Tạ Không Vui" ha ha ha, trong số sáu khách mời thì anh ấy và người đàn ông của anh ấy là gây tranh cãi nhất, nổi tiếng đến mức đen đủi, đen đến rỉ máu. Đặc biệt là đoạn sếp Thời tự tiết lộ việc cài đặt định vị trên điện thoại, ngay cả những khán giả bình thường không phải fan cũng phải kinh ngạc.]
[Điều sốc nhất là ảnh đế cũng tự tiết lộ.]
[Chồng chồng Smith [Ngón cái]]
[Các bạn nghĩ chỉ có khán giả sốc sao, tôi đau lòng cho hai cặp khách mời bên cạnh, biểu cảm đều mất kiểm soát rồi. Thật không ngờ người trong cuộc lại bình tĩnh như không, còn người xung quanh thì đổ mồ hôi hột.]
[Gói meme biểu cảm của Hứa Du rất nổi tiếng, một tuần tăng hơn bảy trăm nghìn fan.]
[Cười lớn, fan Tạ và một bộ phận người qua đường hoàn toàn không chấp nhận cuộc hôn nhân dị dạng này, vừa mới phát sóng đã lập siêu thoại, còn ngày nào cũng check-in, gọi là 'Hôm nay nhóm Giữa Trưa đã ly hôn chưa?', không ngờ hai người này lại thu hút một đám fan CP một cách kỳ lạ, sản xuất cơm chó điên cuồng, lại thu hút thêm rất nhiều fan qua đường, đội ngũ ngày càng lớn mạnh, bây giờ hai phe sắp đánh nhau đến nơi rồi. [Cười ra nước mắt]]
[Tôi cũng vậy, mỗi ngày xem xong drama ly hôn của khách mời trong livestream, lại sang siêu thoại xem drama ngoài chương trình, sướng rơn. Chương trình này thật sự quá thú vị, tiểu thuyết đồng nhân do fan CP sản xuất cũng siêu ngon! Thơm lừng!]
[À, nghe danh nên đã xem qua, rất thơm [Nói nhỏ]]
[Các bạn đang nói cái gì vậy??]
[Sợ bị mắng, lầu dưới bạn nói đi!]
[Tôi không sợ bị mắng, tôi nói đây! [Giơ tay]]
[Click vào siêu thoại CP Thời Tạ, bên trong có một bài viết hot được ghim, do một bạn nữ có ID Cửu Thiên Vạn viết, tên là 'Hận Người Tận Xương Tủy'. Câu chuyện đại khái là một ông chủ lớn âm u, cố chấp đã lừa gạt cả thể xác lẫn tình cảm của ảnh đế thiếu thốn tình yêu, thao túng anh ấy trong lòng bàn tay, điên cuồng gieo rắc sự hận thù. Điểm nhấn là ảnh đế trong tiểu thuyết cực kỳ giống một cô vợ đáng yêu ha ha, ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, tình tiết cực kỳ bùng nổ, mà thịt cũng siêu ngon.]
[Tôi thích phát ngôn của bạn, nhớ tắt tin nhắn riêng nhé.]
[Tối mai là có thể xem bản cắt thuần túy của tuần đầu tiên rồi, tôi đã dự cảm được ngày kia hot search sẽ náo nhiệt đến mức nào, xem xong show còn phải xem chương trình phái sinh, thật k*ch th*ch. [Đầu chó]]
[Đánh! Lên! Nào!]
[...]
Ngày hôm sau, 29 tháng 12.
Tám giờ tối.
Nền tảng phát sóng trực tuyến đúng giờ phát sóng hai tập.
Mặc dù một số cảnh đã được tiết lộ trong quá trình livestream, nhưng số lượng khán giả chỉ tăng chứ không giảm, số lượt nhấp hiển thị ở hậu trường nền tảng tăng vọt, số lượng bình luận còn thay đổi từng giây.
Toàn dân xôn xao, vạn người chú ý, cùng lắm cũng chỉ như vậy.
Vì hôm nay là ngày phát sóng video, cộng thêm tổ chương trình và các khách mời ly hôn cần thay đổi địa điểm để quay tuần tiếp theo, mà đường từ Tẩy Giang đến điểm dừng tiếp theo rất xa, cần tốn khá nhiều thời gian, nên...
Ngày 29 này, phòng livestream không được mở.
Đây là một trong những chiến lược marketing.
Mục đích là để lưu lượng truy cập tập trung vào nền tảng phát sóng video.
Ngoài nhu cầu marketing, tổ chương trình cũng xem xét rằng các khách mời đã quay đến hơn một giờ sáng hôm qua, nên hôm nay rất chăm sóc mọi người, hộ tống suốt chặng đường, và không sắp xếp máy quay di động đi theo hoạt động của họ.
Chỉ là cũng không trả lại điện thoại cho các khách mời.
May mà họ cũng không cần dùng đến.
Khi khán giả đang xem bản cắt nối biên tập của chương trình, Thời Lận Xuyên cùng các khách mời khác, và nhân viên tổ chương trình đã ngồi máy bay được bảy tám tiếng rồi.
Tổ chương trình đã bao trọn cả máy bay.
Cỗ máy hình cánh đã thoát khỏi trọng lực Trái Đất, đưa một đám người trong bụng nó an toàn ra nước ngoài.
Điểm đến cuối cùng là một quốc gia du lịch nhỏ ở khu vực Bắc Âu.
Dodane (*).
(*) Tiếng Trung là 多丹, hình như tên nước do tác giả tự chém gió, tui search banh cái Google với Baidu mà không ra, thấy hơi đồng âm với Đan Mạch, mà đoạn sau còn thêm tên cái sân bay lạ hoắc nữa, và đương nhiên không sân bay nào ở Đan Mạch có tên đó, nên là, ai biết thì chỉ t nhen. Thanks!
Lần này, Thời Lận Xuyên ngồi ở ghế cạnh cửa sổ.
Tạ Cảnh Hòa ngồi cạnh anh, nhắm nghiền mắt, trông như đã ngủ say.
Ngủ say mới là lạ.
Đang giận dỗi đó.
Tối qua đã không thèm nói chuyện với anh rồi.
Thời Lận Xuyên quay đầu liếc nhìn người này, thật sự rảnh đến phát hoảng, liền mở miệng kiếm chuyện: "Từ lúc lên máy bay là ngủ, ngoài ăn uống đi vệ sinh thì chưa thấy cậu mở mắt lần nào, Tạ Cảnh Hòa, cậu là heo à?"
Người bị gọi đích danh giả vờ không nghe thấy, đầu nghiêng về phía lối đi, miệng không hề hé ra, nhưng ý tứ đã thể hiện rõ ràng.
Không muốn nói chuyện với anh.
Khuỷu tay Thời Lận Xuyên đặt trên tay vịn, lòng bàn tay đỡ cằm, tư thế lười biếng tùy ý, giọng điệu nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, "Không phải chỉ là lại chọn đèn đỏ trong phần chọn thêm tối qua ư? Ngày nào tôi chẳng chọn ly hôn, lẽ ra cậu phải quen rồi chứ?"
"Giận dỗi cái gì, tôi cũng sẽ không dỗ cậu đâu."
Nghe người đàn ông nhắc đến chuyện này, lông mi Tạ Cảnh Hòa run rẩy.
Y nhịn một chút, nhưng không nhịn được, vụt một cái mở mắt ra, trừng mắt nhìn người đàn ông, giọng nói không giấu được sự tức giận và uất ức, "Tại sao anh nhất định phải chọn như vậy? Có phải lại cố ý chọc tức em không? Đạo diễn nói tuần sau chỉ có hai chúng ta phải ở riêng!"
Thời Lận Xuyên nghe Tạ Cảnh Hòa nói một tràng như súng liên thanh, như tìm thấy trò tiêu khiển giải sầu, không nhanh không chậm đáp: "Vậy thì sao? Cậu lại muốn ngủ chung giường với tôi đến vậy à?"
"Cậu mấy tuổi rồi?"
Tạ Cảnh Hòa tiếp tục trừng mắt nhìn anh.
Đôi mắt thâm tình từng được vô số fan và người hâm mộ ca ngợi hết lời, giờ đây bị lấp đầy bởi hai ngọn lửa nhỏ, trông cực kỳ bỏng rát, như cách không khí đốt cháy khuôn mặt người đàn ông.
Gì mà ánh mắt dịu dàng như nước, thâm tình như chìm đắm.
Rõ ràng bị anh chọc tức đến mức sắp nhảy dựng lên rồi.
Thời Lận Xuyên hài lòng chịu đựng đủ hai phút ánh mắt dao găm, sau đó ung dung đề nghị: "Vậy cậu diễn cho tôi xem một cảnh khóc ngay tại chỗ, cầu xin tôi ngủ cùng cậu, tôi sẽ xem xét nói đạo diễn thông cảm một chút."
Nói xong, anh còn giục: "Nhanh lên."
Đương nhiên là giả rồi.
Chỉ là tùy tiện lừa gạt người này thôi.
Chỉ là anh quá nhàm chán, cần tìm thú vui để giết thời gian. Thời Lận Xuyên nghĩ vậy.
Đáng tiếc trong thời gian này Tạ Cảnh Hòa đã bị người đàn ông lừa gạt nhiều lần, cuối cùng cũng nảy sinh chút cảnh giác, không còn dễ dàng tin lời anh, nghi ngờ nhìn chằm chằm Thời Lận Xuyên một lúc lâu, rồi lầm bầm từ chối: "Không muốn, chắc chắn anh lại đang trêu em."
Thời Lận Xuyên: "..."
Hình như thông minh hơn rồi.
Thời Lận Xuyên không hề có gánh nặng đạo đức nào, rất thẳng thắn nói: "Nghĩ tôi xấu xa đến vậy ư? Đôi khi tôi cũng nói vài lời thật lòng với cậu mà."
Tạ Cảnh Hòa vẫn trừng mắt nhìn anh, biểu cảm không nói nên lời.
Nhiệt độ trong khoang máy bay thoải mái và ổn định, cả khoang đều là người của tổ chương trình, xung quanh thỉnh thoảng vang lên những tiếng động nhỏ vụn vặt, nhưng góc này lại có một sự tĩnh lặng khác lạ.
Dường như tự tạo thành một thế giới nhỏ.
Thời Lận Xuyên đón lấy ánh mắt của Tạ Cảnh Hòa, bốn mắt nhìn nhau vài giây, nụ cười đắc ý trên khóe môi vô thức thu lại một chút...
Rất nhẹ nhàng, rất chậm rãi.
Hầu như không thể nhận ra bằng mắt thường.
Tuy nhiên, ngay khi Thời Lận Xuyên muốn quay mặt đi, tiếp tục ngắm nhìn bầu trời tối đen vô tận ngoài cửa sổ nhỏ, người đang giao thoa ánh mắt với anh, biểu cảm không đổi, nhưng hốc mắt lại hơi đỏ, những giọt nước mắt to như hạt đậu bất ngờ rơi ra từ mắt y, lướt qua gò má, vỡ tan trên cổ áo của chính mình.
Tí tách. Tí tách tí tách.
Tạ Cảnh Hòa vô cảm ch** n**c mắt đầy mặt, như một vòi nước hỏng.
Màu nước hút ánh sáng.
Ánh sáng tụ lại trong đồng tử của y.
Thời Lận Xuyên nhìn chằm chằm vào ánh nước hòa tan trong mắt đối phương, biểu cảm trên mặt vẫn trở lại bình tĩnh và thờ ơ. Nhưng anh vô thức đổi tư thế, toàn thân dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm Tạ Cảnh Hòa, và những giọt nước mắt chảy ra từ Tạ Cảnh Hòa...
Ánh mắt tập trung, lại hưng phấn.
Anh chậm rãi nói:
"Tiếp theo, cậu nên cầu xin tôi."
Tạ Cảnh Hòa rất dứt khoát.
"Cầu xin anh."
Thời Lận Xuyên nhướng mày, hỏi lại:
"Ồ, cầu xin tôi cái gì?"
Vừa dứt lời.
Tạ Cảnh Hòa lặng lẽ giơ tay phải lên - vào ngày thứ năm ở Tẩy Giang, vết bầm tím mô mềm ở cổ tay phải của y cuối cùng cũng hồi phục, không còn phải làm phiền người đàn ông đút cơm cho mình nữa, y linh hoạt xoay cổ tay, bốn ngón tay cong về phía lòng bàn tay...
Y giơ một cử chỉ rất th* t*c về phía Thời Lận Xuyên.
"Cầu xin anh làm người đi."
Thời Lận Xuyên: "..."
Ai cũng biết, [tức giận] sẽ không biến mất, chỉ chuyển từ người này sang người khác. Thời Lận Xuyên mặt cau mày có, trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh với cử chỉ th* t*c, tự khoan dung với mình, nghiêm khắc với người khác mà mắng:
"Tạ Cảnh Hòa, cậu học từ đâu ra cái thói quen xấu đó vậy?!"
Hai người nhanh chóng đánh nhau.