Mấy ngày nay, Tạ Cảnh Hòa sống hơi mệt mỏi.
Mệt mỏi theo nghĩa sinh lý.
Nhạc Ngôn trông rất lo lắng cho y, luôn nhìn y với ánh mắt đầy vẻ “Anh Tạ, anh sẽ không làm chuyện dại dột chứ?”. Mặc dù Tạ Cảnh Hòa đã giải thích vài lần, nhưng Nhạc Ngôn miệng nói tin tưởng, hành động lại càng cảnh giác hơn, dường như coi y là một món đồ dễ vỡ.
Chỉ cần bất cẩn một chút, sẽ nát bấy.
Ban đầu Tạ Cảnh Hòa cũng nghĩ vậy.
Nhưng y không có.
Không biết có phải vì từ đầu đến cuối, người đàn ông trong chương trình luôn giữ thái độ 'muốn ly hôn' hay không mà y đã quen với nó, thậm chí khi y nhận được giấy chứng nhận ly hôn từ nhân viên Cục Dân Chính...
Tạ Cảnh Hòa không cảm thấy sự sợ hãi sâu sắc của việc bị bỏ rơi như y tưởng tượng.
Y không bị bỏ rơi.
Y chỉ ly hôn với Thời Lận Xuyên.
Chỉ thế thôi.
Khi y gặp nguy hiểm, người đó sẽ giữ chặt y; khi y tức giận và tủi thân mà rơi nước mắt, người đó sẽ ngồi xổm bên y, lộ ra vẻ mặt có chút khó xử, xoa nhẹ những vệt nước trên mặt y; khi hôn nhân của y thất bại, người đó còn cho y rất nhiều tiền.
Về điểm cuối cùng đó,
Tạ Cảnh Hòa thấy có câu nói cũ rất đúng.
Tiền ở đâu, tình yêu ở đó.
Thời Lận Xuyên đã cho y rất nhiều tình yêu. Rất rất nhiều.
Tạ Cảnh Hòa đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ.
Y sẽ không bao giờ quên đêm tuyết cuối cùng ở Dodane, người đàn ông nhẹ nhàng tựa đầu vào y, lớp vỏ ngoài lạnh lùng như sương giá nứt toác ra, bò đầy những vết rạn nhỏ, lộ ra phần thịt thối rữa bên dưới, mỗi từ thốt ra đều như bị đào từ chính cơ thể anh ấy.
Anh nói,
"Tôi không muốn quá vui."
Tạ Cảnh Hòa lại nghe thành,
"Tôi không dám quá vui."
Khoảnh khắc đó, Tạ Cảnh Hòa đột nhiên nhớ đến quyển truyện cổ tích ấn tượng kia: vị hoàng tử thuần khiết bị khoét rỗng trái tim, biến thành một vị vua bị gai góc quấn quanh, phần đời còn lại chỉ có thể không ngừng lặp lại câu thần chú, để xua đuổi tất cả mọi người…
Vì khi ai đó ôm anh, những chiếc gai trên cây cũng sẽ đâm vào cơ thể anh.
Anh chỉ cảm thấy đau.
Vì vậy, ngày Thời Lận Xuyên chuyển đi, Tạ Cảnh Hòa đã không ngăn cản.
Người đàn ông hầu như không mang theo gì cả, chỉ xách một cái vali nhỏ rồi vội vã rời đi.
Có lẽ Nhạc Ngôn đã hiểu lầm một số hành động của y trong mấy ngày nay, có thể cho rằng y bị kích động sâu sắc vì ly hôn, muốn xóa bỏ dấu vết của người đàn ông…
Hoàn toàn ngược lại.
Y chỉ quá nhớ Thời Lận Xuyên, nhớ đến mất ngủ, đến nỗi phải làm rất nhiều việc nhà để tiêu hao thể lực, mới có thể kiềm chế được h*m m**n đi tìm người đó.
Hai người đã để lại quá nhiều kỷ niệm trong căn nhà này.
Tạ Cảnh Hòa lau chùi sạch sẽ từng thứ một.
Bận rộn cho đến tận hôm nay.
Tối nay là lúc chương trình tạp kỹ phát sóng tập cuối, nhưng Tạ Cảnh Hòa không có tâm trạng để ý, chỉ cảm thấy mùa đông ở Đồng Thành quá lạnh, hoa cỏ trong sân dạo này thiếu chăm sóc, trông héo úa đi nhiều.
Điều này không được.
Tạ Cảnh Hòa nghĩ vậy, giơ chiếc cuốc nhỏ lên bắt đầu xới đất lần thứ ba. Điện thoại của y bị nhét vào chiếc ghế gỗ nhỏ ở góc sân, để ngăn bản thân không kiềm chế được mà nhắn tin, gọi điện cho người đàn ông.
Lúc đó, rất có thể y sẽ khóc ngay tại chỗ.
Cái này cũng không được.
Ngay lúc này, Tạ Cảnh Hòa đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại dành riêng cho một người vang lên trong sân. Tiếng piano trong trẻo, đinh đong, xuyên thẳng vào tim y từ rất xa.
Trong tích tắc.
Tim Tạ Cảnh Hòa như muốn nhảy ra ngoài.
Thời Lận Xuyên hiếm khi bị bệnh.
Bị bệnh là một chuyện rất phiền phức, không chỉ làm giảm đáng kể khả năng kiểm soát cơ thể của ý chí cá nhân, mà còn có khả năng ảnh hưởng đến não bộ, khiến người ta sinh ra những ảo giác giống như thước phim quay chậm, hoặc mơ thấy người không nên mơ.
Giống như ăn phải nấm độc.
Ví dụ như bây giờ.
Cả người anh mơ màng, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, tầm nhìn có chút mờ ảo, nhưng khuôn mặt đầy bụi bẩn của Tạ Cảnh Hòa vẫn lướt qua trước mắt anh, miệng hé mở, không nghe rõ đang nói gì.
Bộ não bị kẹt, vận hành khó khăn.
Mãi một lúc sau.
Thời Lận Xuyên mới chậm rãi phản ứng lại, Tạ Cảnh Hòa trong mơ hình như đang hỏi anh có phải bị bệnh rồi không. Anh hé mắt, gối một tay khi nằm nghiêng, tiện tay nâng tay kia sờ trán, giọng mũi đặc biệt rõ ràng đáp một tiếng,
“Ừm, hơi sốt.”
Quả cầu ánh sáng màu trắng đang nâng điện thoại lặng lẽ giảm độ sáng của mình.
Làm quả cầu thì,
Quan trọng nhất là phải kín đáo.
Người đàn ông quả nhiên không phát hiện ra điểm bất thường này, ngược lại càng tin rằng cảnh tượng trước mắt là mộng là ảo, dù sao cũng không phải hiện thực. Vì vậy, khi anh nghe thấy người bên kia điện thoại hỏi mình 'đã uống thuốc chưa', anh thành thật đáp: "Uống rồi, chỉ là hình như không có tác dụng gì."
Sau đó liên tiếp vài câu hỏi, Thời Lận Xuyên đều trả lời.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi.
Anh đột nhiên nghe thấy người trước mặt hỏi,
"Lận Xuyên, anh đang ở đâu?"
Thời Lận Xuyên nghĩ một lát, đáp: "Nhà cũ của chúng ta."
Sau hai giây.
Thời Lận Xuyên thấy người đó mím môi, vẻ mặt phức tạp lại vừa mừng vừa sợ, sau đó đôi mắt long lanh đó nhìn chằm chằm vào anh, giống như lông vũ lướt qua mặt anh, ngứa đến nỗi khiến nửa bên mặt anh tê dại.
"Anh là đồ nói dối."
Bị mắng.
Thời Lận Xuyên không nhịn được cười hai tiếng.
Anh vùi mặt vào gối, tiếng cười cũng bị nghẹn lại bên trong.
Tạ Cảnh Hòa hỏi: "Cười gì?"
"Cười em, trước đây anh nói gì em cũng tin." Thời Lận Xuyên mơ mơ màng màng đáp, "Cho dù trong lòng có chút nghi ngờ, em cũng không dám thực sự hỏi anh, chỉ dám lén nhìn anh, rồi đòi anh hôn hôn ôm ôm, hoặc thân mật."
"Cứ như sợ người khác không biết em thiếu thốn tình cảm vậy."
Thời Lận Xuyên nằm trong căn hộ nhỏ này, bị gợi lại không ít chuyện cũ, không nhịn được cười tiếp: "Rồi anh luôn lấy cớ kỹ thuật không tốt, cố ý thể hiện rất thô lỗ, khiến em kêu la oai oái, em còn khăng khăng nói mình rất thoải mái, kết quả đi bộ cũng phải d*ng ch*n ra..."
"Buồn cười thật."
Vừa dứt lời, Tạ Cảnh Hòa mặt mũi lem luốc bỗng nhiên sừng sộ lên, góc nhìn đột nhiên từ ngang tầm mắt biến thành nhìn xuống, dùng lỗ mũi nhìn anh, hồi lâu mới nặn ra một câu, "Vậy lần đầu tiên của chúng ta, anh nói anh là trai tân, có phải cũng lừa em không?"
Thời Lận Xuyên: "Không phải em đã say rồi ư?"
Vài giây sau.
Tạ Cảnh Hòa đáp: "Cũng không say đến mức mất trí đâu, nếu không sao em lại chủ động hôn anh?"
Thời Lận Xuyên ừm một tiếng.
Không khí bỗng nhiên im lặng.
Tạ Cảnh Hòa lại hỏi dồn: "Nói đi, có phải trai tân không?"
Thời Lận Xuyên lại ừm một tiếng.
Giấc mơ này hơi dài.
Thời Lận Xuyên nói quá nhiều, cổ họng khô đến nỗi như muốn bốc hỏa. Anh không nhịn được ho khan hai tiếng, đột nhiên lại nghe thấy người đó hỏi: "Lận Xuyên, bây giờ anh bệnh hơi nặng, em có thể qua tìm anh không?"
Thời Lận Xuyên rất kỳ quái.
Anh hỏi: "Không phải em đang ở đây ư?"
Tạ Cảnh Hòa sửng sốt, hỏi ngược lại: "Ở đâu?"
Trong màn hình, người đàn ông nằm nghiêng, tóc đen rối bời ẩm ướt. Sắc mặt anh có chút hồng, nhưng môi lại tái nhợt, nhẹ nhàng mím thành một nụ cười rất nhạt.
"Trong giấc mơ của anh đó."