Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 149

Theo mọi nghĩa, Thời Lận Xuyên là một vị ký chủ rất đạt tiêu chuẩn, nhưng anh lại đặc biệt ghét hệ thống sắm vai đang ràng buộc linh hồn mình. Trong ba năm, tiếng điện tử ồn ào đó thỉnh thoảng lại vang lên trong đầu anh, rao giảng lý luận làm nhiệm vụ qua quýt kia, và...

 

Chào hàng Tạ Cảnh Hòa cho anh.

 

Điểm này khiến Thời Lận Xuyên đặc biệt khó chịu.

 

Cần mày nói à?

 

Ngậm miệng.

 

Đây là hai từ mà anh nói với hệ thống nhiều nhất, ngắn gọn mạnh mẽ.

 

Thời Lận Xuyên có cái nhìn rất tệ về hệ thống, cũng không vì anh được hệ thống ràng buộc mà thoát khỏi cái chết nên anh phải biết ơn hệ thống, hay có thiện cảm với nó, và thổ lộ tâm tình cùng nó.

 

Nói cho cùng, bằng vào cái gì?

 

Đây không phải là một hoạt động từ thiện, người tốt việc tốt.

 

Hệ thống ràng buộc ký chủ, giống như một giao dịch nơi làm việc hơn, một bên có nhu cầu, bên kia cần phải bỏ ra một lượng lao động nhất định để đáp ứng nhu cầu của bên nọ, và bên nọ sẽ trả lại một phần thưởng tương ứng.

 

Hai bên giao dịch tiền bạc sòng phẳng.

 

Nhưng hệ thống tự xưng "hệ thống sắm vai chồng cũ" lại cho thấy sự mâu thuẫn lớn, vừa thúc giục ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, lại vừa cố gắng xúi giục ký chủ lười biếng trong nhiệm vụ, thậm chí còn không thèm che giấu, gần như công khai biểu lộ:

 

'Nhân vật chính dễ thương quá phải không?'

 

'Tôi có cách để ký chủ ở lại thế giới này vĩnh viễn đó'

 

'Chỉ cần ký chủ đổi bằng phần thưởng nhiệm vụ.'

 

Từ trước đến nay, giữa một người và một hệ thống, tưởng chừng Thời Lận Xuyên là người nắm quyền chủ động, lạnh lùng tuyệt tình không vì ai mà dừng lại, nhưng anh luôn có cảm giác mình bị kẻ khác khống chế, hơn nữa đối phương còn lờ mờ lộ ra tư thái không lo ngại gì.

 

Điều này khiến Thời Lận Xuyên, người có h*m m**n kiểm soát cực kỳ mạnh mẽ, đặc biệt tức giận.

 

Như thể bị uy h**p.

 

Theo anh, việc cử một hệ thống sâu mọt rõ ràng muốn đứng giữa kiếm lời đi làm nhiệm vụ, lại là nhiệm vụ quan trọng cứu vãn thế giới sách đang gặp nguy hiểm...

 

Cục Thời Không gì đó sớm muộn gì cũng xong đời.

 

Điều này có gì khác với việc thả chuột vào kho gạo?

 

Nếu Cục Thời Không có thể nhận thu oán niệm của Thời Lận Xuyên, chắc cũng phải kêu oan: Họ không biết sự nguy hiểm và bất ổn khi khởi động hệ thống cũ này ư? Nhưng đó cũng là không còn cách nào!

 

Các hệ thống khác đều bị rào chắn thế giới chặn lại, không thể vào được.

 

Trừ N001.

 

Để đảm bảo nhiệm vụ diễn ra suôn sẻ, họ không chỉ dọn dẹp toàn diện hệ thống báo hỏng này, mà còn phá vỡ quy tắc hoạt động ‘một hệ thống một thế giới’, đặc biệt thiết lập vị trí hệ thống con phụ trợ, rồi nhét một hệ thống sắp có biên chế chính thức vào đó...

 

Không ngờ rằng,

 

Hai hệ thống nhanh chóng mất liên lạc.

 

Tuy nhiên, đó lại là một chuyện khác.

 

Lúc này.

 

Thời Lận Xuyên vừa gọi hệ thống một tiếng, trong đầu đã vang lên một tiếng 'đinh' vừa vặn, giọng điện tử của hệ thống líu lo vang lên, "Chúc mừng ký chủ đã thành công sửa chữa tất cả các tình tiết cốt truyện quan trọng liên quan đến chồng cũ trong nguyên tác! Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!"

 

Pháo hoa rực rỡ đồng loạt nổ vang.

 

Thời Lận Xuyên chỉ thấy ồn ào.

 

Anh thậm chí còn cười lạnh một tiếng,

 

"Hừ."

 

Hệ thống: "..."

 

Một tiếng cười lạnh quen thuộc.

 

Chậc, không phải ký chủ đã nghĩ thông rồi ư? Sao cảm xúc kháng cự vẫn còn nghiêm trọng thế?

 

Trước đó, nó đã giúp ký chủ nâng điện thoại hơn một tiếng đồng hồ đấy, lúc thì sắm vai đèn ngủ thông minh, lúc thì sắm vai sạc dự phòng, không thấy điện thoại của nhân vật chính đều đã tắt nguồn mà điện thoại của ký chủ vẫn còn rất nhiều pin ư!

 

Thôi vậy, bị hiểu lầm là số mệnh của hệ thống mà.

 

N001 ẩn sâu công và danh, lại bắn thêm hai phát pháo hoa nhỏ miễn phí, cười hơ hớ: "Làm náo nhiệt một chút, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, tiện thể chúc mừng năm mới sớm."

 

Thời Lận Xuyên không muốn nói nhiều với nó, đi thẳng vào vấn đề: "Trước đây cậu đã nói, sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống nhân tạo sẽ thu hồi và quản lý cơ thể này, sau đó, tôi có thể hồi sinh ở thế giới ban đầu thông qua phần thưởng nhiệm vụ, đúng không?"

 

Hệ thống liên tục đáp: "Đúng vậy."

 

Thời Lận Xuyên lại nói: "Trước đây cậu còn nói, nếu tôi muốn ở lại thế giới này sinh sống, có thể dùng phần thưởng nhiệm vụ để đổi lấy quyền cư trú vĩnh viễn..."

 

Anh dừng lại một chút, dễ dàng nhớ lại một con số nào đó, tiếp tục nói: "Nếu không nhầm thì số điểm cần để cư trú vĩnh viễn, giống như chiếc kính có thuộc tính dịu dàng mà cậu đã cho tôi, đều là một trăm điểm, đúng không?"

 

Hệ thống lặp lại: "Đúng vậy."

 

"Chiếc kính trị giá một trăm điểm mà cậu có thể tùy tiện cho tôi, quá trình nhận phần thưởng nhiệm vụ lại rắc rối đến vậy," Thời Lận Xuyên chỉ ra điểm bất hợp lý, "Dù nghĩ thế nào đi nữa, giá trị phần thưởng không thể chỉ có một trăm điểm đúng không?"

 

"Cậu đã ăn bao nhiêu tiền hoa hồng?"

 

Trong không gian hệ thống.

 

Quả cầu ánh sáng màu trắng lý lẽ không vững mà khí thế vẫn mạnh, ưỡn ngực nhỏ màu trắng tinh lên, hùng hồn nói: "Ký chủ đừng có vu khống, người ta là một hệ thống trong sạch nhé, cái này không gọi là hoa hồng, để đáp ứng nhu cầu của ký chủ, hành vi hối đoái lén lút này của tôi đã phải gánh chịu rủi ro rất lớn đấy!"

 

Quả cầu ánh sáng màu xanh: [...]

 

Người thực sự gánh chịu rủi ro, bị đánh cắp thẻ tích điểm là tôi mà nhỉ?

 

Quả cầu ánh sáng trắng tiếp tục nói dối: "Còn nữa, hành vi hối đoái vốn dĩ tồn tại chênh lệch giá, ở giữa còn có phí kênh, phí thủ tục và các tổn thất khác, tính toán tổng cộng lại, bổn hệ thống làm gì còn hoa hồng mà ăn? Không bù lỗ điểm đã là tốt lắm rồi!"

 

Quả cầu ánh sáng xanh: [...]

 

Thật dám nói mà.

 

Bù lỗ điểm lừa được từ ký chủ trước, rồi kiếm điểm của ký chủ này, đây đâu phải là ăn hoa hồng, đây là lũng đoạn thị trường!

 

Hai con cáo nói qua nói lại, trong lòng đều biết ai cũng không coi lời giải thích này là thật.

 

Thời Lận Xuyên gật đầu, nói thẳng:

 

"Tôi có một yêu cầu bổ sung, đồng thời với việc đổi quyền cư trú vĩnh viễn, cậu phải chỉnh sửa thị lực của tôi, khôi phục về mức ban đầu, không khó chứ?"

 

"Đừng nói không làm được."

 

"Không làm được, tôi đi."

 

Trước màn hình ánh sáng.

 

Quả cầu ánh sáng trắng khó che giấu sự hưng phấn.

 

Mặc dù thái độ giao tiếp của ký chủ cực kỳ tệ, nhưng hệ thống đã quen với phong cách của anh, không hề bận tâm, còn rất hào hứng vươn hai chiêm chiếp nhỏ ra, đặt trước người xoa đi xoa lại.

 

Có câu tục ngữ nói rất đúng mà.

 

Lời nói ác ý khiến người ta lạnh lẽo giữa tháng sáu, kiếm điểm một phát đủ sưởi ấm ba mùa đông. (*)

 

(*) [Ác ngữ thương nhân lục nguyệt hàn, tích phân nhất trám tam đông noãn] chế từ câu [Lương ngôn nhất cú tam đông noãn, ác ngữ thương nhân lục nguyệt hàn], nghĩa là Một lời nói tốt đẹp sưởi ấm ba mùa đông, một lời ác ý làm người ta lạnh lẽo giữa tháng sáu.

 

Chỉ là khi nghe thấy điều kiện bổ sung của ký chủ, động tác xoa chiêm chiếp của hệ thống đột nhiên khựng lại, không biết nghĩ gì, ngược lại lại xoa càng vui vẻ hơn.

 

Giọng điệu điện tử càng lúc càng lên cao, hơi có vẻ thâm sâu.

 

"Ồ, khó thì không khó đâu."

 

"Nhưng ký chủ, cậu có chắc muốn làm vậy không? Thật ra, độ cận thị này của cậu cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống đâu, thỉnh thoảng đeo kính thôi mà."

 

Thời Lận Xuyên đáp gọn lỏn.

 

"Mắc mớ gì đến cậu?"

 

Quả cầu ánh sáng màu trắng bị ký chủ mắng cũng không giận, ngược lại còn thái độ rất tốt mà báo cáo: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, đang phát phần thưởng cho ký chủ, theo ủy quyền của ký chủ, phần thưởng sẽ được hối đoái lần hai..."

 

"Đinh."

 

Quả cầu ánh sáng trắng bỏ qua khí tràng mất mát tỏa ra từ quả cầu ánh sáng xanh phía sau, bình tĩnh tự nhiên "đinh" một tiếng, rồi tiếp lời: "Đã đổi quyền cư trú vĩnh viễn trong thế giới sách cho ký chủ..."

 

"Đã sửa đổi thành công dữ liệu cơ thể ký chủ, trị số mới sẽ có hiệu lực sau 24 giờ."

 

"Qua kiểm tra, rào chắn thế giới trong sách số '049' đã được sửa chữa, hệ thống sắm vai sẽ tự động hủy bỏ ràng buộc, tiến độ là 30%..."

 

"80%."

 

"100%."

 

Nửa đêm.

 

Trong phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn đầu giường, ánh sáng mờ ảo.

 

Hai người vì lo lắng cho những vết thương do tai nạn thời gian trước, nên động tác không hề mãnh liệt, ngược lại chậm rãi như nước, như một trò đùa dai dẳng.

 

Tiếng mưa bên ngoài khiến không khí được đẩy lên đến mức hoàn hảo.

 

Thời Lận Xuyên và Tạ Cảnh Hòa bốn mắt nhìn nhau suốt quá trình, cùng nhau nắm bắt biểu cảm và hơi thở của đối phương, thỉnh thoảng không nhịn được trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt hơn, như hai đứa trẻ bị mắc kẹt trong đêm mưa, nắm tay nhau, loạng choạng chạy về phía trước.

 

Trời còn chưa sáng, nhưng sắp rồi.

 

Hai người làm xong hai hiệp, không kịp tắm rửa, chỉ ôm nhau đầy nhớp nháp. Khi hệ thống tuyên bố hủy bỏ ràng buộc thành công, Thời Lận Xuyên không nhịn được mở mắt, đột nhiên chìm vào đôi mắt gợn sóng của Tạ Cảnh Hòa, hoàn toàn không để ý đến hai quả cầu ánh sáng xanh trắng đang bay ra ngoài xuyên tường...

 

Hay nói đúng hơn,

 

Nhìn thấy cũng làm như không thấy.

 

Thời Lận Xuyên hôn mạnh một cái vào người trong lòng.

 

Bàn tay Tạ Cảnh Hòa với những đường khâu chạm vào cổ người đàn ông, bị hôn đến nỗi theo bản năng co ngón tay lại, khàn giọng hỏi: "Lận Xuyên, biểu cảm của anh vừa rồi trông đáng sợ quá, sao vậy? Không vui ư?"

 

Thời Lận Xuyên có ý riêng mà nói,

 

"Ừm, anh ghét lũ buôn người lòng dạ hiểm ác."

 

Hoàn toàn chỉ là ghét.

 

Không có ý gì khác.

 

Dường như Tạ Cảnh Hòa nhớ ra điều gì, vô thức rụt vào lòng người đàn ông, tai áp vào ngực trái của người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Em cũng ghét."

 

Y đã bị bọn buôn người lừa bán khi còn chưa nhớ được chuyện gì.

 

Thời Lận Xuyên nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Tạ Cảnh Hòa, đột nhiên giơ tay, lại nhặt một miếng vuông nhỏ trên tủ đầu giường, nhàn nhạt nói: "Vẫn còn sức lực à? Lại đánh một trận ly hôn nghiêm túc nữa không?"

 

Tạ Cảnh Hòa không hề xấu hổ, tích cực hưởng ứng.

 

"..."

 

Gió đang thổi, mưa đang rơi.

 

Quả cầu ánh sáng trắng kéo quả cầu ánh sáng xanh dũng cảm bay.

 

Quả cầu ánh sáng xanh đã từ bỏ giãy giụa, quả cầu sống mà gần như đã chết.

 

Quả cầu ánh sáng trắng thì vươn một chiêm chiếp sờ sờ đầu, lẩm bẩm như tự nói với mình: "Ôi chao, hình như quên nói với ký chủ, thiết lập mắt cận là để ký chủ hòa nhập hoàn hảo với hình tượng chồng cũ tra nam, nếu bóc tách lớp thiết lập này ra..."

 

"Thì nhân vật chính với giá trị thân mật và giá trị tình yêu quá cao dành cho ký chủ, không chừng sẽ thoát khỏi bộ lọc nhân vật của rào chắn thế giới đó?"

 

Quả cầu ánh sáng xanh: [...]

 

Đây là báo thù ư?

 

Trận đại loạn do NPC thức tỉnh gây ra trước đây đã khiến Cục Thời Không tổn thất nặng nề, vai trò 'chồng cũ tra nam' trong nhiều thế giới sách hoàn toàn bị trống rỗng, Cục chỉ có thể thông qua việc phái hệ thống ràng buộc linh hồn sắp chết để sắm vai thay thế.

 

Vì vậy, cơ thể mà mỗi ký chủ sử dụng đều là vỏ bọc được hệ thống quét linh hồn và nặn ra, hoàn toàn giống với cơ thể ban đầu của ký chủ.

 

Tuy nhiên, trên cơ sở này, hệ thống phải thêm một đặc điểm cá nhân thuộc về 'chồng cũ tra nam' vào dữ liệu cơ thể của ký chủ, thì mới có thể khiến ký chủ bao phủ hoàn hảo nhân vật, khiến tất cả các nhân vật trong sách đều coi ký chủ là nhân vật được sắm vai.

 

Khi đặc điểm cá nhân vốn có của nhân vật bị loại bỏ,

 

Ký chủ có thể bị người thân phát hiện mình không phải là người trong ký ức của đối phương, từ đó kéo theo nhiều rắc rối...

 

Trong Cục Thời Không, đây là tiền lệ.

 

Nghĩ đến đây, sự im lặng của quả cầu ánh sáng xanh bị nước mưa làm ướt, bỗng chốc khô cạn.

 

Ài.

 

Ký chủ.

 

Tự cầu phúc đi.

 

Không đùa đâu, cậu đã chọc phải quỷ rồi.

 

*

 

Giải thích: Trong tiểu thuyết ban đầu có nhân vật chồng cũ, nhưng đã bị NPC thức tỉnh cắt bỏ đi, không còn ai tìm thấy nữa. Hệ thống đã đưa ký chủ vào đóng thế, sau khi đóng xong cốt truyện của chồng cũ là có thể tan làm rời đi. Để nhiệm vụ diễn ra suôn sẻ, hệ thống đã thêm bộ lọc (tuyến thể của Lâm Trục, kính của Thời Lận Xuyên), nên ký chủ sẽ được các nhân vật trong sách coi là chồng cũ, sắm vai liền mạch.

 

Nhưng bây giờ tình hình là...

 

Hệ thống: Kiếm được điểm tích lũy rồi, sống chết của ký chủ không liên quan gì đến tôi nữa, lột áo giáp của anh ta he he he he, chuồn thôi.

 

Ừm, hệ thống có hơi thù dai.

 

Hãy nhớ kỹ, nó là kẻ điên nhất trong số những kẻ điên, trong lòng nó chỉ có điểm tích lũy.

Bình Luận (0)
Comment