"Bạn học, tôi có thể ngồi vào trong không?"
Hoàng Xán Nhiên đang say mê cuốn tiểu thuyết máu chó bỗng nghe thấy một câu nói vang lên bên tai.
Người nói có giọng hơi trầm khàn, nghe như phong cách rock, nhưng ngữ khí rất khách sáo, quan trọng nhất là âm thanh phát ra rất gần cậu ta.
Thế là Hoàng Xán Nhiên theo bản năng nhìn về phía có tiếng nói, không ngờ đập vào mắt là một gương mặt trông rất láu cá, gian xảo.
Mắt một mí, đuôi mắt cụp xuống.
Đồng tử dường như nhỏ hơn người bình thường một vòng, lòng trắng mắt quá nhiều khiến cậu trông đặc biệt quái gở, bất cần.
Quan trọng nhất là, cậu còn nhuộm một mái tóc vàng óng chói lọi.
Hoàng Xán Nhiên vừa nhìn đã thấy người này quen quen, nhìn lần thứ hai rồi liếc qua bìa cuốn tiểu thuyết đang cầm trên tay, không kìm được kinh ngạc giơ sách lên, đặt trước mặt người vừa đến, ánh mắt qua lại trái phải, như thể đang xác nhận điều gì đó.
"Vãi nồi!"
"Nhân vật giấy của mình xuyên không ra đời thật rồi ư?!"
Nghe thấy lời phát biểu đầy kinh ngạc của nam sinh đeo kính, Lâm Trục đột nhiên rơi vào im lặng: "..."
Đầu tiên, đáng lẽ câu cảm thán này phải là cậu nói chứ?
Thứ hai, qua cái liếc mắt kinh ngạc ban nãy, Lâm Trục mắt tinh đã phát hiện một trong những nhân vật trên bìa sách cực kỳ giống với ngoại hình của mình.
Ví dụ như khuôn mặt bất cần, chán đời đó, mái tóc vàng chói chang kia, và cặp răng nanh quá sắc bén, trông đặc biệt hoang dã.
Bìa tiểu thuyết là bố cục hai người theo chiều dọc.
Người rất giống cậu đang đẩy một nam sinh lạnh lùng mặc áo sơ mi trắng vào góc tường, và với tư thế cực kỳ mạnh mẽ, khóa chặt hai tay đối phương, khiến anh ta không thể cử động.
Trong khi đó, nam sinh áo sơ mi trắng thì mặt đỏ bừng, khóe mắt đầy lệ, biểu cảm tràn ngập sự mơ hồ và tuyệt vọng không thể thoát khỏi. Khung cảnh kết hợp với tên sách, hoàn hảo làm nổi bật chủ đề của cuốn tiểu thuyết.
Hệ thống với giọng điệu của một bà hàng xóm đang cắn hạt dưa nói:
"Ôi, bạn học nhỏ này có gu phết nha, nhìn cái là biết ABO Webtoon học đường rồi, học bá x học thần, lại còn là thể loại cưỡng đoạt nữa chứ... Chậc chậc chậc, khá là k*ch th*ch."
Lâm Trục lại một lần nữa mang bộ mặt đau khổ, như thể mơ về khoảnh khắc đọc nguyên tác trên màn hình quang học ngày hôm qua, vô số khí thải điên cuồng vung vào mặt cậu, khiến cậu mặt mũi xám xịt.
Từng câu từng chữ dường như đã viết ra nửa bộ luật hình.
Thế giới ABO, thực sự là một nghệ thuật rất tiên tiến.
Sau sự gián đoạn này, Lâm Trục cuối cùng cũng ngồi vào chỗ một cách thuận lợi, và không hiểu sao lại nhận được rất nhiều thiện cảm từ người bạn cùng bàn mới.
"Thì ra cậu là bạn học u linh mà điểm danh luôn vắng mặt ư?" Hoàng Xán Nhiên ôm cuốn sách, nghiêng đầu bắt chuyện với bạn cùng bàn, "Ngầu thật, hiếm khi đến lớp một lần, mà không mang cặp hay sách vở gì cả. Nói thật, nhà cậu đã quyên góp cho trường bao nhiêu tiền vậy?"
Câu sau không phải là châm biếm, ngược lại còn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Lâm Trục: "..."
Thực ra cậu cũng không muốn đến tay không.
Nhưng mà, không bột đố gột nên hồ.
Người bạn cùng bàn mới đeo một cặp kính gọng đen, trông có vẻ yên tĩnh và ít nói, nhưng thực ra đó chỉ là ảo giác. Cậu ta có tính cách hài hước và đặc biệt nói nhiều, khi nói về tiểu thuyết máu chó thì không dứt miệng.
Cuối cùng, còn muốn giới thiệu cuốn sách yêu thích của mình cho Lâm Trục.
Lâm Trục lặng lẽ từ chối: "Không cần đâu, tôi có thể mượn sách giáo khoa của cậu xem một chút không?"
"Cậu cứ thoải mái mà xem đi." Đối phương rất dễ tính, vung tay một cái liền từ sâu trong hộc bàn lôi ra một chồng sách giáo khoa mới toanh: "Dù sao thì những tài liệu này chúng ta cũng ít dùng, lại không cần thi đại học."
Lâm Trục lướt nhanh một lượt, phát hiện nội dung các môn chính trong sách giáo khoa không khác là bao so với thế giới cũ của cậu, vẫn là những kiến thức quen thuộc, công thức quen thuộc.
Cậu gần như có thể đọc vanh vách.
Hệ thống giống như một nữ quỷ, im lặng rất lâu, giọng nói đột nhiên không biết từ cái giếng nào chui ra:
"Ký chủ, cậu lật sách sinh học ra xem đi, biết đâu có bất ngờ đấy."
Nghe câu này, trong lòng Lâm Trục đã có chút dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn làm theo lời nó.
Vì sao ư, cậu cũng tò mò.
Lâm Trục lật từng trang, khuôn mặt vốn dĩ luôn bất động bao năm trời vẫn vậy, cho đến khi lật đến rất sâu phía sau, thấy chương nói về cấu tạo sinh lý của Omega và cách thụ thai, sinh nở...
Biểu cảm của Lâm Trục cuối cùng cũng không giữ được nữa, dần dần nứt ra.
Trong sách giáo khoa không chỉ có kiến thức phổ cập khoa học bằng chữ, mà bên cạnh còn in màu chi tiết các bản vẽ giải phẫu cấu trúc buồng t* c*ng và buồng thai của Omega, cùng với quá trình ph*t d*c của tuyến thể.
Dưới hình còn có một dòng chú thích nhỏ:
[Buồng t* c*ng của Omega nam thường ẩn sâu hơn buồng t* c*ng của Omega nữ, do đó tỷ lệ thụ thai của Omega nam thấp hơn.]
Lâm Trục lập tức cảm thấy mình như một người mù chữ tuyệt vọng, chữ nào cũng biết, nhưng khi đặt cạnh nhau lại chỉ có thể bối rối nói ra câu danh ngôn vang dội đó.
"A???"
Hệ thống là một kỳ cựu đã trải qua nhiều cảnh tượng lớn, dùng giọng điệu trấn an vỗ về: "Ký chủ không cần lo lắng về điều này, dù ẩn sâu đến đâu, dựa trên số liệu cơ thể của cậu thì chắc chắn không có vấn đề gì đâu!"
Phát biểu của nó khiến Lâm Trục cảm nhận sâu sắc cái gọi là 'vì không đủ b**n th** mà không hợp với thế giới này'.
Trong thế giới cũ, không phải cậu chưa từng tiếp xúc với kiến thức sinh lý học, nhưng môi trường giáo dục lúc đó đã định sẵn kiểu phổ biến kiến thức này phải kín đáo và nội hàm.
Ngoài ra, cậu cũng từng xem những bộ phim đó, chỉ là sau hai ba lần xem thì cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Chẳng qua chỉ là hai cơ thể quấn quýt vận động mà thôi.
Không có tình yêu với nhau, chỉ có t*nh d*c.
Lâm Trục thành tâm cảm thấy: Xem rồi cũng vậy thôi, rảnh rỗi không có việc gì làm chi bằng làm thêm hai bộ đề.
Hiện tại, mặc dù thế giới trong sách này có cấu trúc tương tự thế giới cũ của cậu, nhưng lại có thêm thiết lập ABO, trực tiếp phủ lên toàn xã hội một màu sắc hoang dã, bản năng.
Mỗi tháng có kỳ ph*t t*nh, kỳ nhạy cảm cố định, cần con người giải tỏa thông qua việc l**m cắn hoặc quan hệ t*nh d*c, tệ nhất cũng là dùng thuốc ức chế.
Điều này dẫn đến việc những người sống trong xã hội ABO có nhận thức rất phổ biến và sâu sắc về sinh lý con người và hành vi thân mật, và cũng thẳng thắn, cởi mở hơn.
Thêm nữa, thời cấp ba kéo dài ba năm tuổi dậy thì của thiếu niên từ 16 đến 18 tuổi, sớm hay muộn, học sinh sẽ trải qua lần phân hóa thứ hai khi đến tuổi trưởng thành, các đặc điểm giới tính sẽ phát triển hoàn chỉnh.
Vì vậy, việc phổ biến kiến thức chi tiết về đánh dấu, thụ thai và sinh nở trong sách giáo khoa sinh học cũng trở thành một điều cực kỳ quan trọng và hợp lý.
Lâm Trục hiểu, Lâm Trục chấp nhận, nhưng Lâm Trục cảm thấy bối rối.
Đàn ông mang thai và sinh con, trong khái niệm của cậu là điều hoàn toàn không thể xảy ra. Nhưng trong thế giới ABO lại trở thành một sự thật khách quan mặc định.
Cậu không tránh khỏi nghĩ đến Nghiêm Nhược Quân.
Vừa nảy ra hình bóng người đàn ông trong đầu, cô giáo chủ nhiệm liền vừa đúng lúc đi giày cao gót bước vào từ cửa trước lớp học, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
"Các em, đến giờ học rồi."
Cô giáo chủ nhiệm là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, ôm một chồng tài liệu ngoại ngữ đứng sau bục giảng đa phương tiện, vừa ngước mắt lên, ánh mắt đã bị cái đầu vàng chói lọi phía dưới thu hút, nhất thời quên mất mình định nói gì tiếp theo.
"Lâm Trục?"
Cô giáo ấn tượng rất sâu về cậu học sinh này, người quanh năm không xuất hiện, chỉ gặp vài lần. Khi nhập học lớp 10 thì được xếp vào lớp thường, nhưng chỉ vài tháng sau đã gây mâu thuẫn với vài bạn trong lớp, rất nhanh liền chuyển sang lớp dự bị du học.
Hai ba năm nay luôn trong trạng thái nửa xin nghỉ nửa trốn học, rất hiếm khi thấy người.
Cùng với tiếng 'Lâm Trục' này, cả lớp đồng loạt quay đầu nhìn Lâm Trục.
Bạn cùng bàn của cậu vì muốn lén đọc tiểu thuyết mà chọn chỗ ngồi cuối cùng dựa tường, vì vậy Lâm Trục trong nháy mắt đã nhìn rõ khuôn mặt của tất cả các bạn học, cùng với ánh mắt xa lạ nhưng đầy tò mò của mọi người.
Đối với họ, Lâm Trục là một bạn học u linh, dù chưa tiếp xúc nhiều nhưng luôn nghe về những tin đồn tình ái của cậu, đặc biệt gần đây lan truyền rất rộng trên mạng, không khỏi nảy sinh ý muốn hóng chuyện tại chỗ.
Dưới ánh nhìn của hàng chục cặp mắt, Lâm Trục lặng lẽ đứng dậy, cúi người chào cô giáo chủ nhiệm trên bục, rất lịch sự: "Cô Phạm."
Rồi lại lặng lẽ ngồi xuống.
Lâm Trục lục lọi trong ký ức một vòng, thầm thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá.
Ngoài cô giáo trên bục, cả lớp dự bị du học không có ai quen biết với chồng cũ tra nam, cậu không cần phải xử lý các mối quan hệ xã hội trong bối cảnh nhân vật, cứ tự do phát triển là được.
Chủ yếu là, đối tượng tuyển sinh của lớp dự bị này đa phần là những học sinh gia đình có tiền nhưng không có nền tảng vững chắc, trong khi các gia đình cùng đẳng cấp với nhà họ Lâm lại rất nghiêm khắc với con cái, giáo dục từ nhỏ, dù có thả lỏng quản lý con cái khi còn nhỏ cũng không đến mức nào.
Tục ngữ có câu:
Người ở đẳng cấp càng cao, yêu cầu đối với con cái càng cao.
Ví dụ như nhà họ Nghiêm, Nghiêm Nhược Quân.
Không biết sao, đầu óc Lâm Trục vòng vèo vài ba đoạn, rồi lại nghĩ đến người đó.
Một tiết học trôi qua rất nhanh.
Sau khi tan học, Lâm Trục liền theo sát cô giáo chủ nhiệm ra khỏi lớp, nói với cô về việc mình muốn xin chuyển lớp.
Biểu cảm của cô giáo chủ nhiệm rất ngạc nhiên, khó hiểu hỏi: "Sao đột nhiên em muốn chuyển sang lớp thường vậy? Lớp dự bị và lớp thường có mục tiêu giảng dạy khác nhau, giáo trình cũng khác nhau, đã là lớp 12 rồi..."
"Không được, không được đâu." Cô giáo lắc đầu, "Dù cô đồng ý, em có theo kịp tiến độ học tập của lớp thường không? Chỉ còn tám, chín tháng nữa là đến kỳ thi đại học trong nước rồi, em không thể cứ nghĩ là làm được đâu!"
Từ góc độ của cô giáo chủ nhiệm, lời khuyên của cô đều rất đúng trọng tâm.
Nhưng Lâm Trục biết rõ mình đang làm gì.
Vì vậy, suốt cả ngày hôm đó, cậu không chỉ tìm cô giáo chủ nhiệm một lần, mà mỗi khi tan tiết đều đến phòng giáo viên đợi người, cứ thế bận rộn cho đến giờ tan học, cuối cùng cũng nhận được một câu trả lời chắc chắn.
"Thế này đi, cô đã bàn bạc với khối rồi." Cô giáo chủ nhiệm nghiêm nghị nói với cậu, "Hơn một tháng nữa là kỳ thi giữa kỳ, nếu em có thể lọt vào top 200 toàn khối, nhà trường sẽ đồng ý cho em chuyển sang lớp thường."
Nguồn học sinh của trường trung học tư thục quý tộc này không giống các trường công lập khác, tính theo tỷ lệ số lượng học sinh, yêu cầu top 200 cũng không quá khắt khe.
Lâm Trục đã xem qua sách giáo khoa, tự thấy không có vấn đề gì, bèn dứt khoát gật đầu: "Làm phiền cô rồi, cô Phạm. Đến lúc có kết quả em sẽ đến tìm cô."
Đợi người đi xa, cô giáo chủ nhiệm mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, không kìm được thở dài với giáo viên bộ môn bên cạnh: "Trời ơi, sao cháu cảm thấy hôm nay mới quen học sinh này vậy nhỉ?"
Luôn có cảm giác như biến hóa khôn lường vậy.
Giáo viên bên cạnh lớn tuổi hơn cô nhiều, tóc đã bạc nửa. Ông đã dạy vô số học sinh, ánh mắt nhìn người sắc bén và lão luyện, lúc này đang ôm bình giữ nhiệt, mỉm cười đáp: "Tuổi trẻ mà..."
"Theo kinh nghiệm của chú, khả năng cao là đang yêu rồi."
"Ha ha, thầy Hứa kinh nghiệm phong phú thật!"
"Kỳ trước cái cậu thủ khoa thành phố chẳng phải vì..."
Các giáo viên nghe cuộc đối thoại của hai người, vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan sở, vừa tiếp tục trò chuyện về những chuyện thú vị của học sinh.
Trong văn phòng tràn ngập tiếng cười.
Còn Lâm Trục thì ôm cả bộ sách giáo khoa mới được phát đi về phía cổng trường.
Lúc này hoàng hôn buông xuống.
Chỉ còn lại chút hơi ấm cuối cùng của buổi chiều tà.
Cậu bước trên bóng của mình qua cổng, đang định rẽ trái, đi về phía nơi ở, thì trong tầm mắt bỗng đột ngột xuất hiện một màu đỏ rực rỡ.
Màu đỏ đó còn rực rỡ hơn cả áng mây cuối chân trời, giống như một ngọn lửa đang nhảy múa, dần dần lấp đầy ánh sáng vào đôi mắt vô vị, tẻ nhạt của Lâm Trục.
Cậu thấy Nghiêm Nhược Quân đang ngồi trong chiếc Ferrari đỏ quen thuộc ở ghế lái, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Đôi mắt đào hoa đó ẩn trong bóng tối mờ ảo, khi Lâm Trục nhìn qua, bỗng nhiên cong lên, như thể đang nói.
"..."
Lâm Trục không nghe rõ nữa.
Tiếng gió lướt qua tai cậu.
Hai tay cậu ôm chồng sách giáo khoa nặng trĩu, bướcchân nhẹ nhàng chạy nhanh về phía đó.