Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 31

Trong phòng chăm sóc đặc biệt có điều hòa với nhiệt độ ổn định.

 

Vì vậy Lâm Trục không lo Nghiêm Nhược Quân sẽ bị cảm lạnh.

 

Kết thúc quá trình trấn an dài đằng đẵng, cậu thẳng lưng lên, thu hết cảnh tượng dưới thân vào tầm mắt, ngược lại còn lo người đàn ông có bị sốt quá cao hay không.

 

Nghĩ vậy, cậu dứt khoát đưa tay sờ lên khuôn mặt đang hơi thất thần của Nghiêm Nhược Quân... Nhiệt độ sờ vào vẫn bình thường, ít nhất là tốt hơn nhiều so với lúc cậu mới vào.

 

Chỉ là lòng bàn tay vừa chạm vào da thịt người đàn ông, anh đã vô thức rụt lại.

 

Trông như thể không chịu nổi đụng chạm.

 

Cũng không hẳn.

 

Ít nhất Lâm Trục đã chạm vào rất nhiều chỗ rồi.

 

Cậu đã thực hiện ít nhất ba mươi phút xoa bóp trấn an cho người đàn ông, và đặc biệt chú ý đến tuyến thể của đối phương, kỹ thuật ấn nắn đã được cải thiện đáng kể trong thời gian ngắn.

 

Lâm Trục lại nhìn chiếc máy theo dõi trên cánh tay anh.

 

Màn hình điện tử vẫn phát ra ánh sáng đỏ nguy hiểm, nhưng các chỉ số đã giảm xuống bốn năm trăm, và vẫn đang tiếp tục giảm, xem ra cũng không còn xa mức an toàn nữa.

 

Lâm Trục lặng lẽ thở ra một hơi.

 

Lúc này, dường như hệ thống tuần hoàn thanh lọc không khí trong phòng bệnh trở thành vật trang trí vô dụng, toàn bộ không gian đã bị mùi gió biển và thuốc lá bạc hà xâm chiếm.

 

Trong đó, còn pha trộn một mùi vị vi diệu khác.

 

Nghiêm Nhược Quân nằm một lúc, ánh mắt mất tiêu cự dần tụ lại tiêu điểm. Do mức hormone đã giảm xuống một con số không quá khoa trương, lý trí của anh cũng trở về.

 

Mắt người đàn ông di chuyển, đưa ánh mắt về phía thiếu niên tóc vàng đang nửa quỳ nửa ngồi ở cuối giường, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi xấu hổ khó tả.

 

Không vì lý do nào khác.

 

Chủ yếu là vì bây giờ Lâm Trục trông quá thê thảm.

 

Tóc cậu bị vò rất rối, cổ áo chiếc áo ba lỗ không tay bị rách chỉ, đang vẹo vọ treo trên vai cậu, để lộ nửa phần ngực không rõ ràng.

 

Quan trọng nhất, áo và quần lửng của thiếu niên đều là chất liệu cotton nguyên chất thích hợp mặc khi ngủ, một khi bị nước làm ướt, màu sắc sẽ sẫm hơn mấy độ.

 

Chỉ thấy vạt áo và thắt lưng của cậu đều điểm xuyết những mảng màu lệch lớn, và một chút trắng đục.

 

Là kẻ gây ra mọi chuyện, Nghiêm Nhược Quân vốn luôn nắm quyền chủ động trong lời nói, lại hiếm khi không nói nên lời, thậm chí còn có chút muốn trốn tránh.

 

Thế là, anh im lặng nâng cẳng tay che mắt, rất muốn cứ thế giả vờ không nhìn thấy.

 

Có suy nghĩ như vậy, có lẽ vì Nghiêm Nhược Quân hoàn toàn không nhận ra hiện giờ trong mắt Lâm Trục, mình trông như thế nào.

 

Da thịt người đàn ông trắng đến lạ thường, có lẽ dư âm của cơn sốt sinh lý trong kỳ ph*t t*nh vẫn còn, khiến anh từ đầu đến chân đều phơn phớt một lớp hồng nhạt, như thể từng sợi mao mạch đều chứa đầy máu nóng.

 

Phần gáy và vai của anh càng là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề, vết cắn và vết đỏ do bị m*t để lại khắp nơi, trông cực kỳ đáng sợ.

 

Nếu nhất định phải dùng phép ẩn dụ để miêu tả.

 

Lúc này Nghiêm Nhược Quân giống hệt một quả đào hay quả lựu chín quá, chỉ cần khẽ bóp một cái, nước sẽ b*n r* ào ạt.

 

Và thực sự là vậy.

 

Lâm Trục thấy người đàn ông che mặt rồi lại co chân lại, đại khái đoán được anh đang nghĩ gì, hai tay trực tiếp nắm lấy vạt áo kéo lên...

 

Cậu cởi áo ra, rồi tiện tay vắt lên thanh chắn cuối giường.

 

Tiếp theo là quần dài, q**n l*t.

 

Chưa đầy một phút.

 

Lâm Trục cũng giống như Nghiêm Nhược Quân, tr*n tr**ng phơi bày trong không khí.

 

Xuyên qua kẽ khuỷu tay, Nghiêm Nhược Quân nhìn thấy động tác của cậu, rồi lặng lẽ buông cánh tay xuống.

 

Im lặng vài giây, anh đột nhiên nâng chân khẽ đạp vào đầu gối Lâm Trục, đồng thời phàn nàn:

 

"Vứt xuống đất, bẩn chết được."

 

Lâm Trục quay đầu nhìn lại, tay tự nhiên nắm lấy mắt cá chân người đàn ông, vừa đáp: "Không bẩn mà, với lại vứt xuống đất không phải càng bẩn hơn ư?"

 

Nghiêm Nhược Quân rụt chân lại, nhưng không rút được.

 

Anh dứt khoát động đậy cánh tay, chống người lên một chút, đồng thời cụp mắt xuống, nhìn vết da bị trầy xước trên ngực mình: "Lâm Trục, có phải em..."

 

Nói nửa câu, rồi lại ngừng.

 

Anh nhớ lại nụ hôn đầu của hai người.

 

Lâm Trục rất ngượng ngùng, ngay cả việc hôn phải đưa lưỡi cũng không biết, lại còn ẩn chứa một sự hung dữ hoang dã, chỉ là một nụ hôn, vậy mà lại có dáng vẻ muốn nuốt chửng Nghiêm Nhược Quân.

 

Sau đó về nhà, anh mới phát hiện lưỡi mình bị cắn rách, khiến mấy ngày đi công tác, anh ăn uống đều bồn chồn, muốn ăn chút đồ cay cũng không được.

 

Lần này cũng không khác mấy.

 

Nghiêm Nhược Quân nuốt nước bọt, thấy cuống lưỡi mình vẫn còn tê tê, vẫn không kìm được nói ra câu đó.

 

Anh nói, "Có phải em chưa bú sữa mẹ bao giờ không?"

 

Lâm Trục: "..."

 

Cái này phải trả lời thế nào đây.

 

Lâm Trục sờ mũi, nói: "Xin lỗi, hình như dùng lực quá mạnh, sau này em sẽ chú ý."

 

Sau này?

 

Trong lòng Nghiêm Nhược Quân lẩm bẩm hai chữ này, lại bị Lâm Trục nhìn đến có chút không được tự nhiên, thế là anh lại một lần nữa rụt chân lại, muốn xoay người.

 

Không ngờ, Lâm Trục vẫn không buông tay, cứ thế nắm lấy mắt cá chân anh, ghé lại kiểm tra thiết bị trên cánh tay anh.

 

Tay chân Nghiêm Nhược Quân thon dài, đành phải nằm thẳng trở lại.

 

Thiếu niên tóc vàng gần như cứ cách một phút lại nhìn các chỉ số trên máy theo dõi dưới da một lần, còn quan tâm hơn cả bản thân Nghiêm Nhược Quân.

 

Nhìn xong màn hình điện tử, Lâm Trục mím môi: "Giảm xuống hơn hai trăm rồi... Anh, chúng ta làm thêm một lần đánh dấu tạm thời nữa là có thể trở lại bình thường rồi."

 

Nghe vậy, Nghiêm Nhược Quân phối hợp nghiêng đầu, để lộ phần gáy vừa bị cắn vài phát trong thời gian ngắn.

 

Chỉ thấy trên tuyến thể hơi nhô ra, vết răng chồng chất lên nhau, sâu nông khác nhau.

 

Anh có chút sợ hãi cái cảm giác đó, mắt nhắm hờ, không kìm được dặn dò: "Nhẹ thôi... Anh cứ tưởng em muốn cắn nguyên cả khối đó xuống, rồi nuốt vào bụng luôn."

 

Lâm Trục từ bên cạnh tiến lại gần, phủ nhận: "Không đâu."

 

Hơi nóng khi cậu nói chuyện phả vào cổ người đàn ông, gây ra từng đợt run rẩy, nhưng rồi lại bất ngờ rời xa.

 

Giây tiếp theo.

 

Nghiêm Nhược Quân nghe cậu hỏi, "Anh, anh có thể nằm sấp xuống để em cắn một cái không?"

 

Lâm Trục vẫn nhớ anh không thích người khác dán vào lưng mình, lần trước cũng là vô ý lật anh lại ấn lên giường bệnh, còn suýt nữa làm anh khóc...

 

Hình như không phải 'suýt' nữa.

 

Là đã khóc rồi.

 

Nghĩ đến đây, Lâm Trục lại tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn một cái lên vai anh, cầu xin: "Chỉ một cái thôi."

 

Lâm Trục được buff nhân vật bao phủ nên lý trí đến lạ thường, không chỉ nghĩ cách trấn an Nghiêm Nhược Quân triệt để, mà còn ghi nhớ kỹ cốt truyện nhiệm vụ hệ thống đã giúp cậu đối chiếu trước đó.

 

Đúng lúc Nghiêm Nhược Quân còn đang do dự gật đầu đồng ý, chủ động lật người lại...

 

Lâm Trục lập tức giữ chặt cổ tay người đàn ông, cắn một miếng vào tuyến thể của anh, thuần thục đánh dấu khối thịt mềm này.

 

Mùi gió biển và thuốc lá bạc hà hòa quyện vào nhau.

 

Tối nay Nghiêm Nhược Quân thực sự quá nhạy cảm, dù chỉ là đánh dấu tạm thời đơn giản, anh cũng run rẩy khắp người, trên dưới đồng loạt túa ra nước.

 

Lâm Trục nhiều lần nghi ngờ, liệu anh có bị mất nước vì chuyện này không. Lượng quá lớn.

 

Điều này khiến cậu nhiều lần nhớ đến cuốn tiểu thuyết cẩu huyết mà bạn cùng bàn Hoàng Xán Nhiên đã giới thiệu... Hệ thống nói đúng, cái này quả thực có thể đối chiếu với hiện thực, có tính hợp lý nhất định.

 

Ít nhất là trên người Nghiêm Nhược Quân thì hợp lý.

 

Khi răng nanh của Lâm Trục một lần nữa đâm vào tuyến thể, Nghiêm Nhược Quân khẽ kêu đau, vô thức cong lưng, các ngón chân cũng co rút chặt vào trong...

 

Đường nét cơ bắp bắp chân trở nên mượt mà hơn.

 

Vài giây sau, anh nghiêng đầu, để lộ nửa khuôn mặt ẩm ướt, mắt lại mất tiêu cự, chỉ có đôi môi hơi hé, lờ mờ lộ ra nửa chiếc lưỡi đỏ tươi mềm mại, như muốn nói điều gì đó...

 

Đúng lúc này.

 

Đầu tiên là kiểm tra máy theo dõi, xác nhận màn hình điện tử đã chuyển sang màu xanh lá cây tượng trưng cho sức khỏe bình thường không có gì lạ... Cuối cùng Lâm Trục cũng đặt tảng đá lớn trong lòng xuống.

 

Cậu không nhẹ không nặng giữ chặt cổ tay Nghiêm Nhược Quân, lặng lẽ lau vào ga trải giường ướt sũng, rồi lại đưa tay v**t v* khuôn mặt nóng ẩm của người đàn ông...

 

Nhưng lòng bàn tay cậu còn chưa chạm vào má người đàn ông thì đã bị phát hiện. Nghiêm Nhược Quân đột nhiên cảnh giác, cau mày nói: "Có mùi bẩn, đừng chạm vào anh."

 

Động tác của Lâm Trục khựng lại, cậu quyết định giả vờ không nghe thấy, bất chấp đọc ra câu thoại quan trọng với giọng điệu đọc kịch bản: "Ai cũng đừng chê ai bẩn, bây giờ anh cũng dơ bẩn như tôi thôi..."

 

Nói rồi, định bôi thứ của chính mình lên mặt anh.

 

Thật trùng hợp.

 

Lúc này Nghiêm Nhược Quân đang há miệng, muốn nói chuyện: "..."

 

Lâm Trục: "À."

Bình Luận (0)
Comment