Khi đầu ngón tay Lâm Trục chạm vào vòng chống xuất tinh đang giữ chặt phần gốc, cậu không kìm được mở to mắt, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và sững sờ không nói nên lời.
Cậu lắp bắp hỏi:
"Không, không bị siết à?"
Nghiêm Nhược Quân sợ mình sẽ có phản ứng, chỉ để thiếu niên cảm nhận một chút rồi nhanh chóng kéo tay cậu ra, đồng thời đáp: "Cũng tạm."
Đeo thứ này khi ngủ hoàn toàn là một việc bất đắc dĩ.
Anh đặc biệt nhạy cảm trong kỳ ph*t t*nh, huống chi lần này tình huống đặc biệt, dưới sự an ủi của Lâm Trục, dù ý thức của Nghiêm Nhược Quân không tỉnh táo cũng có thể tính toán sơ bộ rằng...
Mình đã mơ mơ màng màng đạt đỉnh hơn năm lần.
Hai lần cuối cùng, gần như chỉ còn là nước nửa trong suốt.
Theo phản hồi của bác sĩ Từ, trong vài ngày tới anh còn sẽ ph*t t*nh ngắt quãng, nếu cứ tiếp tục đạt đỉnh không kiểm soát như vậy, thì anh thực sự sẽ mềm nhũn chân không đứng dậy nổi.
Nhắc mới nhớ...
Tối nay, Lâm Trục toàn tâm toàn ý chỉ lo giúp mình khôi phục nồng độ hormone bình thường, cuối cùng cũng chỉ giải quyết một lần trong phòng tắm bằng tay của anh.
Lâm Trục không đoán được lúc này Nghiêm Nhược Quân đang nghĩ gì, cậu day day đầu ngón tay, trên đó dường như vẫn còn lưu lại cảm giác của vòng chống xuất tinh.
Lâm Trục ngẩn người một lúc, nhịn rồi lại không nhịn được hỏi với giọng điệu khó tin: "Thật sự phải đeo cả đêm ư? Sẽ không bị siết hỏng chứ?"
Nghiêm Nhược Quân nhìn chằm chằm biểu cảm có chút đờ đẫn của thiếu niên, đột nhiên rất muốn cười... Anh thực sự đã cười hai tiếng, rồi thực hiện trách nhiệm của người lớn tuổi, giải thích cho đứa trẻ hiểu biết nửa vời này.
"Không đâu, cái này là vòng khóa chuyên dụng cho Omega quá nhạy cảm." Anh lấp l**m một từ, tiếp tục nói, "Không gây hại cho cơ thể đâu."
Lâm Trục gật đầu một cách mơ hồ, tóc vàng cọ vào gối, bung xù như hoa bồ công anh.
Nghiêm Nhược Quân đưa tay thu gom những bông bồ công anh lại, đột nhiên bổ sung một câu: "Cũng có loại vòng chuyên dụng cho Alpha, nhưng là để kéo dài thời gian."
Cổ tay dường như vẫn còn lưu lại cảm giác ê ẩm do sử dụng quá mức trong phòng tắm.
Thế là anh lại nói, "Bé cún Lâm, em không cần dùng đâu."
Chưa đợi Lâm Trục kịp phản ứng, người đàn ông đã nhanh chóng xoay người lại, áp chặt lưng vào ngực thiếu niên: "Thôi được rồi, không có gì đáng hỏi nữa, ngủ nhanh đi."
Lâm Trục: "Ồ."
Cách một lúc lâu.
Cuối cùng Lâm Trục cũng xoa dịu được sự bồn chồn khó tả trong lòng. Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, vô thức siết chặt cánh tay đang ôm ngang eo người đàn ông, khẽ nói:
"Anh, ngủ ngon."
"..."
Đêm dần sâu.
Mùa mưa thu ở thành phố Bắc Đô đã kéo dài một tuần, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, ngược lại còn ngày càng dữ dội hơn.
Nửa đêm.
Ngoài cửa sổ gió lớn thổi mạnh, mưa như trút nước. Tiếng sấm lẫn trong tiếng mưa, như tiếng gầm gừ không cam lòng của quái vật trên vòm trời.
Khoảng ba bốn giờ sáng, Lâm Trục có một giấc mơ không đầu không cuối.
Cậu mơ thấy mình thoát khỏi sự kiểm soát của trọng lực, bay lơ lửng giữa những đám mây, ôm vòng mặt trời đỏ rực treo trên bầu trời xanh biếc vào lòng...
Mặt trời liên tục tỏa ra nhiệt lượng cao.
Sức nóng này đốt cháy da thịt Lâm Trục, nóng đến mức cậu gần như không thể giữ chặt được. Nhưng cậu mặc kệ, chỉ một mực siết chặt, không chịu buông tay.
Chợt.
Một làn gió biển ẩm ướt, hơi chát chát chui vào mũi Lâm Trục, xen lẫn mùi thuốc lá bạc hà, khiến người ta phấn khích một cách khó hiểu.
Mùi vị này cực kỳ nồng đậm, mạnh mẽ k*ch th*ch thần kinh Lâm Trục, buộc cậu phải tỉnh giấc khỏi giấc mơ.
Vừa tỉnh dậy, Lâm Trục còn chưa kịp mở mắt, đã nghe thấy một tiếng gọi khẽ trầm thấp khàn khàn.
"Ưm... Lâm Trục, anh nóng quá..."
Là lời lẩm bẩm mơ hồ của Nghiêm Nhược Quân trong cơn nửa tỉnh nửa mê. Kèm theo tiếng tít tít vô tri của máy móc.
Cơn buồn ngủ của Lâm Trục lập tức bị dọa bay mất.
Cậu vội vàng vén chăn ra nhìn, quả nhiên màn hình điện tử của máy theo dõi dưới da trên cánh tay người đàn ông lại chuyển sang màu đỏ, các chỉ số đang nhảy nhót qua lại trong khoảng 500 đến 700.
Nghiêm Nhược Quân lại ph*t t*nh cấp tính rồi.
Đúng như câu nói, trước lạ sau quen.
Lâm Trục ôm Nghiêm Nhược Quân từ phía sau, một tay giữ chặt anh, không cho anh giãy dụa loạn xạ; tay kia gạt tóc mái của người đàn ông ra, để lộ tuyến thể sau gáy.
Trong vòng chưa đầy 24 giờ, Lâm Trục đã cắn vào tuyến thể của anh nhiều lần, vùng thịt mềm mại trắng nõn đó đã chi chít những vết cắn sâu, không chịu nổi hành hạ, trở nên vừa sưng vừa đỏ.
Lâm Trục vừa đặt răng nanh lên, đã nhận thấy người đàn ông trong lòng vô thức né tránh, nhưng phần dưới cơ thể lại áp sát cậu hơn.
Sợ hãi, nhưng lại khát khao.
Lâm Trục đương nhiên không thể để anh tránh thoát.
Cánh tay cậu vòng ngang eo người đàn ông siết mạnh một cái, liền kéo Nghiêm Nhược Quân đang giãy dụa trở lại, rồi ôm chặt anh vào lòng, bắt đầu nhẹ nhàng c*n m*t lên tuyến thể đã bị đánh dấu quá mức đó.
Cậu vừa l**m cắn tuyến thể, vừa dịu giọng an ủi: "Ngoan, ngoan... hôn một chút sẽ không đau đâu."
Lúc này, dường như vai trò của hai người đã hoán đổi. Lâm Trục trở thành người chủ đạo, còn Nghiêm Nhược Quân chỉ ý thức mơ hồ run rẩy gọi:
"Anh khó chịu quá..."
"Lâm Trục, Lâm Trục..."
Lúc đầu người đàn ông còn lầm bầm khó chịu, vài hơi thở sau liền không còn bận tâm nói chuyện nữa, chỉ còn lại từng tiếng 'Lâm Trục' vô thức, giống hệt người đáng thương sắp chết đuối đang cố sức kêu cứu về phía người trên bờ.
Lâm Trục lần lượt đáp lại, không sót một câu nào.
Đồng thời, cậu hồi tưởng lại quy trình lần trước, kiên nhẫn an ủi Omega trong lòng.
Cơn sốt sinh lý này đến đột ngột, má Nghiêm Nhược Quân đỏ bừng, tóc mái đã ướt đẫm mồ hôi. Anh cau chặt mày, lông mi run rẩy không ngừng, nhãn cầu ẩn dưới mí mắt bất an chuyển động.
"Đau..."
Chẳng mấy chốc, anh lại bắt đầu kêu đau.
Điều này cũng không còn cách nào khác.
Từ nhỏ Nghiêm Nhược Quân đã sống trong nhung lụa, mặc dù không phải kiểu người có vẻ ngoài ngọt ngào, nhưng làn da của Omega luôn trắng mịn và mềm mại hơn làn da của Alpha.
Trong lần an ủi trước đó, chỗ đó của anh đã bị Lâm Trục cắn đến hơi trầy da, lúc này không chịu nổi bất kỳ sự x** n*n nào nữa. Trước đó anh còn vì thế mà trêu chọc bạn trai nhỏ một câu...
Có phải chưa từng được uống sữa không.
"Hộc..."
Nghiêm Nhược Quân chỉ cảm thấy cơ thể nặng nề cực độ, chỗ nào cũng đau, còn sốt hầm hập, như thể bị đổ cả một ấm dung nham nóng bỏng vào, ngũ tạng lục phủ đều sắp bị nấu chín.
Điều duy nhất có thể mang lại cho anh một chút mát mẻ là mùi thuốc lá bạc hà thoang thoảng trong không khí.
Nghiêm Nhược Quân theo bản năng muốn có thêm nữa.
Tuy nhiên, anh bị một cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ ôm chặt eo, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Anh khó khăn chuyển động bộ não đã lộn xộn như một mớ hồ nhão, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.
Thế là, anh run rẩy nắm lấy bàn tay đó, đưa nó đến một nơi khác chưa từng có ai ghé thăm, một nơi có thể khiến mình cảm thấy thoải mái...
"Lâm Trục, Lâm Trục."
Người đàn ông gọi tên liên tục.
Vành tai Lâm Trục tê dại, cảm giác ngứa ran trực tiếp chạy thẳng lên não, tạo ra ảo giác những bông pháo hoa đủ màu sắc nổ tung trước mắt, b*n r* vô số tia lửa mang mùi thuốc súng.
Rực rỡ, nóng bỏng, và khiến người ta không thể dứt ra.
Lúc này có lẽ Nghiêm Nhược Quân không biết mình đã làm gì, nhưng ý thức của Lâm Trục thì tỉnh táo...
Cậu vô cùng tỉnh táo, thuận theo lực đạo của người đàn ông di chuyển đến vùng mềm mại hơn đó, đầu ngón tay lướt qua những ngọn đồi thẳng tắp, cuối cùng rơi vào thung lũng bí ẩn.
Nước suối ấm áp, trơn tuột từ bên trong chảy ra róc rách, nhanh chóng làm ướt khớp ngón tay Lâm Trục.
Mặt Lâm Trục nóng bừng, cảm giác xấu hổ tột độ bao trùm lấy trái tim cậu, còn ở sâu hơn, là một sự hưng phấn và nóng nảy khó tả.
"Anh."
Cậu không kìm được khẽ gọi một tiếng, như thể hòa cùng cái tên trong miệng người đàn ông.
Vừa dứt lời, dường như Nghiêm Nhược Quân vô thức giật giật, các chi thon dài co quắp mạnh hơn.
Mỗi động tác, mỗi âm tiết, mỗi hơi thở gấp gáp của anh dường như đều đang phát ra cùng một thông điệp cho Lâm Trục.
Anh đang chào đón em, tại sao em còn chưa đến?
Thế là, Lâm Trục hít thở sâu vài hơi, mạnh dạn dùng lực ở đầu ngón tay, phá vỡ phòng ngự của người đàn ông, tìm đến nguồn suối...
Trong quá trình đó, đầu óc Lâm Trục không ngừng hiện lên những hình ảnh và kiến thức khoa học trong sách giáo khoa sinh học.
Sách nói, khoang sinh sản của nam Omega ẩn sâu hơn khoang sinh sản của nữ Omega, khoang cơ thể phức tạp, ngoằn ngoèo, khó tìm thấy tận cùng.
Tuy nhiên, lúc này Lâm Trục lại phát hiện, kiến thức khoa học trong sách giáo khoa cũng không thể tin hoàn toàn...
Đúng lúc Lâm Trục đang nghi ngờ tính chuyên môn của một môn học nào đó trong thế giới ABO, cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Đó là tiếng kêu đau đớn của những con mèo hoang trong con hẻm phía sau mà cậu đã nghe không biết bao nhiêu lần vào giữa đêm.
Một lát sau.
Máy theo dõi dưới da tắt ngúm, không còn phát ra tiếng kêu chói tai nữa.
Còn Lâm Trục thì thở dài một hơi, sau khi rút ngón tay ướt sũng ra, cậu ôm chặt con mèo đang ngủ thiếp đi trong lòng, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ, trời sắp sáng rồi.