Sáng hôm sau.
Khi Lâm Trục thức dậy và vệ sinh cá nhân, cậu vẫn còn có chút chưa quen, nhưng không thể phủ nhận là trông gọn gàng và ưa nhìn hơn nhiều.
Cũng có thể là ấn tượng mà Nghiêm Nhược Quân để lại cho cậu quá sâu sắc, khiến mức độ chấp nhận của cậu quá tốt.
Tóm lại, cậu không ghét.
Hôm nay là ngày đi học.
Lâm Trục nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm, cởi bộ đồ ngủ treo lên giá gỗ, rồi lấy đồng phục từ tủ quần áo ra mặc, cuối cùng quay đầu nhìn lại phía sau.
Rèm cửa trong phòng đóng chặt, tối tăm không ánh sáng.
Người đàn ông ngủ say vô cùng, bộ đồ ngủ lụa hơi mở, chăn chỉ che được phần bụng, tay chân dài đều duỗi ra ngoài.
Lâm Trục khẽ thở dài không tiếng động.
Thời tiết gần đây lạnh rất nhanh, cậu nhẹ nhàng bước tới kéo thẳng chăn, đắp kín cho người đàn ông.
Sau khi sống chung với Nghiêm Nhược Quân, Lâm Trục mới phát hiện trong cuộc sống hàng ngày, đối phương hoàn toàn trái ngược với mình, khá giống một "người khó rời giường", phá vỡ hình tượng tổng tài bá đạo trong ấn tượng của cậu.
Nhưng cũng tăng thêm vài phần chân thực.
Lâm Trục xách áo khoác đồng phục ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cẩn thận không gây tiếng động.
Phòng khách vốn gọn gàng sạch sẽ thay đổi rất nhiều, có thêm nhiều đồ vật lặt vặt. Cậu vừa mặc áo khoác, vừa vớ lấy cặp sách tối qua để trên ghế sofa, trước khi ra ngoài lại tiện tay lấy một hộp sữa tươi và một cái bánh dứa từ tủ phòng khách.
Nghiêm Nhược Quân mua cho cậu.
Đến trường.
Lâm Trục không đi về phía lớp dự bị du học mà rẽ vào một lớp học khác chứa gần bốn mươi người.
Kết quả và thứ hạng kỳ thi giữa kỳ đã có từ tuần trước rồi.
Lâm Trục với một con số không thể tin nổi đã "hạ cánh" xuống top đầu khối 12, suýt nữa làm rớt tròng mắt của rất nhiều người, một lần nữa trở thành nhân vật làm mưa làm gió của trường.
Không có vở kịch nào hấp dẫn hơn việc [lãng tử hồi đầu] cả.
Về điều này, tâm lý của Lâm Trục là:
Thực ra cậu mới chỉ bắt đầu "phóng túng" thôi.
Do kết quả học tập của Lâm Trục khác biệt quá lớn so với thành tích những năm trước, sau khi thảo luận, khối đã điều tra camera phòng thi để xác nhận, cuối cùng rất thuận lợi làm thủ tục chuyển lớp cho Lâm Trục.
Ngày chuyển lớp.
Hoàng Xán Nhiên ôm cánh tay cậu thở dài thườn thượt: "Bạn cùng bàn, không ngờ duyên phận của chúng ta lại ngắn ngủi đến vậy... Sau này còn gặp lại không? Cậu phải hạnh phúc, cậu phải vui vẻ nhé."
Lâm Trục cạn lời nói: "Tôi ở ngay sát vách mà."
Cuộc sống sau khi chuyển sang lớp thường không khác gì so với trước đây, thậm chí cũng không khác gì cuộc sống của cậu ở thế giới cũ: mở mắt ra thì học, nhắm mắt lại thì ngủ, thỉnh thoảng đi dạo.
Điều khác biệt duy nhất là,
Bên cạnh cậu có thêm một Nghiêm Nhược Quân.
Dù là khi mở mắt, nhắm mắt, hay đi dạo thư giãn trong khu chung cư vào ban đêm, cậu không còn cô đơn nữa.
Những ngày tháng như vậy quá đẹp, quá mơ mộng, cộng thêm hệ thống dạo này im lặng một cách lạ thường, không còn luyên thuyên ồn ào trong đầu cậu như lúc mới liên kết, điều này khiến Lâm Trục có một ảo giác.
Cứ như thể, cậu đã là một phần của thế giới này.
Chiều tan học hôm đó.
Lâm Trục đặc biệt bảo tài xế thả mình ở cổng khu chung cư, sau đó đeo cặp sách, lê bước chân nặng nề từ từ về nhà.
Trời dần tối.
Hai cúc áo sơ mi của thiếu niên tóc vàng đã được cởi ra, trên mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt hẹp dài cụp xuống nửa vời, trông càng thêm vẻ chán đời, khó chịu. Thực tế, cậu chỉ đơn giản là mệt mỏi.
Lâm Trục không phải người sắt, chỉ là đã quen với cường độ học tập cao quanh năm, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không biết mệt.
Đi một đoạn đường, hít gió suốt chặng.
Lâm Trục giẫm lên bóng mình, chậm rãi đến dưới nhà. Cậu vô thức ngẩng cổ nhìn lên, cái bóng khổng lồ sừng sững sáng lên vài ô vuông màu vàng cam, như những con mắt quái dị mọc ra từ nơi khác.
Cho đến khi cậu thấy ô cửa sổ quen thuộc đó cũng sáng đèn.
Lâm Trục khó có thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này. Cậu chỉ rất chậm, rất nhẹ nhàng thở ra một hơi, bước chân đột nhiên trở nên nhẹ nhàng và phấn khởi, vài bước vượt qua bậc thang, bước vào thang máy, cuối cùng dùng vân tay mở khóa cưar thông minh.
"Cạch" một tiếng.
Cửa mở ra, ánh sáng ấm áp hơn cả đèn cảm ứng hành lang tràn ra từ bên trong.
Lâm Trục vội vàng đẩy cửa bước vào, động tác nhanh đến mức một chiếc giày bị tuột ra. Cậu nhanh chóng quay người, đặt lại giày ngay ngắn, rồi thò đầu vào nhà.
Nói chung, giờ này dì giúp việc đã nấu cơm xong và tan làm rồi, Lâm Trục chỉ cần lấy cơm nước vừa mới nấu ra ăn trực tiếp, thậm chí không cần rửa bát đũa, ngày hôm sau dì giúp việc sẽ dọn dẹp.
Quả nhiên.
Người trong bếp không phải dì giúp việc.
Người đàn ông mặc đồ bộ ở nhà, xắn tay áo, đang cầm đũa khuấy trong nồi nghi ngút khói.
Thấy bạn trai nhỏ đã về, Nghiêm Nhược Quân nghiêng đầu nói: "Hôm nay dì giúp việc xin nghỉ rồi, bữa tối ăn sủi cảo dì ấy gói hôm qua, không sao chứ?"
Lâm Trục đặt cặp sách xuống, đi tới.
"Anh, hôm nay anh về sớm quá."
Nghiêm Nhược Quân cười cười, đáp: "Giai đoạn công việc này đã xong rồi, tiếp theo anh sẽ khá rảnh. Gần đây em có thể sẽ thường xuyên ăn những bữa ăn khuya dở tệ do anh nấu đấy, sợ không, bé cún Lâm?"
Lâm Trục có thói quen ăn khuya, may mắn là trao đổi chất của người trẻ rất nhanh, cộng thêm việc học hành tốn năng lượng, nên hoàn toàn không tăng cân, cân nặng rất ổn định.
"Không tệ đâu." Cậu đáp.
Cả hai đều là người lớn có tay có chân, không tồn tại chuyện hoàn toàn không biết nấu ăn, chỉ là mùi vị có thể không ngon lắm.
Lâm Trục nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông, vẫn không kìm được tiến lại gần, từ phía sau ôm chặt eo người đàn ông một cái, rất nhanh buông tay.
Nghiêm Nhược Quân không quay đầu lại: "Nhõng nhẽo à?"
Lâm Trục sờ sờ mũi, không đáp lời mà đi rửa tay, lấy hai bộ bát đũa ra đặt sẵn.
Bây giờ Lâm Trục ăn uống không còn chú trọng hiệu quả nữa, tốc độ chậm đi rất nhiều. Dường như cậu bị phong cách ăn uống từ tốn của Nghiêm Nhược Quân ảnh hưởng, một cái sủi cảo tròn xoe phải chia ra ăn ba miếng.
Sau bữa tối.
Hai người nghỉ ngơi một lát, rồi lần lượt đi vào phòng làm việc.
Ban đầu trong phòng làm việc chỉ có một bàn làm việc, sau khi Lâm Trục chuyển đến, người đàn ông đã mua riêng cho cậu một bộ bàn ghế học tập được thiết kế theo công thái học, còn trang bị cả máy tính liền màn hình.
Lâm Trục xách cặp ngồi xuống, lấy sách vở và dụng cụ học tập ra, Nghiêm Nhược Quân bưng hai cốc nước đi tới, đặt một cốc trước bàn cậu, đột nhiên cúi người hỏi: "Lâm Trục, chồng tài liệu này của em là gì vậy?"
Nhìn rõ xong, Nghiêm Nhược Quân im lặng.
Anh nói đến xấp giấy in A4 lạc lõng giữa đống bài tập. Giấy không dày, chỉ vài tờ, được kẹp bằng kẹp tài liệu, bên cạnh dán vài nhãn nhỏ, trên đó chi chít chữ viết tay, còn được đánh dấu các đoạn quan trọng bằng bút dạ quang.
Thoạt nhìn.
Nghiêm Nhược Quân còn tưởng là tổng hợp kiến thức thi đại học gì đó.
Không ngờ, đây không phải là tổng hợp kiến thức thi đại học, mà là tổng hợp kiến thức về đánh dấu trọn đời của Alpha và Omega...
Nghiêm Nhược Quân im lặng một lát, hỏi:
"Bé cún Lâm, ở trường em toàn xem cái gì vậy?"
Lâm Trục: "..."
Sơ suất rồi.
Khi bị Hoàng Xán Nhiên phát hiện, Lâm Trục vẫn mặt không đổi sắc; khi bị Nghiêm Nhược Quân phát hiện, cậu ấp úng, vội vàng nhét tài liệu vào cặp sách, rồi ảo não nói:
"Không có gì đâu, thỉnh thoảng xem trong giờ giải lao thôi."
Nghiêm Nhược Quân "ừm" một tiếng đầy ẩn ý, ngay sau đó bưng cốc nước ngồi xuống bàn của mình, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thiếu niên rất lâu, đột nhiên nói: "Lâm Trục, anh luôn cảm thấy dường như em không giống với những gì anh từng nghe nói chút nào?"
"Trước đây ngày nào cũng không đi học, thi cái là đứng đầu?"
"Còn thói quen học tập của em nữa, không thể rèn luyện trong thời gian ngắn được, chẳng lẽ em toàn đi hộp đêm lén học, định làm mọi người kinh ngạc ư?"
"Ồ, còn tài liệu của em nữa..."
Khuỷu tay trái của Nghiêm Nhược Quân chống lên mặt bàn, lòng bàn tay đỡ cằm, liên tục "chậc chậc" nói: "Có mấy lần anh nghĩ, em có thật là Lâm Trục không? Chắc không phải là đổi người rồi chứ? Hoặc là kiểu cốt truyện máu chó trong phim truyền hình ấy, kiểu sinh đôi gì đó..."
Lâm Trục nghe xong, đột nhiên vã mồ hôi hột.
Nghiêm Nhược Quân im lặng một lát, rồi tiếp tục: "Em trông có vẻ căng thẳng lắm, chẳng lẽ anh nói trúng tim đen rồi à?"
Lâm Trục hoàn toàn không dám quay đầu nhìn anh, nhìn chằm chằm vào tập bài thi trải phẳng trên bàn, nhưng ánh mắt lại mờ đi, chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài.
Anh đã phát hiện ra rồi ư?
Liệu có gây ra hiệu ứng xấu gì không?
Lâm Trục điên cuồng gọi hệ thống trong đầu, nhưng không có phản hồi.
Ngay lúc này.
Người đàn ông như khát nước, "ực ực" uống cạn nước trong cốc, rồi đi đến sau lưng Lâm Trục, đặt cằm mình l*n đ*nh đầu cậu, cọ cọ, rồi nói:
"Lâm Trục, bất kể trước đây em tự buông thả bản thân, hay cố ý gây chú ý, sau này không được thế nữa, vì anh hy vọng em hãy chịu trách nhiệm với bản thân, được không?"
"Còn cả anh nữa."
"Em còn phải chịu trách nhiệm với anh nữa."
"..."
Cho đến giây phút này.
Lâm Trục mới biết những lời trước đó của người đàn ông đều là cố ý nói ra để trêu chọc, còn vài câu cuối cùng mới là suy nghĩ thật sự của anh.
Anh lầm tưởng quá khứ của Lâm Trục dựa trên hình tượng nhân vật là sự sa đọa và nổi loạn mà thiếu niên cố ý thể hiện, đoán rằng thiếu niên đang tự phóng túng bản thân.
Theo như hình tượng "chồng cũ tra nam" của Nghiêm Nhược Quân, hướng suy đoán của anh đúng đến bảy tám phần, nhưng chỉ có Lâm Trục tự biết, cậu không phải là một phần của thế giới này, cậu chỉ là một linh hồn đến từ thế giới khác.
Quả nhiên như hệ thống đã nói.
Không ai sẽ nghi ngờ thân phận của cậu.
Đáng lẽ Lâm Trục phải thở phào nhẹ nhõm, và cảm thấy may mắn vì điều đó.
Nhưng cậu không.
Đôi mắt của thiếu niên rất sâu, là màu mực đen thuần khiết. Rõ ràng đang cúi đầu nhìn bài thi, nhưng ánh mắt cậu lại không có tiêu cự.
Rất lâu sau, Lâm Trục cầm bút lên, từng nét một viết ra đáp án đúng trên giấy.
Khớp ngón tay cậu dùng sức đến trắng bệch, lực đạo sâu và nặng, đầu bút im lặng như một con dao, cứa lên mặt giấy, nhìn qua một cái, toàn là những nét bút sai.
Nhưng cậu không dừng lại, cũng không thể dừng lại.
Lâm Trục lại gọi hệ thống trong ý thức.
Hệ thống vẫn không xuất hiện.
Trong một thời gian dài sau đó, Nghiêm Nhược Quân quả nhiên rảnh rỗi hơn, không chỉ ít phải tăng ca hơn rất nhiều, mà còn tranh thủ về thăm trang viên trên núi của nhà họ Nghiêm.
Khi anh trở về, đã quá nửa đêm.
Đúng dịp cuối tuần.
Lâm Trục vẫn chưa ngủ.
Khi người đàn ông mở cửa bước vào, cậu vừa tắm xong, đầu đội khăn, hai tay đang lau tóc, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Nghiêm Nhược Quân mặc dày hơn cậu rất nhiều, áo len cổ lọ mỏng, kết hợp với áo khoác gió dài màu sẫm, làm giảm bớt khoảng cách của anh, trông có chút dịu dàng.
Má người đàn ông hơi đỏ, huýt sáo một tiếng rất trêu chọc với bạn trai nhỏ.
Lâm Trục: "..."
Sau một thời gian sống chung, Nghiêm Nhược Quân ngày càng không giữ hình tượng trước mặt cậu, đôi khi sáng không dậy nổi, còn giả vờ mình là ma cà rồng, nhất định bắt cậu phải kéo rèm cửa lại.
Lâm Trục kinh ngạc thán phục, bèn kéo rèm cửa lại, bị ma cà rồng trùm chăn nuốt chửng.
Ký ức ngắn ngủi kết thúc.
Lâm Trục đột nhiên ngửi thấy một mùi, vội vàng tháo chiếc khăn còn ẩm ướt xuống, ghé lại gần xác nhận một chút, hỏi: "Anh, có phải anh đã uống rượu không?"
Giọng điệu vô cớ căng thẳng.
Nghiêm Nhược Quân không hiểu, tiện tay nhận lấy khăn, tiếp tục lau tóc cho bạn trai nhỏ, kéo dài âm cuối hỏi:
"Sao vậy? Không thích anh uống rượu bên ngoài ư? Ở nhà uống một chút với ông ngoại thôi, là rượu gạo ông ngoại tự ủ."
Mùi rượu này ngọt ngào, thoang thoảng chút hương quế, đặc biệt quyến rũ, nhưng lại khiến tâm trạng Lâm Trục dao động dữ dội.
Cậu cảm thấy hình nhưmình đã quên mất điều gì đó.
Nghiêm Nhược Quân vẫn đang nói,
"Ban đầu có xin ông ngoại chút bột xương bò Tây Tạng, ông cụ quan hệ rộng, người khác tặng toàn đồ tốt, trên thị trường có tiền cũng không mua được, nhưng trong kho đồ nhiều quá, nhất thời cũng không tìm ra được."
"Bao giờ lấy về thì bảo dì giúp việc hầm canh cho em uống."
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông bị hơi men làm cho ẩm ướt, những lời lẩm bẩm khiến vành tai Lâm Trục mềm nhũn.
Cậu phân tâm một chút, vẫn còn nghĩ:
Quên cái gì nhỉ?
Lúc này, người đàn ông lại nói: "Bột xương bò Tây Tạng đó không chỉ bổ sung canxi, mà còn có tác dụng thúc đẩy giấc ngủ. Anh cảm thấy gần đây em ngủ không ngon lắm."
Giọng điệu Lâm Trục có chút trống rỗng: "Ừm."
Bất chợt, Nghiêm Nhược Quân giật khăn lau tóc xuống, nâng khuôn mặt đờ đẫn của bạn trai nhỏ lên, khẽ hỏi:
"Cuối tuần rồi, anh không đi làm, em không đi học, vậy có muốn làm gì đó giúp ngủ ngon hơn không?"
Lâm Trục lập tức sững người.
Nửa đêm. Say rượu.
Hai người ở riêng.
Cậu chợt nhớ ra rốt cuộc mình đã quên mất điều gì rồi.
Đồng thời.
Giọng nói đã lâu không xuất hiện của hệ thống vang lên từ sâu trong ý thức cậu, giọng điện tử hoạt bát và phấn khởi.
"Ký chủ tôi về rồi! Giai đoạn trước hết pin, đã vào trạng thái ngủ đông tiết kiệm năng lượng! "
"Phát hiện tiết điểm sắm vai của điểm cốt truyện quan trọng thứ ba, tôi tự động được đánh thức rồi! Ừm... ký chủ có cần bản hệ thống báo cáo những điểm chính của nhiệm vụ sắm vai không?"
Lâm Trục im lặng rất lâu, từ chối.
Cậu biết mà.
Lúc này Bắc Đô đã vào đông.
Hệ thống điều hòa nhiệt độ trong nhà tự động vận hành, điều chỉnh nhiệt độ mà cơ thể cảm thấy thoải mái nhất một cách thông minh. Cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông bước ra từ bên trong, thêm chút độ ẩm vào không khí.
Mùi gió biển thoang thoảng lan tỏa.
Nghiêm Nhược Quân không mặc gì.
Anh dẫm trên những giọt nước bước tới, cúi người lấy từ ngăn kéo dưới cùng của tủ đầu giường ra một tấm lót được đóng gói riêng lẻ, rất tự giác quỳ ngồi giữa giường, trải phẳng nó ra.
Lâm Trục vô thức nuốt nước bọt, cổ họng đau rát.
Nghiêm Nhược Quân thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Lúc đầu, anh cực kỳ từ chối tấm lót, cảm thấy mất mặt. Còn bây giờ anh đã tự mình trải tấm lót rồi.
Lâm Trục cũng từng hỏi anh.
Khi đó, người đàn ông nằm trên tấm lót đã ướt một nửa, lơ mơ nói: "Rất tiện dụng mà, đỡ cho em mệt mỏi lâu như vậy còn phải dọn ga trải giường bẩn. Anh không nỡ."
Và bây giờ, người đàn ông trải xong tấm lót, dang tay dang chân nằm sấp trên đó, bắp chân vô thức co lại, nốt ruồi đỏ tươi ở mắt cá chân trái nổi bật chói mắt.
Anh kéo ngăn kéo trên cùng của tủ đầu giường ra, lấy ra hai miếng nhỏ hình vuông, do dự vài giây, rồi lại lấy thêm một miếng nữa.
Mỗi cử chỉ.
Đều tiết lộ sự thẳng thắn, tự nhiên của bản thân đối với khoái lạc.
Tuy nhiên.
Lâm Trục ghé lại gần, lấy ba miếng nhỏ hình vuông trong tay anh ra, cúi đầu nhìn chằm chằm vài giây, rồi đột nhiên vung cánh tay dài, ném tất cả vào thùng rác.
Phát ra tiếng "bộp".
Đèn lớn trong phòng ngủ tắt đi.
Chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ màu vàng nhạt.
Lâm Trục ngồi bên giường, quay lưng lại với người đàn ông, vô cùng khó khăn nói ra câu này:
"Anh, tối nay không dùng, được không?"
Nghiêm Nhược Quân nằm nghiêng, từ góc độ của anh chỉ có thể thấy đường quai hàm căng thẳng của thiếu niên, và khớp cắn thỉnh thoảng nổi lên...
Đến kỳ nhạy cảm rồi ư? Anh nghĩ.
Không khí im lặng khoảng hai ba phút.
Đột nhiên, Lâm Trục nghe thấy người đàn ông nhẹ nhàng đáp: "Được thôi, không dùng thì... không dùng."
Vừa dứt lời.
Lâm Trục đột ngột quay đầu lại nhìn, thấy người đàn ông từ tư thế nằm nghiêng chuyển sang nằm ngửa, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng dưới của mình.
Ánh sáng lờ mờ.
Người đàn ông như một khối ngọc ấm áp, khiến người ta không thể rời mắt.
Nghiêm Nhược Quân đã uống rượu, sau khi tắm nước nóng lại càng hồng hào, trông má đỏ hồng, mang theo hơi ẩm ướt.
Anh đang nhìn Lâm Trục, nở một nụ cười rất nhạt.
Còn Lâm Trục...
Lâm Trục như thể tận mắt chứng kiến một bi kịch đang diễn ra trước mặt mình, hơi thở nặng nề đến mức run rẩy... Cậu nhìn Nghiêm Nhược Quân, người gần như để mình muốn gì được nấy...
Từng câu chữ trong tiểu thuyết gốc lướt qua tâm trí cậu.
Một ngày nào đó, cậu sẽ khiến Nghiêm Nhược Quân rất khổ sở, nhưng đối phương sẽ tự chữa lành, sẽ buông bỏ, và sẽ sống tốt trên thế giới này, tương lai rộng mở.
Cậu có trách nhiệm với Nghiêm Nhược Quân. Lâm Trục nghĩ.
Thế là, cậu từ từ cúi người xuống, hai tay chống hai bên mặt người đàn ông, ghé vào tai người đàn ông nói ra lời thoại then chốt của đêm nay.
Cậu nói,
"Đừng sợ."
"Em có rất nhiều thời gian."