Hiện đã giữa tháng 12.
Bên ngoài gió khá lớn, nhưng hệ thống thông gió nhiệt độ phòng vẫn hoạt động liên tục, khiến Bùi Thục Dung nóng đến nỗi phải cởi áo khoác, tiện thể tháo luôn khăn lụa.
Bà đứng dậy khỏi ghế sofa, bước về phía lối vào, treo áo khoác và khăn lụa lên giá. Ánh mắt bà lướt qua từng ngóc ngách của phòng khách, rồi khi quay lại ghế sofa ngồi xuống, bà khe khẽ nói với ông cụ:
"Bố, chỗ của Quân Quân thay đổi nhiều quá."
Không chỉ có đôi giày da và giày thể thao giản dị với phong cách khác biệt ở lối vào, mà còn có những chiếc cốc đôi, và những chi tiết ở khắp mọi nơi đều cho thấy một điều.
Căn hộ này không chỉ có một người ở.
Ông cụ Bùi Dịch Hòa có dáng người rất khỏe mạnh, tay chân nhanh nhẹn, đã thành thạo lấy ra một bộ trà cụ hoàn chỉnh từ dưới bàn trà phòng khách, đang dùng nước sôi để rửa trà cụ.
"Ừm." Ông cụ nói gọn lỏn.
"Quân Quân mấy tháng nay cũng thay đổi nhiều lắm." Ông nói.
Bùi Dịch Hòa thích trà, đến nỗi con gái và cháu ngoại cũng rất am hiểu về trà. Bộ trà cụ đất nung này chính là do ông tặng cho cháu ngoại Nghiêm Nhược Quân.
Bùi Thục Dung ngồi bên cạnh tháo lá trà, đầu tiên liếc nhìn hộp quà bột xương bò Tây Tạng và túi thuốc đặt ở góc bàn trà, rồi lại chuyển ánh mắt về phía cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, không kìm được hỏi:
"Vừa nãy con có dọa người ta sợ không?"
Bùi Dịch Hòa không nhúc nhích một sợi lông mày nào, trên khuôn mặt nghiêm nghị không có biểu cảm gì. Ông suy nghĩ một lúc, trầm giọng đáp:
"Lực tác dụng là lẫn nhau."
Bùi Thục Dung: "Bố."
"Người già về hưu rồi bớt lướt điện thoại đi."
Trong phòng ngủ.
Nghiêm Nhược Quân vừa thay đồ xong, ở nhà anh luôn mặc rất giản dị, áo len cổ lọ, quần dài màu trắng kem không hề lộ vẻ thùng thình, ngược lại càng tôn lên vóc dáng đáng kinh ngạc của anh.
Lâm Trục chỉ thay quần, phần trên vẫn là chiếc áo ba lỗ không tay đó, đang cắm cúi lục lọi trong tủ quần áo, nhưng lục tới lục lui mấy lần cũng không tìm thấy bộ quần áo nào có thể che kín cổ.
Cậu không cho Nghiêm Nhược Quân cắn ngón tay, đôi khi người đàn ông bị dồn đến mức cuống lên thì lại cắn cổ cậu, yết hầu càng là vùng bị tổn thương nặng nhất.
Đêm qua hai người đã thực hiện đánh dấu trọn đời.
Người đàn ông phải chịu đựng sự tàn phá chưa từng có, khoang nhỏ bị giày vò dữ dội, khiến anh không thể giữ được phong thái ban ngày, vừa mở miệng đã khóc, phải ngậm yết hầu của Lâm Trục mới miễn cưỡng nhịn được, chỉ phát ra tiếng r*n r* giống như động vật nhỏ.
Đương nhiên, Lâm Trục hoàn toàn không bắt anh phải nhịn.
Đến giai đoạn cuối cùng.
Nghiêm Nhược Quân đã gào khóc cầu xin đến mức khản cả giọng.
Mặc dù vậy, cả cổ Lâm Trục đã không thể nhìn nổi nữa, cậu lục lọi không có kết quả, đành phải ngập ngừng cầu cứu người yêu của mình.
"Anh, cho em mượn một bộ quần áo."
Cậu thực sự không thích những bộ quần áo bó chặt cổ, ngay cả cúc cổ áo sơ mi cũng là có thể không cài thì không cài.
Huống chi là những bộ đồ khóa cổ như áo len cao cổ.
Nhưng Nghiêm Nhược Quân thì khác.
Anh quen với việc che giấu cổ, vào mùa thu đông, quần áo cá nhân đa số là kiểu cổ lọ.
Lúc này, Nghiêm Nhược Quân đứng cách cậu nửa mét.
Người đàn ông khoanh tay, nghiêng đầu lại gần để xem xét biểu cảm của bạn trai nhỏ, kéo dài giọng hỏi: "Bé cún Lâm, mặt em đỏ quá rồi, áo có che được không? Cái này chắc phải đeo mặt nạ nhỉ?"
Lâm Trục: "..."
Thực ra đã đeo rồi.
Đeo mặt nạ đau khổ.
Lâm Trục mặt không biểu cảm, ánh mắt đờ đẫn.
Cậu đập đầu vào tủ quần áo, phát ra một tiếng "rầm".
Im lặng hai giây.
Lâm Trục thở ra một hơi, giọng nói pha lẫn sự ngượng ngùng, đau khổ, xấu hổ, và sự ngưỡng mộ đối với thái độ bình tĩnh của người đàn ông lúc này, cậu hỏi: "Anh..."
"Anh không cảm thấy ngượng chút nào à?"
Nghiêm Nhược Quân im lặng một lát, hỏi ngược lại: "Em có hiểu lầm gì về anh không?"
"Sao có thể không ngượng được? Cả đời này anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ nói ra những lời như 'mình bị người ta làm cho to bụng' trước mặt mẹ và ông ngoại mình."
Chỉ mới nghe người đàn ông kể lại chuyện vài phút trước, nhiệt độ trên mặt Lâm Trục lại càng tăng cao, hơi nóng xộc thẳng l*n đ*nh đầu, cậu lại một lần nữa húc đầu vào tủ quần áo, nặng nề nói:
"Vậy tại sao anh lại trông như không có chuyện gì vậy?"
Cậu thật hâm mộ, hâm mộ đến mức muốn vỡ vụn.
Lâm Trục dựa trán vào cửa tủ quần áo, dường như muốn đập ra một khe hở, rồi chui cả người vào đó.
Cậu nhớ lại những bài đăng trên mạng mà mình từng đọc trước đây, hỏi phải làm gì nếu lần đầu tiên gặp phụ huynh của người yêu mà làm tắc bồn cầu. Lúc đó cậu nhìn những dòng chữ trên màn hình mà cảm thấy ngượng đến mức không thở nổi.
Không ngờ.
Thế mà mình lại còn 'cao tay' hơn.
Thấy bạn trai nhỏ ngượng đến mức không chịu nổi, Nghiêm Nhược Quân kéo cậu ra khỏi cánh tủ quần áo, tự mình tìm quần áo cho cậu.
Chiều cao và cân nặng của hai người không chênh lệch nhiều, nhưng Lâm Trục có khung xương lớn hơn, vai đương nhiên cũng rộng hơn anh.
Nghiêm Nhược Quân tìm ra một chiếc áo len cao cổ hơi rộng rồi nhét vào lòng bạn trai nhỏ, với thái độ điềm tĩnh của một người trưởng thành từng trải, anh nhẹ nhàng dạy bảo: "Bé cún Lâm, anh dạy em một chiêu."
Lâm Trục giật mạnh chiếc áo ba lỗ ra.
Không chỉ sau lưng, cánh tay trên của cậu cũng có vài vết cào.
Nghe vậy, cậu vội vàng nhìn Nghiêm Nhược Quân với ánh mắt đầy hy vọng: "Gì cơ?"
"Luôn ghi nhớ một câu nói." Nghiêm Nhược Quân thuận miệng nói, "Chỉ cần em không ngượng thì người ngượng là người khác."
Ánh mắt vừa sống lại trong chốc lát của Lâm Trục lập tức tắt ngúm.
Cậu nhanh chóng mặc áo len vào, bị vài câu nói của người đàn ông làm phân tán sự ngượng ngùng chết người, sau đó mới sực nhớ ra một vấn đề, lo lắng hỏi: "Chúng ta để... ừm, bác gái và ông ở phòng khách, có vẻ không tốt lắm đúng không?"
Nghiêm Nhược Quân: "Không vội, đưa thuốc cho anh trước."
Trong không khí rất yên tĩnh.
Cho đến lúc này, Lâm Trục mới thực sự cảm nhận được:
Nghiêm Nhược Quân quả nhiên không bình tĩnh như anh tự nói.
Nếu không, sao anh lại không nhận ra...
Lâm Trục im lặng hai giây, giọng nói còn nặng nề hơn trước: "Anh, xin lỗi. Hình như em để quên thuốc và hộp quà ở bàn trà phòng khách rồi."
Lúc đó tình huống quá khẩn cấp.
Cậu thực sự không kịp nghĩ nhiều như vậy.
Nghiêm Nhược Quân cũng im lặng.
Một lúc sau, anh nhắm mắt nói:
"Bé cún Lâm, tối qua sao em không trực tiếp làm anh chết luôn đi?"
Kể từ khi bất ngờ gặp hai vị bề trên của người yêu ở cửa nhà, Lâm Trục đã rơi vào trạng thái thời gian trôi chậm, một giây như một năm.
Nhưng thực tế, khi cậu sửa soạn tươm tất và cùng Nghiêm Nhược Quân rời phòng ngủ ra phòng khách, mới chỉ trôi qua chưa đầy mười phút.
Trong phòng khách, hương trà thơm ngào ngạt.
Người phụ nữ trung niên hiển nhiên mang dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, ngồi thanh lịch, dáng vẻ nâng chén trà thưởng thức toát lên vẻ đẹp không nói nên lời.
Cuối cùng Lâm Trục cũng hiểu tại sao mọi hành động của Nghiêm Nhược Quân lại trông có vẻ duyên dáng đến vậy.
Còn ông cụ tóc bạc chỉ ngẩng đầu liếc một cái, dùng kẹp gắp ra hai chén trà đã rửa sạch, đặt lên sofa đối diện, sau đó rót trà vào chén và mời:
"Có thích uống trà không?"
Câu này hiển nhiên không phải hỏi Nghiêm Nhược Quân.
Còn Nghiêm Nhược Quân thì, quả nhiên tuân thủ nguyên tắc 'tôi không ngượng, người ngượng là người khác', bình tĩnh tự nhiên kéo Lâm Trục ngồi xuống.
"Cái gì em ấy cũng thích uống."
Lâm Trục không có công lực tốt như người đàn ông, cố gắng nửa ngày, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên vài pixel.
Đối mặt với người lớn, Lâm Trục lại trở lại vẻ vụng về ban đầu, cậu vô thức gật đầu mạnh, trịnh trọng nói lời cảm ơn, sau đó dùng cả hai tay nâng chén trà, uống cạn nước trà bên trong!
Nóng quá.
Nghiêm Nhược Quân liếc mắt, thấy Lâm Trục bị bỏng mà lông mày cũng không nhúc nhích, thẳng thắn che chở: "Ông ngoại, mẹ, Lâm Trục còn nhỏ, dễ căng thẳng."
Bốn người có mặt.
Chỉ có Lâm Trục là một chú bé cún đơn thuần trong veo.
Liên tưởng đến tiếng gọi kéo dài âm cuối của đối phương trong phòng trước đó, Bùi Thục Dung nhìn con trai mình một cái.
Nghiêm Nhược Quân chuyển ánh mắt đi: "Khụ."
Anh cũng nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Ngay sau đó, Bùi Thục Dung mỉm cười nhìn Lâm Trục, dịu dàng hỏi: "Tiểu Lâm, bác gọi cháu như vậy được chứ?"
Lâm Trục lại liên tục gật đầu, ngượng ngùng đáp:
"Dạ được ạ, chào bác gãi."
Nói xong, cậu chợt nhận ra, chuyển ánh mắt về phía ông cụ đối diện, lắp bắp một giây, bổ sung:
"Ông... khụ, chào ông ngoại."
Thấy thiếu niên tóc vàng thực sự ngượng ngùng, Bùi Thục Dung tiếp lời: "Bố bác không thích nói chuyện, chúng ta cứ trò chuyện đi."
Lời vừa dứt.
Ông cụ mặc áo Tôn Trung Sơn ngẩng mắt lên, không đồng tình nhìn con gái mình một cái, rất nhanh lại quay lại, dưới mí mắt nhăn nheo là một đôi mắt sắc bén.
Lâm Trục rụt người lại.
Ông cụ im lặng đẩy hộp quà bột xương bò Tây Tạng ở góc bàn trà đến trước mặt Lâm Trục, giọng điệu bình tĩnh nói:
"Được, quà gặp mặt. Chắc là để cháu ăn nhỉ?"
Lâm Trục còn chưa kịp gật đầu, đã thấy ông cụ lại vươn cánh tay dài, đẩy hộp thuốc đến trước mặt cháu ngoại mình, tiếp tục nói:
"Quân Quân, cháu cũng ăn đi."
"..."
Nghiêm Nhược Quân lập tức không gắng gượng được nữa, lặng lẽ nâng tay che trán, che nửa khuôn mặt mình, đỏ bừng mặt nói:
"Ông ngoại, đừng đùa nữa."
Mặt Lâm Trục còn đỏ hơn người đàn ông, chỉ thiếu chút nữa là bốc khói từ hai tai.
Thấy Nghiêm Nhược Quân trong bộ dạng này, cậu nhanh chóng đứng dậy, cúi chào hai vị bề trên phía đối diện, nói nhanh hơn một chút.
"Xin lỗi, buổi gặp mặt hôm nay thật sự không trang trọng chút nào!"
"Nếu không phiền..." Lâm Trục cố gắng kìm nén sự ngượng ngùng trong lòng, ép mình ngẩng đầu đón ánh mắt của hai vị bề trên.
Cậu mím môi, nói tiếp:
"Con có thể mời hai vị dùng bữa trưa và trò chuyệntừ từ được không ạ?"