Lời Lâm Trục vừa dứt, cậu liền cảm thấy từ bên cổ đến hõm vai mình ướt đẫm một mảng lớn. Nghiêm Nhược Quân vùi mặt vào, dùng tay chân siết chặt lấy cậu, khoang cơ thể cũng đang cố gắng hết sức giữ lại.
Da thịt mềm non, co rút như trái tim.
Lâm Trục chỉ cảm thấy dường như mình bị chia làm hai, một nửa chìm trong lửa dục mãnh liệt, nửa còn lại lại ngâm trong biển sâu, lạnh và nóng đan xen, rất giống sự giằng xé giữa bản năng cơ thể và lý trí.
Cậu lật tay chạm vào mặt Nghiêm Nhược Quân.
Chạm phải mảng ẩm ướt.
Bỗng nhiên, Nghiêm Nhược Quân nói bằng giọng mũi nặng nề: "Sau khi ra ngoài, anh đã đứng ở hành lang rất lâu, cứ tưởng em sẽ ra tìm anh, nhưng em không ra."
Tay Lâm Trục dừng lại.
"Em biết, em nhìn từ ban công thấy..." Cậu hé môi, lặng lẽ nói, "Hơn ba giờ chiều anh mới đi thang máy xuống lầu, lái xe ra khỏi khu chung cư."
Nghiêm Nhược Quân: "Em vẫn luôn nhìn từ trên lầu xuống à?"
Lâm Trục khẽ ừm một tiếng, ngón cái vuốt nhẹ làn da dưới mắt người đàn ông, rồi cong ngón tay, dùng khớp ngón tay sạch sẽ lau đi hơi ẩm đọng trên lông mi đối phương.
Nghiêm Nhược Quân giận không chỗ phát, quay đầu tránh tay cậu, tức tối nói: "Anh sắp tức điên rồi! Em còn có tâm trạng nhìn, còn rảnh rỗi ở nhà dọn dẹp vệ sinh! Bà xã em bỏ đi rồi có biết không!"
Lâm Trục nói: "Không phải lúc nào em cũng dọn dẹp vệ sinh, em mang điện thoại xuống lầu đợi anh, vốn định gọi điện cho anh..."
Do dự mãi, điện thoại hết pin sập nguồn.
Lâm Trục lại nói: "Rồi em lên lầu sạc điện thoại, trong lúc đợi thì tiện tay dọn dẹp một chút."
Sạc xong điện thoại, cậu lại xuống lầu đợi.
Nhưng cứ đợi mãi, đến hơn mười giờ tối.
Cuối cùng, Lâm Trục không gọi được cuộc điện thoại nào, cậu nhìn chằm chằm vào avatar WeChat của Nghiêm Nhược Quân ngây người một lúc lâu, những chữ trong ô soạn tin đánh rồi lại xóa, xóa rồi lại đánh.
Nghe đến đây, Nghiêm Nhược Quân bỗng thấy không ổn, hỏi cậu: "Rốt cuộc em đã đứng dưới lầu bao lâu? Mặc ít đồ như vậy ư?"
Lâm Trục chỉ nói: "Không lạnh."
Quả thật cậu không thấy lạnh, bây giờ còn hơi nóng.
Một lúc lâu sau.
Nghiêm Nhược Quân đưa tay vào áo ngủ của Lâm Trục, sờ lưng thiếu niên, rồi dùng mu bàn tay áp vào bên cổ và trán cậu một lúc, mới không chắc chắn nói:
"Lâm Trục, hình như em bị sốt rồi."
"..."
Một màn l*m t*nh cứ thế dừng lại giữa chừng.
Trận cãi vã cũng chưa kết thúc.
Lâm Trục tự thấy mình không sao, nhưng Nghiêm Nhược Quân vẫn bò dậy, vào tủ lưu trữ trong phòng khách lục tìm hộp y tế gia đình, tìm thấy một chiếc nhiệt kế thủy ngân chưa mở.
Anh tháo hộp, tiện tay vứt vào thùng rác cạnh bàn trà, liếc mắt nhìn, lại thấy bên trong có mấy tờ khăn giấy nhàu nát, vo tròn lại.
Trên khăn giấy dính vài vết máu nhỏ li ti, không mấy nổi bật.
Nhìn đi nhìn lại, Nghiêm Nhược Quân đột nhiên làm một hành động mà cả đời chưa từng làm - anh lại lục thùng rác.
Sau khi bới khăn giấy ra, anh thấy dưới đáy có một viên nang bẩn thỉu.
Trên viên nang bao phủ bởi những vết dịch lỏng đông đặc đã bị oxy hóa.
Nghiêm Nhược Quân: "..."
Trong phòng ngủ.
Lâm Trục đang dựa vào đầu giường, cơn nóng bị k*ch th*ch mạnh mẽ đã giảm đi phân nửa, cậu chậm rãi tháo thứ mà người đàn ông đã đeo cho mình xuống, ném vào thùng rác.
Bên trong rỗng tuếch.
Đã lâu rồi cậu không dùng thứ này, đột nhiên dùng lại, lại có cảm giác không quen.
Đúng lúc này.
Người đàn ông từ phòng khách bước vào, áo choàng ngủ vắt trên vai, dây buộc đã bị anh tự mình giật đứt, không biết đã đi đâu. Theo động tác anh bước tới, hai tà áo không ngừng vung ra phía sau.
Mặc dù lúc này Lâm Trục không có ý định thân mật với anh, nhưng năng lượng mạnh mẽ của Alpha không thể tiêu tán trong chốc lát. Cậu đành kéo góc chăn, đắp lên bụng dưới của mình.
Nghiêm Nhược Quân ngồi cạnh giường, dùng sức vảy nhiệt kế thủy ngân, sau đó bảo cậu giơ tay lên, kẹp chặt.
Lâm Trục làm theo từng động tác.
Đo nhiệt độ cơ thể ít nhất cần để yên năm phút.
Trong vài phút này, người đàn ông luôn ngồi cạnh giường, khoanh tay, mặt lạnh như nước. Còn Lâm Trục thì thỉnh thoảng ngước mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, trông như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng.
Như một người câm.
Như một người câm khiến người ta tức giận và bất lực.
Lâm Trục biết Nghiêm Nhược Quân vẫn còn giận mình, và đúng là như vậy. Một tay cậu kẹp chặt nhiệt kế, tay kia mò vài cái bên gối, vớ được một sợi dây lụa, sau đó đưa nó đến bên chân người đàn ông.
Giây tiếp theo, bị Nghiêm Nhược Quân ném xuống đất.
Lâm Trục im lặng một lát, lại kéo chăn đắp lên đùi người đàn ông, khẽ nói: "Sẽ bị lạnh."
Khi cậu rút tay về, Nghiêm Nhược Quân liếc thấy vài vết thương trắng bệch do ngâm nước lâu trên lòng bàn tay cậu, mũi anh đột nhiên nghẹn lại, toàn bộ sự tức giận trong lòng tan biến.
Không biết tại sao.
Nghiêm Nhược Quân đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.
Sự chú ý của Lâm Trục luôn đặt vào người đàn ông, thấy ngực anh phập phồng vài cái, trong khóe mắt dường như lại có những giọt nước lấp lánh, không kìm được sáp lại gần sờ mặt anh.
May mắn thay. Khô ráo.
Lâm Trục hoảng loạn, lắp bắp mãi, chỉ thốt ra một câu: "Anh, nếu anh giận thì cứ mắng em đi, đừng như vậy."
Chỉ thấy người đàn ông đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cậu từ trên cao, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, một lúc lâu sau mới nói:
"Mắng em cái gì? Em có làm gì sai đâu."
Nghe Nghiêm Nhược Quân nói vậy, Lâm Trục thực sự hoảng sợ, vừa động đậy, vai đã bị đối phương ấn chặt, "Đừng động, đang đo nhiệt độ."
"Con cái là chuyện của hai người, anh không bàn bạc với em mà tự ý dừng các biện pháp, đó là lỗi của anh," Nghiêm Nhược Quân tiếp tục, "Hơn nữa, tình trạng hiện tại của hai chúng ta đều không thích hợp để chào đón một sinh mệnh mới."
"May mà chưa mang thai."
Giọng điệu của người đàn ông càng điềm tĩnh và lý trí, Lâm Trục càng hoảng sợ. Trán cậu rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, không biết là do sốt mà ra, hay do lo lắng mà đổ mồ hôi.
Vài giây sau.
Nghiêm Nhược Quân đột nhiên nói: "Cho nên, em đừng ghét anh, được không?"
Nhưng Lâm Trục nghe trái nghe phải, chỉ cảm thấy đối phương hình như đang nói:
Xin em đừng rời xa anh, được không?
Trong chớp mắt, trái tim Lâm Trục bùng phát một sự rung động dữ dội, khiến cậu vô thức nín thở, ngay sau đó, tiếng ù tai lớn vang vọng trong đầu cậu, phát ra âm thanh "xì xì".
Tiếng ù tai này quá ồn ào, đến nỗi Lâm Trục hoàn toàn không nghe rõ giọng điện tử đã lâu không xuất hiện của hệ thống:
"Khụ, Ký chủ, tôi về rồi nè ~"
"Ký... Ký chủ..."
"Ký chủ, đừng khóc, đừng khóc đừng khóc a a a a!"