Lại là một ngày nắng chói chang.
Lâm Trục ôm Nghiêm Nhược Quân ngủ đến hơn mười một giờ trưa.
Nói là không mệt, nhưng cậu đã dồn hết sức ôn tập mấy tháng liền, giờ thi tốt nghiệp trung học phổ thông đã kết thúc, cũng coi như trút bỏ một gánh nặng.
Huống chi tối qua Lâm Trục còn trải qua một phen lao động thể lực.
Cảm giác mềm mại ấm áp trong vòng tay, cậu ngửi mùi gió biển hòa quyện với mùi kẹo bạc hà, đồng hồ sinh học cứng đầu cuối cùng cũng chịu thua, để chủ nhân ngủ một giấc đến trưa.
Rèm cửa che sáng rất tốt, phòng ngủ tối om.
Khi Lâm Trục mở mắt, người đàn ông trong vòng tay rõ ràng đã tỉnh từ lâu, đang quay lưng lại nghịch điện thoại, ánh sáng màn hình điều rất tối, nhưng cậu vẫn nhìn rõ ràng
Nghiêm Nhược Quân đang xem nhẫn.
Lâm Trục nheo mắt, cánh tay vắt ngang eo người đàn ông đột nhiên siết chặt, ôm anh sát hơn, đồng thời, bàn tay lớn đặt lên bụng phẳng lì của đối phương, lòng bàn tay ấm áp.
Cậu hỏi: "Có thấy thích cái nào không?"
Nghiêm Nhược Quân dường như bị cậu đột ngột lên tiếng làm giật mình, lập tức ấn ngón cái vào cạnh bên, khóa màn hình điện thoại, sau đó nhắm mắt giả vờ ngủ, cằm còn rụt vào trong chăn.
Toàn bộ quá trình chỉ mất một giây.
Lâm Trục: "..."
Có một bà xã thích giả vờ ngủ, cậu có thể làm gì đây?
Lâm Trục không suy nghĩ quá lâu, cậu lặng lẽ lấy điện thoại từ bàn tay nắm hờ của Nghiêm Nhược Quân, đầu ngón tay nhanh chóng gõ vài cái vào bàn phím số trên màn hình, nhập một dãy số.
Chỉ nghe tiếng "tách" một tiếng.
Màn hình khóa đã bị cậu mở ra.
Giao diện vẫn dừng lại ở trang web cửa hàng trực tuyến của một thương hiệu trang sức cưới nổi tiếng, thanh tìm kiếm trên cùng hiển thị chữ [Nhẫn cưới nam], bên dưới là một hàng dài các hình ảnh xem trước sản phẩm, dưới hình có ghi rõ giá.
Giá của mỗi mẫu đều rất cao.
May mắn là Lâm Trục đã chuẩn bị tâm lý từ trước, không bị dọa sợ, cậu dí màn hình vào mặt người đàn ông, hỏi lại:
"Anh, anh thích đôi nào nhất?"
Trong phòng im lặng vài giây.
Nghiêm Nhược Quân mở mắt, trước tiên nhẹ nhàng ho một tiếng, sau đó không trả lời mà hỏi ngược lại: "Bé cún Lâm, em nhìn trộm mật khẩu khóa màn hình của anh từ khi nào vậy?"
"Không nhìn trộm," Lâm Trục chậm rãi nói, "Em đoán thôi, không ngờ đoán trúng ngay lần đầu."
Mật khẩu là ngày họ gặp nhau lần đầu tiên.
Nói xong, Lâm Trục nhích lại gần, lại dùng ngón trỏ gãi vài cái vào chiếc rốn nhỏ xinh của người đàn ông, giục:
"Anh, nói cho em biết đi."
Nghiêm Nhược Quân vừa cười vừa né, nhưng làm sao cũng không thoát khỏi sự kìm kẹp của người phía sau, đành phải lấy lại điện thoại của mình, chuẩn bị cho Lâm Trục xem.
Anh không chọn thương hiệu xa xỉ hàng đầu, mà chọn một thương hiệu nhẫn cưới trong nước có uy tín khá tốt, và ưng một mẫu nhẫn đôi nam có giá hơn tám mươi nghìn (khoảng 290 triệu VND).
Nhưng Lâm Trục nói muốn dùng tiền mình kiếm được để mua nhẫn cho anh, nên Nghiêm Nhược Quân đã do dự rất lâu, tâm trạng dao động giữa [chọn cái yêu thích nhất] và [không thể chờ đợi được nữa].
Cuối cùng, anh lướt giao diện lên, chọn một mẫu nhẫn cưới khác trông cũng khá ổn.
Giá hơn mười nghìn (khoảng 36 triệu VND).
Làm sao Lâm Trục có thể không hiểu sự nhân nhượng của người đàn ông? Cậu thở dài trong lòng, tâm trạng khá phức tạp nói:
"Được rồi, em biết rồi."
Nói như vậy, nhưng Lâm Trục đã ghi nhớ kiểu nhẫn đôi mà người đàn ông vừa nhìn chăm chú rất lâu, suy nghĩ xem số tiền này nên kiếm như thế nào, có thể kiếm bằng cách nào.
"..."
Khi hai người xuống lầu mới phát hiện các thành viên khác trong gia đình đang ăn trưa trong phòng ăn. Nghiêm Tự Hồng nghe thấy tiếng bước chân, liếc mắt nhìn qua, giọng điệu nhàn nhạt nói:
"Không chuẩn bị bát cho hai đứa, tự lấy đi."
Nghe vậy, mặt Lâm Trục nóng bừng, cậu chào hỏi các bậc trưởng bối, sau đó để người đàn ông bên cạnh ngồi xuống trước, rồi mới rẽ chân vào hướng nhà bếp.
Người đàn ông 'vâng' một tiếng, thong thả ngồi vào bàn ăn, vẻ mặt không hề có chút ngượng ngùng nào, ngược lại hồng hào rạng rỡ, sắc mặt tốt vô cùng.
Thật lòng mà nói, lúc này Nghiêm Nhược Quân mong có người đến hỏi mình một câu 'sao dậy muộn thế', để anh có thể lơ đãng đáp: "À? Sao lại biết Lâm Trục muốn mua nhẫn kim cương cho con vậy?"
Chỉ tiếc là Lâm Trục trở lại quá nhanh.
Vừa ngồi xuống, ông cụ Bùi Dịch Hòa liền đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu Lâm, ông vừa hay có một học sinh làm giảng viên ở Khoa Khoa học Máy tính Đại học A, dưới tay nó có mấy sinh viên sắp tốt nghiệp mở một studio khởi nghiệp, đúng hướng trí tuệ nhân tạo."
"Mấy sinh viên đó đều rất tài năng, còn từng đoạt giải thưởng cấp quốc gia..." Ông cụ rủ rỉ, "Dù sao thì ba tháng tới cháu đều được nghỉ, có hứng thú đến studio đó làm thực tập sinh dự thính không?"
"Bên đó yêu cầu làm việc từ xa, không cần đến văn phòng, nhưng cháu là thực tập sinh, không có nhiều lương, có thể sẽ khá mệt..."
Ông cụ nói những lời này một cách uyển chuyển và lịch sự.
Nhưng Lâm Trục biết mình chỉ là một học sinh trung học phổ thông vừa tốt nghiệp, ngay cả điểm thi tốt nghiệp trung học phổ thông còn chưa công bố, làm sao những người khởi nghiệp từng đoạt giải thưởng cấp quốc gia có thể để mắt đến một thực tập sinh non nớt như mình?
Chắc là ông cụ đã đặc biệt nhờ người quen giúp đỡ, không chừng còn phải dùng đến tình cảm cá nhân, để mở đường cho hậu bối của mình.
Lâm Trục cảm nhận sâu sắc.
Mình đang được người lớn tuổi quan tâm và chăm sóc.
Cậu rất xúc động, chỉ là...
Lâm Trục cầm đũa, không trả lời ngay.
Có lẽ nhìn ra sự do dự của thiếu niên trẻ, ông cụ nhấc mí mắt nhăn nheo lên, ánh mắt sáng ngời sắc bén, nhắc nhở: "Cháu còn trẻ, con trai phải chịu khổ sớm."
Nói xong, ông lại đưa ra một ví dụ:
"Cháu biết không, khi Quân Quân bằng tuổi cháu đã bắt đầu tiếp xúc với nghiệp vụ của Nghiêm thị rồi."
Lâm Trục không thể không suy nghĩ sâu xa.
Ngay lúc này.
Nghiêm Nhược Quân bên cạnh cậu gắp một đũa rau, đột nhiên lên tiếng: "Đi đi, hiếm có cơ hội tốt như vậy, ông ngoại chắc chắn đã tốn rất nhiều tâm sức vì em."
Lâm Trục theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông.
Nghiêm Nhược Quân cũng đang nghiêng mặt nhìn cậu, trên mặt không chút thất vọng nào, ngược lại tràn đầy khuyến khích, một tay còn luồn xuống dưới bàn lay lay đầu gối Lâm Trục hai cái, giục:
"Mau cảm ơn ông ngoại đi."
Lâm Trục chỉ nhìn chằm chằm vào vệt màu xám xanh ẩn sâu trong mắt người đàn ông, trong lòng thầm nghĩ,
Thật sự không có chút thất vọng nào ư?
Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Trục vẫn xin ông cụ cách liên hệ với studio. Sau một hồi trao đổi qua điện thoại, cậu được kéo vào nhóm WeChat của studio.
Trong nhóm không có nhiều người, kể cả người sáng lập cũng chỉ hơn mười người, toàn là những sinh viên đại học trẻ tuổi đầy nhiệt huyết.
Mọi người không chênh lệch tuổi tác bao nhiêu so với Lâm Trục, biết cậu vừa thi tốt nghiệp trung học phổ thông xong, không nỡ kéo cậu vào làm việc ngay, mà gửi cho cậu một đống tài liệu, đợi cậu làm quen rồi mới bắt đầu công việc.
Lâm Trục tính toán, giữa đó có thể có nửa tháng thời gian.
Còn Nghiêm Nhược Quân.
Sau bữa trưa đó, người đàn ông không bao giờ nhắc lại chuyện muốn Lâm Trục mua nhẫn cho mình nữa, ngược lại còn bảo cậu nắm bắt cơ hội để nâng cao bản thân, làm những việc thực sự có ý nghĩa.
Lâm Trục im lặng.
Đôi khi, cậu ước Nghiêm Nhược Quân đừng quá thấu tình đạt lý khi đối mặt với mình, cũng đừng quá trưởng thành và hiểu chuyện, thậm chí đặt nhu cầu của cậu lên trên nhu cầu của bản thân.
Ít nhất, đừng giả vờ như mình không hề quan tâm.
Ở lại biệt thự trên núi chưa đầy hai ngày, hai người lái xe về căn hộ nhỏ ở thành phố. Dù Lâm Trục được nghỉ dài, thời gian trở lại trường còn rất xa, nhưng Nghiêm Nhược Quân vẫn phải đi làm.
Hai ngày đi thi cùng, công việc của người đàn ông lại chất đống.
Ngay cả như vậy, vào đêm đầu tiên về nhà, Nghiêm Nhược Quân vẫn kéo Lâm Trục làm loạn một trận.
Thấy Lâm Trục sợ mình ngày hôm sau không đứng dậy nổi, anh toàn gọi những xưng hô thân mật như 'ông xã tốt', rồi dính chặt lấy, nhẹ giọng than thở: "Khi ở trên núi, em kìm nén lắm, anh thấy chưa đủ, thật sự chưa đủ..."
Nói rồi, anh thẳng thừng kéo tay Lâm Trục đi cảm nhận.
Lâm Trục: "..."
Xem ra là thật sự chưa đủ.
Ban đầu Lâm Trục còn khá hợp tác, khiến Nghiêm Nhược Quân ngoan ngoãn mềm nhũn, cả người ướt đẫm.
Nhưng khi Lâm Trục phát hiện người đàn ông đã không thể tiếp tục nữa, đối phương vẫn không chịu buông tay, như một con rắn mềm oặt quấn trên vai cậu, liên tục níu kéo...
Lâm Trục thật sự không thể nói, cũng không thể mắng, đành phải kìm lực nhẹ nhàng vỗ một cái vào chỗ đã bôi thuốc của anh, bất đắc dĩ nói:
"Anh, ngày mai anh còn phải đi làm, mức độ này vừa đủ, anh nghỉ một đêm là có thể hồi phục bảy tám phần. Còn nếu tiếp tục..."
Cậu dừng lại một chút, rồi nói:
"Ngày mai anh định đứng làm việc à?"
Bị người chồng kém mình mười tuổi vỗ một cái không nặng không nhẹ, dù bị phạt không đau, nhưng vẻ mặt Nghiêm Nhược Quân vẫn ngẩn ra rất lâu.
Trông như bị đoản mạch, mất kết nối.
Lâm Trục nhìn chằm chằm vào mặt anh, tưởng rằng hành động bộc phát của mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của người đàn ông, lập tức sinh ra một cảm giác hối hận và áy náy.
Đúng lúc Lâm Trục định xin lỗi Nghiêm Nhược Quân thì thấy đôi mắt hoa đào của người đàn ông dần mở to.
Ngay sau đó, anh ôm lấy gối của Lâm Trục, điều chỉnh tư thế của mình, giọng nói bị nghẹn trong gối, hơi trầm.
"Vỗ thêm cái nữa."
Trong khoảnh khắc, Lâm Trục hơi nghi ngờ tai mình.
Mặc dù rất không muốn như vậy, nhưng Lâm Trục phải thừa nhận cảnh tượng trước mắt khiến đầu óc cậu vô thức chạy qua hàng tấn "rác thải", có chữ, có hình ảnh, trong đó nhân vật chính đều mang khuôn mặt của cậu và Nghiêm Nhược Quân.
Những "rác thải" đó dường như mọc chân, tự mình xếp hàng ngay ngắn, tự giác chạy tập thể dục trong não thiếu niên, thậm chí còn hô khẩu hiệu.
May mắn là giới hạn của Lâm Trục tạm thời chưa rơi xuống mức độ này.
Cậu có chút vui mừng nghĩ:
Thật tốt quá, mình vẫn chưa trở thành một người lớn tệ hại.
Tối hôm đó.
Cậu không chiều theo ý Nghiêm Nhược Quân, bất chấp gây rắc rối của đối phương, mà dùng những ngón tay linh hoạt giải quyết vấn đề cung cầu của hai chồng chồng.
Trước khi ngủ, Nghiêm Nhược Quân kéo tay trái của Lâm Trục đến trước mặt mình để quan sát kỹ. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, anh nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mắt, đưa ra một kết luận đã sớm cảm nhận sâu sắc.
"Bé cún Lâm, ngón tay em thật dài, như rắn vậy, trực tiếp chui vào... ừm, ừm ừm!"
Lời anh chưa nói hết đã bị thiếu niên xòe tay che nửa dưới khuôn mặt, thể hiện sống động thế nào là [cấm ngôn bằng tay], và [bà xã ơi xin anh đừng nói nữa].
Lâm Trục đổi một cái gối mới.
Trong bóng tối, mặt cậu nóng bừng, bất đắc dĩ nói: "Ngủ đi, ngủ nhanh lên."
"Nếu anh không ngủ thì em định làm gì?"
Lâm Trục lật người, khóa chặt người đàn ông, lạnh lùng tàn nhẫn lần nữa đưa tay bịt miệng anh.
"Cứ làm thế này."
"Ừm ừm, ừm ừm."
Ngày hôm sau.
Nghiêm Nhược Quân quả nhiên đã hồi phục khả năng hoạt động bình thường, anh vừa thở dài vừa cởi áo choàng ngủ, thay bộ vest cao cấp, "Ông xã đẹp trai thì có ích gì, vẫn không phải là..."
Lâm Trục cũng đã tỉnh dậy, tựa vào cửa tủ, giúp người đàn ông đưa một chiếc cà vạt màu đỏ sẫm, "Anh, hôm nay đi làm tốt nhé, em ở nhà xem tài liệu."
Trước khi ra khỏi nhà, Nghiêm Nhược Quân nhìn cậu một lúc đầy nghi ngờ, đột nhiên nói: "Bé cún Lâm, sao anh lại cảm thấy em đặc biệt muốn anh ra ngoài vậy?"
Lâm Trục: "Không, không có đâu."
Nghiêm Nhược Quân khoanh tay nói: "Xin hãy nhìn thẳng vào anh."
Lâm Trục nhắm mắt, tặng anh một nụ hôn nồng cháy, sau khi tiễn người đàn ông đang mơ màng vì được hôn ra khỏi khu dân cư, cậu đi thẳng đến phòng bảo vệ, ghé qua cửa sổ hỏi:
"Chú ơi, cháu đến lấy bưu phẩm."
"Phiền chú đã nhận bưu phẩm giúp cháu, cảm ơn ạ."
Mười phút sau.
Lâm Trục ôm một thùng bưu phẩm siêu lớn về nhà.
Cậu mang thùng bưu phẩm vào phòng làm việc, trước tiên dọn dẹp bàn học của mình, sau đó đặt camera hướng về phía bàn, rồi sắp xếp những thứ cần dùng trong thùng vào vị trí thuận tiện
Sau khi sắp xếp xong dụng cụ và nguyên liệu, Lâm Trục bật máy tính, mục đích rõ ràng là tải phần mềm livestream hot nhất hiện nay, đăng ký một tài khoản streamer.
Tốc độ duyệt hồ sơ rất nhanh.
Sau đó, Lâm Trục lướt chuột, tham khảo cách đặt tên của các phòng livestream có lượng người xem đông nhất, đặt hai tay lên bàn phím, nghiêm túc từ từ nhập một dòng chữ vào thanh tiêu đề sắp phát sóng của mình
[[Trái tim] Hôm nay bà xã không ở nhà [Trái tim], bấm vào xem Alpha làm đồ thủ công trực tiếp]