Mặc dù Lâm Trục chưa từng trải qua tiệc mừng đậu đại học, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy rồi. Trong khái niệm của cậu, cái gọi là tiệc mừng đậu đại học đại khái là gia chủ mời họ hàng bạn bè, bày mấy bàn tiệc, ăn mừng con cái trong nhà đỗ vào một trường đại học tốt.
Chỉ là Lâm Trục không thể tưởng tượng được, một gia đình như nhà họ Nghiêm tổ chức tiệc mừng đậu đại học sẽ có quy mô và quy trình như thế nào.
Thế là cậu vô thức liếc nhìn Nghiêm Nhược Quân một cái, chỉ thấy người đàn ông vừa vặn nhìn lại, hiểu ý nhỏ giọng đáp:
"Bé cún Lâm, anh thảm hơn em, trước đây chưa từng có ai nói sẽ tổ chức tiệc mừng đậu đại học cho anh."
Bàn ăn chỉ lớn như vậy, có nhỏ tiếng đến mấy cũng không thể nhỏ đến đâu được, lời này không chút nghi ngờ lọt vào tai tất cả những người có mặt.
Đặc biệt là Nghiêm Tự Hồng đang ngồi ở ghế chủ tọa.
Lâm Trục bỗng cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng, không kìm được nhấc mí mắt, nhanh chóng liếc nhìn về phía Nghiêm Tự Hồng, phát hiện người đàn ông trung niên lộ ra một vẻ mặt khó tả.
Cách hai giây.
Nghiêm Tự Hồng quyết định phớt lờ đứa con trai đã quen với việc ỏn ẻn, nũng nịu trước Alpha của mình, tiếp tục nói với Lâm Trục:
"Vừa lúc nhân cơ hội này, công khai quan hệ hôn nhân của con và Quân Quân ra ngoài, đỡ phải đến lúc khi sinh đứa bé ra, bên ngoài còn phải đoán bố Alpha của đứa bé là ai."
Nghe lời này, Lâm Trục lập tức ngồi thẳng hơn.
Nghiêm Tự Hồng vẫn đang nói,
"Dù sao hai năm nay bố con Lâm Thành vẫn định cư ở nước ngoài, ngay cả mặt cũng không gặp được, chắc chắn không thể quản chuyện này, vậy thì nhà bên bố ra mặt, con thấy thế nào?"
Chỉ là làm như vậy, e rằng Lâm Trục sẽ hoàn toàn bị gắn mác của Nghiêm thị.
Dù sao trong giới thượng lưu, chưa từng nghe nói đến chuyện nhà vợ tổ chức tiệc mừng đậu đại học cho con rể.
Nghe có vẻ ít nhiều cũng hơi kỳ quái.
Về vấn đề này, Nghiêm Tự Hồng có những cân nhắc riêng.
Chủ yếu là do Lâm Trục và Nghiêm Nhược Quân đăng ký kết hôn quá nhanh, và quá đột ngột.
Thực ra, vào tối hôm hai người lấy được sổ hộ khẩu nhưng chưa đăng ký kết hôn, Nghiêm Tự Hồng đã chuẩn bị sẵn một tập dày các thỏa thuận tiền hôn nhân, vốn định đợi Lâm Trục ký xong rồi mới đưa sổ hộ khẩu.
Nhưng ông không thể ngờ được...
Có một ngày, đứa con trai duy nhất của mình, người đã gần ba mươi tuổi, tính cách cao ngạo, độc lập, vốn luôn coi thường Alpha, lại biểu hiện như bị đoạt xá vậy...
Không chỉ sống chung với một Alpha trẻ tuổi mới quen không lâu, mà còn không biết xấu hổ gọi người ta là ông xã. Ngày đó khi Bùi Thục Dung trở về kể cho ông, Nghiêm Tự Hồng mặt không biểu lộ gì, thực ra cằm suýt rớt xuống đất.
Trong điều kiện Nghiêm Nhược Quân mắc một căn bệnh gen hiếm gặp, và Lâm Trục, người có tiếng đào hoa, là Alpha duy nhất có thể đánh dấu thằng bé, Nghiêm Tự Hồng không mấy lạc quan về mối quan hệ này, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Là Nghiêm Nhược Quân không có lựa chọn, chứ không phải Lâm Trục.
Ban đầu, Nghiêm Tự Hồng nghĩ rằng sẽ dùng thỏa thuận tiền hôn nhân và trao đổi lợi ích để kiềm chế và ràng buộc hành vi của Lâm Trục, nhưng không ngờ hai người lại phát triển tình cảm thật sự.
Nếu không phải đã biết trước cơ duyên gặp gỡ của hai người hoàn toàn bắt nguồn từ sự phù hợp pheromone 100%, Nghiêm Tự Hồng còn tưởng họ yêu đương tự do, yêu đến say đắm, thậm chí còn mọc cả não yêu đương rồi.
Một người đã ngoài 28 tuổi, tình yêu bùng cháy muộn màng.
Một người mới 18 tuổi, lãng tử quay đầu.
Tất cả đều thay đổi tính cách.
Đặc biệt là Lâm Trục.
Nghiêm Tự Hồng không biến sắc mặt, lại liếc cậu một cái.
Thiếu niên ở cái tuổi này, cái tuổi tạm thời vẫn có thể xếp vào thiếu niên, có đôi mắt dài và cụp xuống, hốc mắt sâu, điều này khiến cậu trông rất lạnh lùng, lại có vẻ uể oải.
Tính cách của cậu cũng hoàn toàn trái ngược với những gì lưu truyền bên ngoài.
Lễ phép, nghiêm túc, chỉ là hơi trầm tính quá.
Lâm Trục rất trầm lặng, trầm lặng đến mức giống như một chậu cây thường xanh đặt ở góc nhà, không nói không rằng, lặng lẽ lớn lên.
Sự trầm lặng này càng rõ ràng hơn trước mặt người lớn.
Nói chính xác hơn, trước mặt Nghiêm Tự Hồng là rõ ràng nhất.
Trước mặt Bùi Thục Dung, ông cụ Bùi Dịch Hòa, hoặc những người thân không trực hệ khác, Lâm Trục còn có thể trò chuyện thêm vài hồi, nhưng chỉ cần mỗi ông và cậu ngồi riêng, thiếu niên lại trở nên trầm lặng, đến mức tỏ ra quá căng thẳng.
Thành thật mà nói, nhìn cũng khá ngoan.
Tất nhiên.
Cảm nhận về Lâm Trục như thế nào không phải là lý do Nghiêm Tự Hồng muốn hoàn toàn kéo Lâm Trục về nhà họ Nghiêm, lý do chủ yếu nhất là...
Ông ngẩng mắt lên, thấy Lâm Trục rụt rè, lặng lẽ gắp một miếng rau cho đứa con trai kén ăn và xấu tính của mình, mà Nghiêm Nhược Quân lại cứ thế ngoan ngoãn ăn.
Nghiêm Tự Hồng thật sự khó mà tưởng tượng được, con trai mình lại lộ ra vẻ mặt và hành động có thể nói là yếu đuối như vậy.
Mỗi lần nhìn thấy, ông đều cảm thấy không thể tin được.
Còn Lâm Trục thì sao?
Thiếu niên như từ một chậu cây cảnh trầm lặng biến thành một cây hướng dương tràn đầy sức sống, chỉ cần mặt hướng về Omega của mình, đôi mắt vô thần kia dường như sắp phát sáng rồi.
Thôi được.
Dù sao Lâm Thành một mặt vì những chuyện cũ mà cảm thấy hổ thẹn và muốn bù đắp, mặt khác lại vì tâm lý trốn tránh, không mấy khi gặp đứa con trai này, cũng không chuẩn bị cho Lâm Trục vào Lâm thị.
Vậy thì tốt.
Chi bằng hoàn toàn bắt cóc người ta, gắn mác của nhà họ Nghiêm lên.
Nghiêm Tự Hồng lại niết mấy tờ báo cáo khám thai trên bàn, rất hài lòng thầm nghĩ: Bắt cóc lớn tặng nhỏ, đều là của nhà họ Nghiêm.
Đúng lúc này.
Ông đột nhiên nghe thấy Nghiêm Nhược Quân thì thầm vào tai Lâm Trục,
"Bé cún Lâm, làm đi, đến lúc đó để bố anh tặng em một căn nhà gần Đại học A, vừa hay anh có thể ở cùng."
Nói xong, Nghiêm Nhược Quân ngậm một miếng rau, không ngẩng đầu lên, còn Lâm Trục thì rất ngại ngùng ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt lúng túng lắc đầu, "Không cần đâu, bố."
Thế nên, như này mà không bắt cóc thì làm sao được?
Nghiêm Tự Hồng thầm nghĩ trong lòng.
Lâm Trục không nghĩ nhiều như vậy, cũng không phản đối bữa tiệc mừng đậu đại học được tổ chức cho mình. Với một vài cảm xúc rất riêng tư, cậu cũng rất mong chờ được công khai mối quan hệ với Nghiêm Nhược Quân.
Tuy nhiên, ngày tháng trôi qua...
Nhận thức của Lâm Trục về bữa tiệc mừng đậu đại học dần được làm mới.
Trong nửa tháng này, cậu và Nghiêm Nhược Quân tạm thời chuyển về Biệt thự Hoàn Sơn, người đàn ông đang từng bước bàn giao công việc, công việc thực tập trực tuyến của Lâm Trục vẫn diễn ra có trật tự, nhưng ngoài thời gian đó...
Trong phòng thay đồ rộng rãi quá mức.
Bùi Thục Dung mặc một chiếc váy dài màu xanh hun khói, dáng người thanh thoát múa may qua lại, đặt từng bộ vest cao cấp được đặt may riêng trước mặt Lâm Trục, bảo cậu thử.
Những bộ này đều được may đo theo số đo của Lâm Trục, không có chuyện không vừa vặn, chỉ có chút khác biệt về chi tiết.
Lâm Trục thay hết bộ này đến bộ khác, thật sự không nhìn ra có gì khác biệt, nhưng Bùi Thục Dung lại nhìn chằm chằm cậu, trầm ngâm nói:
"Tiểu Trục, có phải bộ này đẹp hơn bộ vừa nãy không?"
Lâm Trục đứng trước gương toàn thân, Bùi Thục Dung bảo cậu xoay thì cậu xoay, bảo cậu giơ tay thì cậu giơ tay, nghe vậy, cậu cũng nhìn vào gương, nhìn mình mặc bộ vest đen, do dự nói:
"Có à?"
"Đương nhiên là có rồi, vai con rộng mà." Bùi Thục Dung vừa chỉnh lại cổ tay áo cho cậu, vừa nói có lý có tình, "Bộ này càng làm nổi bật vóc dáng thẳng tắp của con, trông rất có tinh thần."
"Đến lúc đó vén tóc lên, đặc biệt đẹp trai!"
Lâm Trục nhìn chằm chằm vào gương, tưởng tượng hình dáng của mình theo lời Bùi Thục Dung, không kìm được đưa tay sờ mũi, nói nhỏ: "Cảm ơn mẹ."
Bùi Thục Dung cười cười, lại chọn thêm hai bộ,
"Vậy chốt bộ này nhé, chọn thêm vài bộ nữa đi?"
Lâm Trục a một tiếng, "Còn phải thử nữa ạ?"
"Đúng vậy, tiệc tùng mà..." Bùi Thục Dung vừa chọn vừa nói, "Nào, thử bộ này đi."
Chọn xong trang phục vẫn chưa xong.
Bùi Thục Dung dẫn Lâm Trục đến phòng bên cạnh, lật ra một bàn đầy phụ kiện phối cùng, chủ yếu là khuy măng sét, kẹp cà vạt và các phụ kiện nam giới khác.
"Tiểu Trục, con cũng đến xem đi." Bà hứng thú hỏi, "Thích cái nào?"
Muôn vàn món đồ, rực rỡ lấp lánh.
Lâm Trục suýt bị lóa mắt. Nhưng cậu không do dự lâu, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt vào một chiếc hộp nhỏ.
Trong hộp, chiếc khuy măng sét màu xanh lá cây đậm phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới đèn, kiểu dáng và kỹ thuật chế tác tinh xảo, đẹp mắt, đặc biệt nổi bật.
Thấy vậy, Bùi Thục Dung vô thức nhướng mày, mỉm cười hỏi: "Con thích màu xanh lá cây đến vậy à?"
Lâm Trục im lặng hai giây, vâng một tiếng.
Bùi Thục Dung cũng không nói toạc ra, chọn xong khuy măng sét liền dẫn Lâm Trục ra ngoài, để cậu đợi ở phòng khách tầng một, còn mình thì quay lên lầu, một lúc lâu sau mới xuống.
Khi xuống, trong tay bà có thêm một cuốn album ảnh.
Bùi Thục Dung ngồi xuống cạnh cậu, đặt cuốn album ra giữa hai người, nhẹ nhàng nói: "Bố nhỏ của mẹ là người Pháp, nhưng mẹ thừa hưởng vẻ ngoài châu Á của bố, là tóc đen mắt đen rất thuần khiết."
Đúng vậy.
Bùi Thục Dung có vẻ ngoài dịu dàng, tinh xảo, nhưng không quá lai.
"Quân Quân là di truyền cách đời, thừa hưởng đôi mắt xanh của ông ngoại nhỏ của nó, ngũ quan cũng rất tinh xảo," Bà vừa lật album vừa nói, "Hồi nhỏ nó đáng yêu lắm, màu mắt còn xanh hơn bây giờ nữa, đặc biệt trong veo..."
Rất nhanh, bà lật đến một trang, chỉ vào một bức ảnh ở góc trên bên trái và nói: "Nhìn này, đây là ảnh Quân Quân chụp lúc hơn một tuổi."
Mắt Lâm Trục lập tức mở to.
"..."
Hôm nay, Nghiêm Nhược Quân tan làm sớm hơn.
Phần lớn công việc trong tay anh đã được bàn giao, thêm vào đó, gần đây phản ứng ốm nghén ngày càng thường xuyên, tinh thần cũng không tốt lắm, nên đã về sớm.
Sau bữa tối, Lâm Trục đi cùng anh lên lầu.
Người đàn ông bình thường đã ăn không nhiều, lúc này lại đang ở giai đoạn đầu thai kỳ, chán ăn, càng ăn ít hơn.
Lâm Trục gắp thức ăn cho anh, nhưng cũng không dám gắp quá nhiều.
Buổi tối chưa đến mười giờ, hai người đã tắm xong, thay đồ ngủ sạch sẽ, cùng nhau nằm lên giường.
Vừa nãy Nghiêm Nhược Quân lại nôn khan mấy tiếng, đuôi mắt hơi đỏ, lúc này cả người mềm nhũn, nằm úp sấp trong lòng Lâm Trục không nói gì.
Lòng bàn tay Lâm Trục rất nóng, luồn vào trong áo ngủ của người đàn ông, dọc theo xương sống, vuốt xuống từng chút một từ sau gáy, rồi lại quay lại, cứ thế lặp đi lặp lại.
"Anh, vẫn khó chịu lắm ư?"
Nghiêm Nhược Quân nhắm mắt, khẽ hừ một tiếng bằng mũi,
"Ừm."
Lâm Trục xót xa hôn nhẹ lên trán anh.
Đây mới chỉ là giai đoạn đầu thai kỳ, đợi tháng lớn hơn, phôi thai trong bụng người đàn ông dần phát triển thành hình, không chỉ làm căng bụng, mà còn chèn ép các cơ quan khác, còn ảnh hưởng đến hệ thống nội tiết.
Sinh con chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Nghĩ đến đây, Lâm Trục ôm người đàn ông ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, sau đó ôm người đàn ông nằm ngang trong lòng, đung đưa từng chút một.
Mặc dù Nghiêm Nhược Quân không mở mắt suốt quá trình, nhưng vẫn không kìm được cười thành tiếng, hỏi ngược lại: "Bé cún Lâm, đây là tư thế bế người kiểu gì vậy, em coi anh là trẻ sơ sinh à?"
Nghe vậy, Lâm Trục nhìn chằm chằm vào mặt anh, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt người đàn ông lúc một tuổi, khuôn mặt mũm mĩm, tóc tơ hơi dài, được kẹp bằng một chiếc kẹp nhỏ, để lộ đôi mắt to tròn, đồng tử xanh biếc tròn xoe.
Đứa bé mắt xanh mỉm cười vui vẻ trước ống kính, giữa đôi môi hồng hào lộ ra hai chiếc răng trắng ngà, đáng yêu đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Lâm Trục thỉnh thoảng lại đung đưa, khóe miệng khẽ cong.
Đúng lúc này.
Người đàn ông đột nhiên sờ thấy một bức ảnh dưới gối của cậu, mở mắt nhìn một cái, lật lại, hỏi: "Bé cún Lâm, sao em lại có ảnh anh hồi nhỏ vậy?"
Chưa đợi Lâm Trục trả lời, anh tự trả lời:
"Mẹ anh cho em đúng không."
Lâm Trục im lặng hai giây, gật đầu.
Cậu quên mất Nghiêm Nhược Quân có hứng thú đặc biệt với gối của mình, chắc là vừa nãy tiện tay sờ vào, kết quả là lôi ngay bức ảnh ra.
"Anh..." Lâm Trục lặng lẽ lấy bức ảnh từ tay người đàn ông, vô thức nhìn đi nhìn lại mấy lần, rồi mới cẩn thận nhét lại dưới gối, "Đây là mẹ tặng em."
Nghiêm Nhược Quân vốn không có phản ứng gì, thấy vẻ cẩn thận của cậu, đôi mắt đào hoa chợt mở to, hỏi: "Em đang tưởng tượng em bé lớn lên giống anh hồi nhỏ ư?"
Lâm Trục lại gật đầu.
Cậu mím môi cười, mắt sáng lấp lánh.
Nghiêm Nhược Quân nhìn chằm chằm Lâm Trục một lúc lâu, nhẹ nhàng véo má cậu, nghiêm túc nói: "Bé cún Lâm, nói lý lẽ một chút, em đã có ảnh anh hồi nhỏ rồi, nhìn ảnh là được rồi!"
Lâm Trục chớp mắt, im lặng kháng nghị.
"Thôi, nói với em cũng vô ích," Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cúi đầu nói với bụng mình, "Con ơi, con phải cố gắng giống bố lớn của con..."
Chỉ thấy Lâm Trục đột nhiên nâng tay bịt miệng Nghiêm Nhược Quân, và dưới ánh mắt nghiêm khắc của người đàn ông, kiên cường giữ nguyên động tác, không buông tay.
Đột nhiên nổi loạn.jpg.