Theo Lâm Trục được biết, một số quốc gia đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, và người đàn ông lạ mà cậu nhặt về lại có khuôn mặt lai, nghe có vẻ có chút đáng tin.
Nhưng điều khiến Lâm Trục bối rối nhất là...
Đàn ông cũng có thể mang thai và sinh con ư??
Lâm Trục chìm vào suy tư.
Thành thật mà nói, cậu đã từng tình cờ đọc được tin tức kỳ lạ về việc đàn ông sinh con trên mạng, nhưng chỉ cần đọc kỹ, sẽ thấy chuyện này vẫn nằm trong phạm vi giải thích của khoa học: một số ít người bẩm sinh có hai bộ phận sinh dục, hoặc các trường hợp khác.
Chỉ là không biết người đàn ông thuộc trường hợp nào.
Nghĩ đến đây, Lâm Trục cẩn thận ngẩng mắt nhìn người đàn ông trên ghế sofa đối diện, đột nhiên phát hiện người đó cũng đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt dường như đang mong chờ điều gì đó.
Tóc người đàn ông nửa khô nửa ướt, vẻ mặt ngây dại. Trong tầm mắt của Lâm Trục, anh chậm rãi chuyển sang tư thế ngồi ôm đầu gối, các dấu vết trên da càng rõ ràng hơn trước mặt Lâm Trục.
Sau đó, anh nở một nụ cười rất nhẹ với Lâm Trục, giống như một con vật nhỏ vừa được chủ đưa về nhà, có chút bất an, nhưng lại vô cùng thông minh chủ động tiến lại gần, muốn đổi lấy sự đối xử dịu dàng.
Lâm Trục: "..."
Cậu hoàn toàn không nhận ra việc mình dễ dàng tin vào lời nói của người đàn ông này kỳ lạ đến mức nào, cũng không biết tại sao tim mình lại đập loạn nhịp một cách khó hiểu, thậm chí còn vứt bỏ hết cảnh giác bình thường.
Ma xui quỷ khiến, Lâm Trục chuyển đến phòng ngủ chính đã bỏ trống nhiều năm, sau đó dọn dẹp phòng mình để người đàn ông vào ở.
Cậu đã cho một người lạ tá túc.
Người đàn ông không có điện thoại di động, cũng không có ví hay giấy tờ tùy thân. Lâm Trục làm một cái thẻ, nhét vào chiếc điện thoại cũ không dùng đến của mình, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, dùng có thể hơi lag."
Khi nói chuyện, người đàn ông đang nấu mì trong bếp.
Anh cầm điện thoại nhìn hai lần, không lộ chút vẻ chê bai nào, ngược lại còn rất vui vẻ đặt số điện thoại Lâm Trục vừa lưu vào vị trí đầu tiên, và giục: "Chuẩn bị rửa tay ăn cơm thôi."
Lâm Trục ngây người gật đầu, ừm một tiếng.
Vài giây sau.
"Anh, bộ đồ này có vẻ không vừa lắm?" Cậu sờ mũi, mặt hơi đỏ, "Cổ áo hình như hơi rộng?"
Rộng đến mức lộ nửa mảnh da trắng nõn.
Người đàn ông cúi đầu nhìn, hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường, thậm chí rất tự nhiên lắc đầu, nói: "Ổn mà?"
Lâm Trục bất đắc dĩ, nhưng không nói gì nữa.
Kể từ khi nhặt người đàn ông về nhà, đã nửa tháng trôi qua.
Lâm Trục biết rất ít về anh, chỉ biết tên, tuổi và một mối quan hệ thân mật thất bại.
Cậu không hỏi nhiều, sợ chạm vào vết sẹo của người đàn ông.
Chỉ là có một số chuyện không cần hỏi, Lâm Trục chỉ cần quan sát một chút cũng có thể biết cuộc sống trước đây của người đàn ông rất tốt, gần như có thể dùng từ sống sung sướng để hình dung, điều kỳ lạ là, bây giờ anh lại rất tự nhiên chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Lâm Trục.
Người đàn ông hiếm khi chủ động ra ngoài.
Lâm Trục đã đưa anh ra ngoài vài lần, phát hiện người đàn ông không phải đặc biệt thích ở nhà, cũng không sợ xã hội, ngược lại còn thể hiện một sự tò mò và xa lạ khó hiểu với thế giới bên ngoài.
Và, người đàn ông đặc biệt không giữ khoảng cách. Lâm Trục không biết có phải mình nghĩ quá nhiều không, hành vi của đối phương trong cuộc sống hàng ngày rất thân mật, cũng không hề đề phòng...
Lâm Trục không ghét, hay vì thế mà nảy sinh suy nghĩ tiêu cực, nhưng điều này thực sự khiến cậu lại nảy sinh một số suy đoán không hay về những gì người đàn ông đã trải qua trong quá khứ.
Và suy đoán này, đã được xác minh trong một đêm mưa.
Cuối tháng Bảy, giữa mùa hè nóng nực.
Thời tiết âm u thất thường, như một đứa trẻ khó tính, luôn bất chợt đổ mưa xối xả, khiến người ta bất an.
Có lẽ là khoảng hai giờ đêm.
Bên ngoài sấm sét và mưa gió cùng gào thét, Lâm Trục không bật điều hòa, chỉ bật một cái quạt điện, không khí ẩm ướt len lỏi qua khe cửa sổ hé mở, bao trùm lên người cậu, mang theo một cảm giác dính nhớp, khó chịu.
Lâm Trục từ ngủ chuyển sang tỉnh, mơ màng lật người, vô thức đưa tay sờ gáy. Không biết tại sao, chỗ này lại nóng và căng, đổ rất nhiều mồ hôi.
Cậu nóng chịu không nổi, dứt khoát vén chăn ngồi dậy.
Lâm Trục ngây người ngồi chưa đầy hai phút, đột nhiên xuống giường đi dép lê, định ra phòng khách rót một cốc nước lạnh giải khát.
Ừng ực ừng ực.
Cậu nhắm mắt, uống hết hai cốc nước lớn một hơi.
Khi trở về phòng, Lâm Trục vô tình liếc thấy ánh sáng vàng ấm áp lọt ra từ khe cửa phòng ngủ bên cạnh, đi đến ngoài cửa, càng nghe thấy tiếng lẩm bẩm mơ hồ truyền ra từ bên trong.
Lâm Trục nghe, lông mày hơi nhíu lại.
Nghe có vẻ như đang khóc.
Cậu không kìm được gõ cửa, lo lắng hỏi: "Anh Nhược Quân, anh không sao chứ?"
Tiếng động trong phòng đột nhiên tắt hẳn.
Lâm Trục đợi bên ngoài cửa hai phút, thấy trong phòng không có tiếng động gì, trong lòng càng không yên, định tiếp tục gõ cửa, thì nghe thấy cạch một tiếng...
Cửa phòng ngủ hé ra một khe nhỏ.
Người đàn ông thò nửa khuôn mặt ra khỏi khe cửa, trán đầy mồ hôi, khóe mắt đỏ hoe, những ngón tay bám vào mép cửa dường như lấp lánh nước.
Anh hít một hơi, khẽ nói: "Không sao."
Ánh mắt Lâm Trục lướt qua vai người đàn ông, chợt nhìn thấy chiếc áo vest đen nằm trên giường phía sau anh, chính là bộ đồ người đàn ông ôm trong ngày đầu hai người gặp mặt.
Chiếc gối không dựa vào đầu giường, mà lại nằm nghiêng lệch ở giữa giường, thị lực của Lâm Trục rất tốt, cậu nhìn một cái đã thấy một vết ẩm sẫm màu trên vỏ gối màu nhạt.
Chiếc áo vest nhàu nát đặt bên gối, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.
Tim Lâm Trục đột nhiên thắt lại.
Trước khi cậu gõ cửa, người đàn ông có thể đang ôm áo của người yêu cũ, vùi mặt vào gối khóc thầm.
Nghĩ đến đây, Lâm Trục đột nhiên ngừng thở, tâm trạng lập tức chuyển xấu.
Cậu nghiêng đầu, muốn nhìn rõ hơn biểu cảm của người đàn ông nửa ẩn nửa hiện sau cánh cửa, quả nhiên phát hiện trong mắt đối phương long lanh nước, lông mi cũng ướt thành từng chùm.
Cậu im lặng một lúc, không kìm được lặp lại câu hỏi:
"Anh thực sự không sao chứ?"
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cậu, không nói gì.
Theo tính cách ban đầu của Lâm Trục, cậu nên lịch sự chào tạm biệt người đàn ông, rồi quay lại giường tiếp tục ngủ.
Nhưng việc cậu đưa người đàn ông về nhà trước đó đã rất bất thường rồi, một loạt hành động sau đó càng bất thường trong số những điều bất thường.
Dù sao cũng không thiếu lần này.
Thế là, Lâm Trục làm theo bản năng đưa tay lên, luồn qua khe cửa, dùng đốt ngón trỏ lau đi vết ẩm ở khóe mắt người đàn ông, rõ ràng là lần đầu tiên làm hành động vượt quá giới hạn này, nhưng động tác lại vô cùng thuần thục...
Người đàn ông nhắm mắt lại, mặc cho thiếu niên chạm vào vùng da quanh mắt mình, không chút kháng cự, ngược lại còn lặng lẽ tựa đầu vào tay cậu.
Phòng khách tối tăm, trước đó Lâm Trục đã đi ra trong bóng tối, trong phòng người đàn ông thì sáng sủa, nhưng anh chỉ hé một khe cửa không rộng đến nửa người, ánh sáng lan ra, bị bóng tối làm giảm đi quá nửa.
Bóng tối luôn có thể khuếch đại những h*m m**n chân thật nhất trong lòng con người.
Lâm Trục đứng trong bóng tối, thấy trán người đàn ông có mồ hôi, không kìm được lại lau mồ hôi cho anh, sau đó đầu ngón tay vô thức chạm vào gáy đối phương.
Ngay ngày đầu tiên nhặt được người đàn ông, cậu đã biết ở phía sau gáy bên trái của đối phương có một khối tròn nhô ra, trên đó đầy những vết cắn sâu, cho đến bây giờ vẫn còn sót lại những dấu vết sau khi lành.
Chỗ này quả nhiên cũng đổ rất nhiều mồ hôi.
Lâm Trục lau đi những giọt mồ hôi dính nhớp cho đối phương, cảm giác chỗ sưng dưới ngón tay đặc biệt mềm mại và đàn hồi, theo động tác của cậu, dường như cổ người đàn ông mềm nhũn ra, cơ thể hơi run rẩy...
Hơi thở của cả hai người đồng thời trở nên nặng nề.
Không khí lạnh ẩm, sự mờ ám tràn ngập chống lại nó.
Lâm Trục chỉ cảm thấy lý trí của mình đang dần dần mất đi, nhiệt độ lòng bàn tay càng trở nên nóng bỏng, phủ lên làn da trắng lạnh của người đàn ông, lực dần tăng lên, tạo ra những vệt đỏ nhạt.
Cậu và người đàn ông nhìn nhau, không ai rời mắt, dường như cả hai đang lặng lẽ chờ đợi những gì có thể xảy ra tiếp theo.
Cho đến khi một tiếng sấm vang trời truyền đến từ bên ngoài.
Lâm Trục bừng tỉnh, lý trí đã mất đột nhiên trở lại, cậu kinh ngạc phát hiện hành động của mình rõ ràng đã vượt quá giới hạn, vội vàng rút tay lại, khô khan nói:
"Anh... anh Nhược Quân, anh ngủ sớm đi, nhớ đắp chăn cẩn thận đừng để bị cảm, em cũng về ngủ đây..."
Cậu nói lắp bắp, nhưng dù sao cũng đã nói xong.
Vừa dứt lời, Lâm Trục xoay người định đi, không ngờ cửa phía sau đột nhiên mở rộng, thổi ra một làn gió thoảng hương thơm lạnh lẽo, ngay sau đó hai cánh tay thon dài vòng qua eo cậu, ôm chặt lấy eo cậu!
Lâm Trục loạng choạng, thân trên hơi ngả ra sau, cảm nhận toàn bộ cơ thể người đàn ông áp sát vào mình, hơi thở ấm áp xuyên qua áo, phả vào xương bả vai cậu.
Người đàn ông ôm cậu, khẽ nói:
"Đừng đi."
Không nói quá, chỗ nào Lâm Trục tiếp xúc với anh đều tê dại, nghe giọng nói khàn khàn của người đàn ông, tai càng mềm nhũn đến đáng sợ. Cậu mở miệng, nhưng không phát ra tiếng nào.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Người đàn ông ôm cậu chặt hơn, cánh tay đan vào nhau, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào ngón tay Lâm Trục, ý muốn giữ lại tràn ngập. Sau đó anh thực sự khẽ gọi tên Lâm Trục, rồi tiếp tục:
"Đừng đi, một mình anh không ngủ được."
Mặc dù trước đây Lâm Trục chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cậu cũng có thể phân biệt được sự mờ ám trong giọng điệu của đối phương, tim cậu đập loạn xạ, không kìm được quay đầu nhìn lại...
Ngay sau đó, đôi mắt rủ xuống của cậu đột nhiên mở to!
Bởi vì cậu phát hiện người đàn ông không mặc quần ngủ, tà áo hơi dài chỉ che đến bẹn, hai cái chân dài trắng nõn thon thả cứ thế lộ ra trong không khí.
Thấy Lâm Trục quay người lại, người đàn ông lập tức buông cậu ra, nhanh nhẹn chui vào lòng cậu, vẫn khẽ đưa ra lời mời.
Anh nói: "Lâm Trục, trời sấm rồi, anh không ngủ được."
Lâm Trục đâu đã từng thấy cảnh tượng này?
Những gì xảy ra tiếp theo dường như trở nên hợp lý.
Bên ngoài gió mưa bão bùng, bên trong cũng không yên tĩnh.
Việc đầu tiên Lâm Trục làm khi vào phòng là lẳng lặng đá chiếc áo khoác xuống gầm giường, rồi lại đá nó ra xa, may mà người đàn ông không phát hiện ra, chỉ chuyên tâm hôn cậu một cách cuồng nhiệt.
Tiếng nước vỡ vụn bị cơn mưa như trút nước che lấp.
Lâm Trục phát hiện mình rất có năng khiếu hôn.
Chiếc giường trong căn phòng này không quá hẹp, nhưng để chứa hai người đàn ông có chiều cao vượt xa mức trung bình thì quả là không dễ dàng, vì vậy khi Lâm Trục nằm ngửa, người đàn ông đành phải ngồi vắt chân lên.
Anh cúi người, ghé sát tai Lâm Trục, giọng nói thân mật hỏi: "Em biết làm không?"
Lâm Trục choáng váng cả người, thành thật lắc đầu, rồi thấy người đàn ông túm vạt áo bằng cả hai tay, nhanh chóng lột bỏ đồ ngủ.
Trắng, trắng như tuyết. Lại còn có màu hồng.
Mặt Lâm Trục nóng bừng, ánh mắt lướt nhanh qua người đàn ông, đột nhiên nhận ra điều bất thường, khẽ hỏi: "Anh Nhược Quân, tại sao anh lại trông không giống em?"
Người đàn ông không nói gì, chỉ im lặng mỉm cười với Lâm Trục.
Lâm Trục lập tức hiểu ra.
Lòng cậu nặng trĩu, như thể đã mất trí, cậu túm chặt cánh tay người đàn ông kéo anh xuống, giọng nói bình tĩnh, nhưng dường như chứa đựng những con sóng dữ dội.
"Em không biết, vậy thì..."
Lâm Trục dừng lại một chút, rồi nói: "Anh dạy em đi."
So với sự vụng về của Lâm Trục, người đàn ông lại vô cùng thuần thục, như thể đã trải qua hàng ngàn vạn lần những chuyện tương tự, thậm chí còn để lại những dấu vết khó phai mờ.
Dù trước đây Lâm Trục không hiểu rõ những chi tiết thân mật giữa những người yêu đồng giới, nhưng cậu cũng biết một người đàn ông bình thường không thể tràn trề đến mức đó.
Chỉ có thể là, do người yêu cũ đã giày vò mà ra.
Lâm Trục chỉ cảm thấy dường như mình bị chia làm hai, một nửa chìm đắm trong sự ôm ấp thân mật với người đàn ông, nửa còn lại lại vô cùng tỉnh táo suy nghĩ, rốt cuộc tên khốn nạn người yêu cũ đã làm những chuyện quá đáng đến mức nào, mới khiến đối phương có nhiều hành vi quen thuộc như vậy...
Lâm Trục chưa bao giờ cảm thấy thoải mái đến vậy.
Ngược lại, là trong lòng cậu.
Cậu âm thầm nghiến chặt răng, lòng như lửa đốt, tràn đầy sự xót xa cho người đàn ông và sự phẫn nộ trước những gì anh đã trải qua trong quá khứ.
Mưa bên ngoài càng lúc càng dữ dội.
Người đàn ông luôn chiếm ưu thế, dường như thực sự muốn đích thân dạy Lâm Trục. Nhưng có lẽ một số chuyện đã khắc sâu vào gen của người đàn ông, Lâm Trục mắt đỏ hoe, vô thức muốn lật người dậy.
"Đừng!"
Người đàn ông dùng một tay giữ Lâm Trục, không cho cậu dậy, tay kia ôm bụng dưới của mình, khẽ nói: "Cứ thế này đi, anh sợ làm bị thương đứa bé."
Mắt Lâm Trục cay xè, nhưng không cãi lại ý muốn của đối phương, chỉ đưa tay ôm chặt gáy anh, kéo người xuống, không ngừng cắn vào chỗ sưng đó.
Những vết tích cũ lần lượt bị che lấp.
Khi mọi chuyện kết thúc, bên ngoài trời đã mờ sáng.
Giường hẹp, Lâm Trục ôm chặt người đàn ông, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, không khí tràn ngập mùi hương mờ ám. Cậu nhắm mắt, đột nhiên nói: "Anh Nhược Quân, sau này anh có đi không?"
Thực ra Lâm Trục muốn hỏi là, anh có còn nhớ người kia không?
Đáng tiếc câu nói đó quanh quẩn trong cổ họng cậu, khi nói ra lại biến thành một câu khác.
Người đàn ông không ngủ, đáp: "Em muốn anh đi không?"
Lâm Trục cũng không quan tâm hành động của mình có bị nhìn thấy hay không, cậu mím chặt môi, dùng sức lắc đầu.
Dường như người đàn ông có mắt sau lưng, tiếp tục nói: "Vậy em có muốn nuôi anh không?"
Nghe vậy, tim Lâm Trục đập thịch một cái, cậu ôm chặt người đàn ông, đột nhiên nói: "Anh, quên người kia đi, để em chăm sóc anh..."
Cậu dừng lại một chút, tiếp tục nói:
"Và cả đứa bé trong bụng anh nữa."
Nói xong.
Người đàn ông chậm rãi quay người lại, má vẫn còn đỏ. Anh nhìn chằm chằm vào Lâm Trục, dường như đang cố gắng kìm nén nụ cười ở khóe miệng, "Bé cún... khụ Lâm Trục, em nghĩ sao về anh?"
Câu nói này dường như quá muộn rồi.
Cả hai đã làm xong những việc nên làm và không nên làm.
Lâm Trục nhìn biểu cảm của anh, dứt khoát nói: "Anh Nhược Quân, em tuyệt đối sẽ không như người đó, nhốt anh ở nhà, còn làm những chuyện quá đáng như vậy với anh!"
Người đàn ông vùi mặt vào hõm cổ cậu, như thể nhớ lại chuyện cũ tồi tệ nào đó, vai hơi run rẩy.
Một lúc lâu sau, người đàn ông hỏi: "Vậy em có ghét bỏ anh không?"
Lâm Trục vội vàng ôm chặt anh, nhẹ nhàng an ủi: "Sao có thể chứ?" Cậu ngượng ngùng phân tích nội tâm mình, "Không biết tại sao, ngay ngày đầu tiên nhìn thấy anh..."
"Em đã có một cảm giác."
Người đàn ông ngẩng mặt lên, đôi mắt xám xanh lấp lánh.
"Cảm giác gì?"
Lâm Trục mơ màng một lúc, rồi cúi mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đó, chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn ra, không kìm được cúi đầu chạm trán với người đàn ông.
Cậu nói từng chữ một:
"Dường như anh thuộc về em."
Hai người ôm nhau ngủ suốt cả ngày.
Người tỉnh dậy trước là Lâm Trục.
Vừa mở đôi mắt rủ xuống còn ngái ngủ, cơ thể cậu đột nhiên cứng đờ, ký ức từ ngày xảy ra tai nạn cho đến đêm qua nhanh chóng lướt qua trong đầu.
Như một cuốn phim quay nhanh.
Cậu im lặng rút người ngồi dậy, không quên đắp chăn cho người đàn ông đang ngủ say, rồi khuỷu tay chống lên đầu gối, bàn tay che lấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Cứu mạng.
Đúng lúc này.
Người đàn ông trở mình, ngay sau đó, một cánh tay quấn lấy cánh tay Lâm Trục, giọng nói lười biếng đồng thời vang lên:
"Bé cún Lâm, cảm giác thế nào?"
Lâm Trục ngượng ngùng che mặt, không nói gì.
Sau khi mất trí nhớ, lại nhầm lẫn bà xã tổng tài bá đạo của mình thành chim hoàng yến bị tra nam giam cầm ngược đãi, còn chấp nhận 'đổ vỏ' cho mình.
Ha ha, không hổ là mình mà.
Lâm Trục: "..."
Không thể cười nổi.
Cậu chạy ra ban công hóng gió nửa ngày mới hạ nhiệt khuôn mặt, quay lại thấy người đàn ông đang nằm sấp trên giường nhìn mình, ngoài sự ngượng ngùng, cậu không kìm được mỉm cười.
"Anh, chào mừng anh đến với thế giới củaem."
*
Sên: Tạm biệt bé Lâm và bé Quân, mong rằng ở thế giới đó hai em bé sẽ mãi mãi hạnh phúc *tung bông*